Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

13: Đi chùa đầu năm với thầy!?

Phiên bản Dịch · 2640 chữ

Chương 13: Đi chùa đầu năm với thầy!?

Điều ước này có thể thành sự thật không?

Thầy ơi! Em muốn tin...!

"Em như sắp khóc vậy, tôi không thể bỏ mặc em được."

Chương 13-1: Nguyện ước

"3...2...1..."

"Happy new year!"

Chúng tôi cùng chào đón năm mới ngay trước cổng trường. Bên phải tôi lúc này là Remi và bên trái là Ayumi, phía đối diện, tính từ bên trái là Keita, Takai và Nakama. Trong bóng đêm tịt mịt nơi chúng tôi đứng là thứ ánh sáng le lói phát ra từ điện thoại. Chúng tôi ai ai cũng dòm vào điện thoại, còn Keita đếm ngược làm nhiệm vụ báo giờ.

"Ế... điện thoại tớ vẫn báo ngày 31 nè ~" – Ayumi ré lên

"Ặc, của tớ cũng zị!" – tôi cũng thêm vào

"Của tớ thì đã sang ngày mùng 1 trong khi Keita đang đếm dở cơ." – Nakama phân trần

"Các cậu ngốc, ngốc ~ ! Tại các cậu không chỉnh theo giờ báo giống như điện thoại của tớ chứ gì."

"Lại còn phải chỉnh cho giống nhau nữa á? Keita, cậu ngốc thì có."

"Cậu ngốc ấy." – Keita và Ayumi lại bắt đầu đấu khẩu nhau

Cứ như mơ vậy, những khoảnh khắc đáng yêu và vui vẻ như thế này. Cũng giống như niềm hạnh phúc trào dâng khi tôi và thầy Sanou hẹn hò hôm Giáng sinh.

"Keita, Ayumi, đến đền nào." – Takai gọi

Nhưng Nakama vội vã chặn lời.

"Takai ~, để mặc 2 đứa nó đi."

À, Nakama định đi mà bỏ lại 2 bạn ấy đây mà ^^. Chúng tôi cười nhăn nhở rồi rảo bước đi trước.

"Đợi đã!"

"Chúng tớ có biết đường đến đền đâu, đừng bỏ chúng tớ lại thế chứ." - Ayumi và Keita giận dỗi chạy theo sau chúng tôi

"Rùi, rùi." – Nakama hài ước đáp lại

Takai đang đi bên cạnh tôi bỗng ghé tai thì thầm như đang nói chuyện tuyệt mật:

"Các cậu ấy thú vị ghê."

"Ư...ừ, đúng đó." – tôi đã lúng túng biết bao mỗi lần đối mặt với Takai từ sau vụ lễ hội văn hóa, thế nhưng giờ đây chúng tôi lại có thể nói chuyện bình thường với nhau.

Tuy nhiên, tôi đã nhận thức được tình cảm dành cho thầy Sanou, cũng đã hẹn hò với thầy hôm Giáng sinh rồi, sao tôi có cảm giác như đang bỏ mặc cậu ấy thế này. Mà tôi cũng phải nói rõ với cậu ấy là tôi không thể đáp lại tình cảm đó. Nhưng tôi không biết phải nói lúc nào. Nói trước mặt mọi người thì lại càng không được, hay tìm lúc nào đó chỉ có hai người rồi dẫn dắt câu chuyện từ từ nhỉ?...

Tôi đang miên man nghĩ thì bỗng trước mặt hiện ra một ngọn đồi đầy cây um tùm.

"Lẽ nào ở đây á?" – tôi buột miệng hỏi vu vơ

Ngay lập tức một ngôi đền nhỏ và chiếc cổng đền hiện rõ dần theo mỗi bước chân.

"Ôi, ở một nơi thế này mà cũng có đền thần nè." – Ayumi thốt lên ngỡ ngàng, tôi cũng "ừ ừ" rồi gật đầu hưởng ứng theo. Ngôi đền này ngược hướng từ trường ra ga nên đối với những người chỉ biết đi xe điện đến trường như tôi và Ayumi thì đây là lần đầu tiên đặt chân đến. Nakama là người dẫn đường, cậu ấy sống ở quanh khu này nên đã dẫn chúng tôi đến đây.

