Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

16: Thầy và em!

Phiên bản Dịch · 3447 chữ

Chương 16: Thầy và em!

Câu trả lời.... sẽ là...?

Hãy trung thực với lòng mình....

Đừng chạy trốn nữa....

Tôi đã quyết định!

"Tôi không bắt em gọi tôi là thầy!'

Chương 16-1: Ngày lễ Valentine trắng

(*: Ở Nhật, ngày Valentine thường là ngày 14/02, vào ngày này con gái tặng quà cho con trai. Và đúng sau đó 1 tháng, tức ngày 14/03 thì con trai sẽ tặng quà để đáp lại sô cô la của người con gái đã tặng mình, đó là ngày valentine trắng ^^)

*"Em sẽ lấy tôi chứ?"

Đã sang tháng 3 mà tôi vẫn chưa tìm ra được câu trả lời cho lời cầu hôn của thầy Sanou. Mà cũng sắp đến lễ Vanlentine trắng rồi cơ. Cứ nhìn thấy những tờ quảng cáo về ngày này mà tim tôi lại nhoi nhói. Tôi sẽ trả lời thầy vào đúng ngày hôm đấy. Không phải thầy bảo tôi phải làm như vậy đâu nhưng vì vào ngày valentine, thay vì tôi tặng sô cô la cho thầy thì thầy lại ngỏ lời cầu hôn với tôi, vì thế ít nhất tôi cũng muốn mình phải trả lời thầy vào ngày valentine trắng này.

"Nghe nè, Chisa~!" – ngày hôm đó, tôi vừa đến trường thì Ayumi phi đến như bay, ngay sau Ayumi là nụ cười nhăn nhở của Remi.

"Sao, sao thế?"

"Nè nè, tớ được Keita tặng quà đáp lại rồi đó ó ó ó ó!"

Tôi nghe Ayumi khoe và nhận ra thứ mà cậu ấy đang chỉ tay chính chiếc vòng cổ lấp lánh ngay trên cổ.

"Cậu được tặng trang sức à? Thế thì.... Có phải là...?"

"Ừ, tớ đã bắt đầu hẹn hò với Keita rồi."

"Nói thì nói thế nhưng mà cái cậu Keita đó cổ hủ quá cơ, cứ phải đợi đến lễ valentine trắng mới trả lời. Nếu trả lời ngay từ hôm Valentine thì có phải cậu đã không bồn chồn suốt 1 tháng qua không nào." – nghe thấy những lời này của Remi mà tôi thấy tim mình càng nhức nhối.

Quà đáp lễ Valentine phải thực hiện vào ngày Valentine trắng... Và hôm nay đã là ngày lễ valentine trắng rồi! Là ngày mà tôi không thể không đưa ra câu trả lời.

"Không sao mà, vì trong lúc chờ đợi cậu ấy tỏ tình, tim tớ cứ đập liên hồi, cũng có cái thú vị riêng á." – Ayumi và Remi vui vẻ tiếp tục câu chuyện nhưng tôi thì không còn cười được nổi.

"Haizzzz" – mọi người đã lũ lượt ra về nhưng tôi vẫn ngồi nguyên tại chỗ và thở dài thườn thượt.

"Chisa, bye bye!" – Ayumi chào tạm biệt và cùng với Keita vui vẻ bước ra khỏi lớp, tôi nhìn theo hai người ấy với vẻ ghen tị rõ ràng. Thích thật đấy, hạnh phúc như thế cơ mà! Tâm trạng tôi trở nên nặng trĩu nhưng không tìm thấy lối thoát cho chính mình. Đã hết buổi học mà tôi vẫn chưa chưa trả lời thầy. Mà cũng không thể để sau được. Sao giờ? Tôi sẽ phải trả lời thế nào đây? Sao tôi không thể hiểu nổi ngay cả chuyện của bản thân mình thế này. Trước tiên, cứ phải thử gặp thầy Sanou cái đã. Khi nhìn thấy khuôn mặt đó có khi tôi sẽ tìm ra được câu trả lời cũng nên. Nghĩ rồi, tôi nặng nề đứng dậy.

Chương 16-2: Trái tim lạc lối!

"...Tại sao?" – tôi thì thầm với giọng nhỏ đến mức không ai nghe thấy

Tại sao tôi lại phải nhìn thấy cảnh này chứ. Hiện hữu ngay tại đây, nơi mà tôi vừa cố kéo lê đôi chân nặng như trì của mình đến là thầy Sanou và Hiwatari. Vừa nãy tôi không thấy thầy Sanou ở phòng giáo vụ nên đang định quay về phía phòng giáo viên thể dục thì cảnh tượng này đập ngay vào mắt. Ngay lập tức, đôi chân vừa mới nãy còn đứng im bất động liền nhanh chóng kéo tôi vào nấp sau cột nhà. Ngực tôi đập thình thịch. Tôi không nghe được cuộc trò chuyện nhưng khi thử ló đầu ra nhìn , tôi thấy thầy Sanou đưa cái gì đó cho Hiwatari. Thầy đưa gì cho bạn ấy? Mà hôm nay là ngày Valentine trắng.... chắc chắn đó là quà đáp lễ cho Sô cô la hôm lễ Valentine. Món quà đó chất chứa thứ tình cảm gì đây? Tôi đứng từ xa nên không nhìn rõ lắm nhưng tôi biết rằng.....Hiwatari đang cười.... Thầy Sanou đã đáp lại tình cảm của Hiwatari ư?...

"Em sẽ lấy tôi chứ?" – những lời nói đó chỉ để trêu đùa tôi thôi sao? Chân tôi như nhũn ra và cảm giác nặng nề đó kéo tôi ngồi sụp xuống. Quả nhiên... tôi không được yêu thầy giáo mà, quả nhiên mà...

"Em sao thế?" – có tiếng người hỏi, tôi nhẹ nhàng ngẩng mặt lên và thấy thầy Andou đang cúi xuống nhìn tôi. Vừa nhìn thấy khuôn mặt thầy, những giọt nước mắt vốn kìm nén nãy giờ liền trào ra.

"Em không sao chứ?"

Tôi chẳng còn để ý rằng mình đang ở trường, chỉ biết vươn tay ra và dựa vào thầy Andou. Thầy cũng ngồi xuống dịu dàng vỗ lưng tôi.

"Haizzzz, nếu em đã khóc nhiều thế này thì hãy chọn tôi đi. Nếu là tôi, tôi sẽ không để em khóc.... Tôi muốn em nhận thứ này..." – thầy Andou thì thầm với giọng nói du dương, thầy lấy từ trong túi ra chiếc nhẫn vàng rồi định đeo nó vào ngón tay tôi. Tâm trí tôi như quay cuồng khi nhìn thấy thứ ánh sáng lấp lánh phát ra từ chiếc nhẫn đó. Tại sao? Tôi đã dứt khoát khi trả lời thầy Andou rồi cơ mà. Tôi chẳng còn hiểu bất cứ điều gì nữa. Nếu nhận lấy thứ này, tôi sẽ thoải mái hơn chăng? Có vẻ như tôi sắp gục gã trước sự cám dỗ ngọt ngào này... Bàn tay tôi hướng về phía chiếc nhẫn... Trước khi tôi kịp chạm vào nó thì từ phía cầu thang dội lên thứ âm thanh chói tai:

"Đồ ngốc!"

Tôi ngạc nhiên quay lại nhìn. Hiwatari đang đứng đó, vững chãi như một vị thần giữ cửa thiên đàng.

"Hi...hiwatari?"

Tôi không ngờ rằng Hiwatari lại nhìn tôi với vẻ mặt ấy, một khuôn mặt đẫm lệ! Đó không phải vẻ mặt vui mừng hạnh phúc mà toát lên niềm bi ai phẫn nộ lẫn lộn. Cậu ấy nhíu đôi lông mày lườm nhìn tôi với đôi mắt vẫn đong đầy nước mắt.

"Thầy Sanou... yêu cậu! Thầy còn nói chỉ cần có cậu là được. Vậy mà tại sao cậu lại không tin tưởng thầy?" – những lời cậu ấy nói như đâm vào tim tôi

"T...ại sao chứ? Cậu và thầy lúc nào cũng ở bên nhau còn gì?"

"Chỉ bởi vì tôi cố bám lấy thầy. Hôm đầu năm cũng không phải tôi và thầy hẹn gặp nhau, thực sự là trước đó tôi đi với bạn cùng lớp. Valentine tôi cũng thổ lộ với thầy nhưng đã bị từ chối.... Vừa nãy, thầy cũng khước từ tôi... Thầy Sanou chỉ biết có cậu mà thôi, vậy mà sao cậu lại không tin thầy? Thua một người như cậu quả thật tôi không cam tâm!" – lời Hiwatari vẳng đến bên tôi...

Như vậy thầy Sanou không hề phản bội tôi. Thế mà tôi lại không tin thầy! Thầy đã nói là yêu tôi! Yêu đến mức muốn lấy tôi! Đáng nhẽ tôi phải vững tin vào những lời nói đó của thầy!...

Không phải là lúc để khóc! Cũng không phải lúc lung lạc! Tôi sẽ tin, tôi phải tin! Ngưng khóc, tôi hướng về phía trước.

"Thầy Andou, em xin lỗi! Em không thể nhận thứ đó được!" – tôi cúi đầu chào thầy Andou rồi chạy đi mất

Tôi tìm kiếm người đó, thầy Sanou – người đã đi đâu mất sau khi nói chuyện với Hiwatari vừa nãy.

Chương 16-3: Trung thực!

Tôi chạy mãi rồi cũng nhìn thấy bóng lưng thầy Sanou đang bước vào phòng giáo viên thể dục. Tôi cố kiếm chế thứ cảm xúc đang trỗi lên trong lòng rồi nhẹ bước lên từng bậc cầu thang... Giờ thì tôi đã đến trước cửa phòng. Cảm giác bất an lại xâm chiếm toàn bộ tâm trí khi tôi định gõ cửa bước vào. Tôi biết mình phải tin thầy! Nhưng tôi có thực sự đang tin thầy không? Vì sao ư? Vì tôi còn không biết tại sao thầy yêu tôi. Thầy bảo rằng trước lễ khai giảng tôi và thầy có gặp nhau nhưng bản thân tôi lại chẳng nhớ gì cả. Tôi lo lắng vì ngỡ rằng tất cả chỉ là trò đùa của thầy.

Tôi vẫn bất động trong tư thế định gõ cửa, không biết từ bao giờ mồ hôi đã lấm tấm trên mặt. Tôi phải làm sao đây? Thực sự tôi muốn chạy chốn ngay tập tức. Trước đây tôi cũng chỉ toàn trốn chạy! Bây giờ làm như vậy một lần nữa cũng không sao chứ? Liệu sau này tôi có hối hận? ...

Tôi đã quyết rồi! Không được chạy trốn nữa!

Tôi vững lòng nhanh tay gõ cửa trước khi quyết tâm của mình bị chùn bước.

"Thầy Sanou!" – tôi gọi tên thầy cùng với tiếng gõ cửa uỳnh uỳnh. Cửa lập tức mở ra, thầy Sanou đứng đó với khuôn mặt ngạc nhiên.

"Takamura, sao thế em?"

Tôi không trả lời thầy, nhanh chóng nhìn vào bên trong và nhận thấy không còn ai cả. Tôi thấy kì lạ với chính thái độ lặng lẽ của mình lúc này nên cố cười.

"Xin thầy hãy cho em vào trong phòng ạ." – nói rồi tôi bước vào. Ngay lập tức tôi lại òa khóc như thể trong tim tôi có một sợi chỉ kéo căng và rồi nó bỗng đứt phựt một cái thật hụt hẫng.

"...Sao vậy em?" – thầy đưa tay chạm nhẹ lên má tôi để lau nước mắt.. hơi ấm này... khiến tôi cảm thấy an tâm. Tại sao nhỉ? Lúc nào tôi cũng trở nên yếu mềm và cảm thấy an toàn bởi hơi ấm của thầy. Với một chút an tâm và một chút dũng khí vừa được thầy truyền cho, tôi mở lời trước:

"Thầy ơi, em không hiểu! Vì em, ...em không hiểu tại sao thầy yêu em nên em bất an lắm. Em cũng không rõ là có thể tin thầy được hay không. Vì vậy, thầy hãy kể cho em chuyện em và thầy gặp nhau lúc đầu như thế nào được không ạ?" – tôi ngước lên nhìn thẳng vào mắt thầy với khuôn mặt vẫn còn lấm lem nước mắt

"...không được rồi!" – thầy Sanou thốt lên rồi lấy tay phải che mặt

"Tôi dễ mềm lòng với khuôn mặt khóc của em. Tôi không muốn để em phải khóc như vậy thế mà khi em khóc, tim tôi đập liên hồi và... giờ chắc chắn là mặt tôi rất đỏ."

"Dạ?" – tôi hơi nhíu mày và cố nhìn vào mặt thầy nhưng ngay lập tức thầy nói "Không được nhìn!" rồi ôm chặt tôi vào lòng.

"Thầy Sanou... thầy "cuồng mặt khóc" ạ?" (ở Nhật, có những cái gọi là hội chứng cuồng, ví dụ như có những người cuồng con nít thì được gọi là Lolicon, những người cuồng game, cuồng các thứ :D, Chisa phũ quá, phũ quá, chả hóa bảo thầy biến thái :D)

Tôi khẽ hỏi khi hẵng còn trong vòng tay thầy. Thầy bảo gì nhỉ, thầy cảm thấy tim đập thình thịch mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt khóc của ai đó mà.

"Không phải thế. Thực ra là vì lúc tôi nhận ra rằng tôi yêu em cũng là lúc em đang khóc."

Tôi giật mình khi nghe thầy nói thế. Tôi á? Khóc á? Tôi chỉ khóc trước mặt thầy Sanou thôi, trước đây tôi chưa bao giờ khóc khi có người khác. Vì tôi nghĩ rằng không phải lúc nào cũng có thể khóc nên tôi cố kìm nén. Nhưng chỉ có một lần duy nhất, tôi đã khóc ở ngay ngoài đường, ngay trước lễ khai giảng.

"... Có phải là...?"

"Haizzz, nhớ lại tôi mới nghĩ có lẽ đó đúng là hôm em vừa chia tay thầy Andou. Em vẫn là trẻ vị thành niên vậy mà uống rượu trong công viên đó."

Đúng rồi, hôm đó tôi buồn não nề, buồn đễn nỗi quên hết mọi chuyện xung quanh.

"Tôi không thể để mặc em được. Lúc đó em khóc dữ lắm, lại còn uống rượu, người thì sắp đổ gục đến nơi. Chính lúc ấy, tôi đã muốn bảo vệ em rồi!"

"Ơ... vậy... vậy là ngày hôm sau, khi em tình dậy trong một căn phòng xa lạ, đó là phòng thầy ạ?"

"Ừ, khi tôi tỉnh dậy không thấy em đâu, tôi đã buồn lắm. Từ sau đó tôi không thể quên được khuôn mặt lúc em khóc, nghĩ đến em là tim tôi đập thình thịch. Có lẽ lúc đó tôi đã nhận ra rằng tôi yêu em. Khi gặp lại em vào tháng 4, em lại chẳng nhớ gì làm tôi đau lòng biết bao." – thầy nói rồi càng xiết chặt vòng tay

"Em... em xin lỗi!"

"Ừ, giờ thì ổn rồi! Biết lỗi thì hãy trở thành của tôi đi!" (Người dịch: xịt máu mũi)

Tôi đẩy thầy Sanou ra và nhìn trực diện vào khuôn mặt ấy. Ánh mắt nhìn thằng, tình cảm không lung lạc!

"Em yêu thầy! Em muốn ở bên thầy! Để được như vậy nếu có phải kết hôn thì em cũng muốn trở thành của thầy!"

Hiện giờ tôi còn quá trẻ, nếu lấy thầy liệu sau này có hối hận? Bản thân tôi không còn để tâm đến điều đó nữa. Nhưng ít ra tôi biết rằng điều khiến tôi hối hận ngay lúc này là chọn đi trên con đường mà không có thầy. Và thầy cũng hiểu điều đó! Chắc chắn chúng tôi sẽ khó khăn, khổ sở hơn 1 chút so với một cặp tình nhân bình thường. Thế nhưng tôi... muốn được cùng thầy đi hết con đường này!

"...Em ngốc ạ! Không được gọi thầy, gọi Yuusuke đi!" – thầy vừa nhoẻn cười rồi ngay lập tức nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm túc – "Tôi không bắt em gọi tôi là thầy!"

Thầy Sanou, à không, Yuusuke nói rồi đeo vào cổ tôi một thứ gì đó có phát ra tiếng va chạm của kim loại.

"... cái gì vậy ạ?" – tôi thấy lạ liền cầm thứ đó lên xem. Một chiếc nhẫn màu bạc thiết kế đơn giản trang nhã phát ánh sáng lấp lánh được sâu qua một chiếc dây chuyền.

"..Đây là...?"

"Là bằng chứng Chisa là của tôi! Tôi muốn em đeo ở tay cơ nhưng ở trong trường thì không được rồi. Còn đây là bằng chứng tôi là của em." – Yuunosuke lấy ra chiếc nhẫn cùng thiết kế với chiếc của tôi nhưng to hơn.

"Em đeo cho tôi đi." (Lời ng dịch: ựa, xịt máu mũi lần 2)

"...vâng..." – tôi chạm vào chiếc nhẫn bằng bàn tay run run. Chiếc nhẫn giờ đã lồng ngoài ngón tay của Yuusuke. Cả chiếc nhẫn của tôi và Yuusuke đều lấp lánh đến lạ... Tôi ngẹn ngào... Yuusuke lại ôm chặt lấy tôi.

"Yuusuke...!"

Tromg căn phòng vắng lặng, bóng chúng tôi hòa vào nhau!

ĐOẠN KẾT

Giờ đây...

Người mà tôi yêu...

Chỉ duy nhất một người đó mà thôi....

"Đi nào em!"

Ngắm mình trong gương, tôi chẩn thận chỉnh lại đồng phục rồi rời khỏi nhà. Cả một bầu trời xanh ngắt không một gợn mây trải dài trong đáy mắt khi tôi ngước nhìn. Đã một năm trôi qua rồi!

"Thời tiết thích hợp với lễ bế giảng quá!"

"Đúng thế thật!"

Tôi không ngờ là có người đáp nên vội vàng quay lại. Đứng ở ngay đó là Takai.

"Sao... sao cậu lại...?"

Tôi sống ở khu này rất lâu rồi nên biết rõ cậu ấy không sống ở gần đây.

"Tớ cũng muốn đi cùng cậu đến lúc cuối nên đã đợi nãy giờ."

Tôi cảm thấy nhoi nhói khi cậu ấy thốt ra từ "lúc cuối" bằng giọng nói nghiêm túc ấy. Hôm nay là lễ bế giảng, là ngày kết thúc của một năm thôi! Vậy mà tôi cảm thấy cái từ "lúc cuối" đấy không chỉ đơn giản như vậy, nó còn có nghĩa là "lúc cuối" của tình bạn. Tôi đã khước từ cậu ấy, tôi biết chứ, nhưng tôi còn sự lựa chọn nào khác ư?

"Trời đất! Tớ làm bộ nghiêm túc quá hả? Dù chúng ta có học khác lớp thì vẫn là bạn bè mà. Tớ sẽ lẽo đẽo ám lấy cậu cho mà coi." – Takai vừa nói vừa tủm tỉm cười làm tôi cũng an tâm phần nào

"Trời, làm gì mà ám với chả ảnh...^^"

Chúng tôi cười vui nói chuyện một hồi thì đã đến ga. Bất chợt tôi nhìn thấy cả thầy Andou và Hiwatari ngay trước mặt, cả hai người đều đang đứng dựa vào tường.

"Hai người cũng sao vậy?" – tôi vừa hỏi vừa rảo bước về phía hai người họ. Hiwatari trả lời tôi trước:

"Thỉnh thoảng đến trường cùng cậu được chứ."

"Ừ, cám ơn cậu nhé." – tôi trả lời Hiwatari rồi chuyển hướng nhìn sang thầy Andou

"...Rồi cũng đến ngày này..."

"...Vâng..."

"Em hãy hạnh phúc nhé!"

"Cậu phải khiến người đó hạnh phúc đấy! Làm không được thì tôi không tha đâu!"

Tôi mỉm cười, cảm thấy xiết bao hạnh phúc bởi những lời nói ấy. Lời chúc phúc tôi hạnh phúc của thầy Andou, còn Hiwatari thì lại muốn tôi khiến cho Yuusuke hạnh phúc.

"Chà, nếu em muốn quay lại thì cứ đến với tôi lúc nào cũng được." – thầy Andou nhắm mắt phải làm bộ nháy mắt khiến tôi phụt cười. Đúng lúc đó có cánh tay ai đó dịu dàng ôm lấy tôi từ phía sau:

"Không thể quay lại một năm trước đâu."

Giọng nói đó, giọng nói của người mà tôi yêu.

"Này này, hai người đang ở bên ngoài đấy, chú ý kẻo người ta nhìn thấy chứ." – Hiwatari cuống cuồng nói, Yuusuke điềm tĩnh buông tôi ra.

Tôi cảm thấy thực sự từ trước đến nay chúng tôi thoát được là nhờ may mắn. Chúng tôi đã trao nhau môi hôn ngay trong trường biết bao nhiêu lần. Thầy nói yêu tôi và tôi cũng nói yêu thầy. Thế nhưng mọi chuyện vẫn trót lọt không bị lộ ra ngoài thì quả là chúng tôi quá may mắn. Thế nhưng bắt đầu từ bây giờ sẽ không còn là may mắn nữa. Chúng tôi sẽ cùng nhau bảo vệ tình cảm này.

"Đi nào em!" – Yuusuke xoa đầu tôi rồi sóng bước ngay bên cạnh.

Tôi bắt đầu cùng đến trường với Yuunosuke kể từ vụ tên biến thái hồi tháng 4. Nghĩ lại tôi mới thấy đó chính là sự bắt đầu của tất cả mọi chuyện sau này. Nếu không có sự việc đó có lẽ tôi đã không thể tiến lại gần Yuunosuke và cũng không yêu anh ấy .

Giờ đây, chúng tôi vẫn cùng nhau bước đến trường. Vẫn luôn như thế! Thế nhưng không phải như sự bắt đầu của năm vừa rồi nữa! Tôi nắm chặt chiếc nhẫn nơi bờ ngực. Ngày hôm nay, đánh dấu sự kết thúc của một năm!

Tôi, sẽ trở thành Sanou Chisa!

(ở Nhật, khi con gái lấy chồng thì theo họ chồng. Nữ nhân vật chính vốn tên là đầy đủ là Takamura Chisa, trong đó, Takamura là họ của bố, Chisa là tên chính. Sau này nếu lấy anh Sanou (tên đầy đủ là Sanou Yuusuke) thì sẽ chuyển sang họ chồng là Sanou, tức là Sanou Chisa. Ý cô này muốn ám chỉ là 1 ngày nào đó cổ sẽ lấy anh Sanou ấy mà ^^)

Bộ truyện đến đây là kết thúc, xin chân thành cảm ơn các bạn đã kiên trì suốt ngần nấy thời gian dịch.cúi đầu cảm tạ)

*

Bạn đang đọc Tôi không bắt em gọi tôi là thầy - Ageha 先生なんて言わせない của Ageha
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mongdayseo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.