Chúng tôi đi theo sau Nakama rồi bước qua cổng đền.

"Ngày mùng một mà sao chẳng có khách viếng vậy ta." – Remi lên tiếng, lúc này tôi mới nhìn xung quanh và nhận thấy chỉ có chúng tôi trong đền

"Chắc họ đi đến mấy đền khác to hơn rồi. Đền này chỉ để người dân quanh đây thi thoảng cúng bái thôi. Ban ngày đã ít rồi uống gì đêm hôm thế này." – Nakama giải thích

Cứ nghĩ đến đi lễ đầu năm tôi sẽ tưởng tượng ra ngay những ngôi đền to ơi là to, người đông ngịt đến mức không sao chen lên được. Người đông quá thì cũng không thích đâu. Có lẽ cái đền nhỏ như thế này lại dễ cầu xin cúng bái hơn.

Chúng tôi tiến đến xếp hàng ngang ngay trước hòm tiền cúng và tự bỏ tiền cúng tùy tâm. Tôi bỏ ra đồng 5 yên. Tôi chắp tay lại rồi khấn thầm.

[Xin hãy cho con được trải qua một năm thật hạnh phúc với thầy Sanou.]

"Cậu cầu gì thế?" – Tôi đang chăm chú cầu thì Takai hỏi với sang

"...Bí mật!"

Sao Takai lại thế? Cậu ấy chỉ cười cười. Đang âm mưu gì vậy? Rõ ràng cậu ấy biết thừa nếu nói điều mình khấn cho người khác thì sẽ không linh nghiệm vậy mà...

"Chắc là không liên quan rồi. Tiếc thật. Tưởng cậu đang cầu chuyện gì liên quan đến thầy Sanou thì tớ sẽ phá đám ấy mà."

...Hả? Tôi không ngờ Takai lại nói những điều như vậy, miệng tôi há to ra trông như một con ngốc.

"A, chẳng nhẽ tớ đoán trúng?" – Takai vẫn cười nhăn nhở với thái độ không đổi

"Không... không phải!' – tôi cố che sự dao động trong lòng, rời khỏi chỗ đó và quay lại con đường lúc chúng tôi đến. Tôi không hề hé lộ điều cầu nguyện cho người khác, nhưng nếu bị lộ ra thì sao nhỉ? Tôi thấp thỏm lo âu, bước qua cánh cổng đền một lần nữa, ngẩng mặt lên nhìn thì nhận thấy xa xa phía trước là bóng dáng khách viếng chùa.

".....!?" – ngay lúc đó tôi như ngừng thở

Trước mắt tôi lúc này là thầy Sanou và Hiwatari.

"Ố, Takamura?" – Hiwatari gọi tôi, tay ôm rịt lấy cánh tay trái của thầy Sanou. Nhìn thấy cảnh đó, tim tôi đập loạn hết cả lên.

...Tại sao?

Tại sao thầy ở đây? Và tại sao lại cùng với Hiwatari? Chỉ hai người tay khoác tay như thế chẳng phải giống đôi tình nhân lắm sao? Thầy, chỉ vì không muốn bị bắt gặp khi đi cùng với em nên thầy đã đưa em đến hẳn tỉnh khác. Vậy mà sao với Hiwatari thì lại ngay gần trường? Thầy bảo yêu em, chỉ là dối thôi đúng không? Bị bắt gặp đi cùng với Hiwatari cũng không sao chứ gì? Thầy yêu Hiwatari đến độ dù bị phát hiện rồi bị mất việc cũng không sợ ư?

Mọi người nhận ra thầy Sanou và Hiwatari liền chạy đến trò chuyện vui vẻ. Tâm trí tôi quay mòng mòng với biết bao suy nghĩ, ngờ vực đến độ tôi chẳng biết mọi người đang nói về chuyện gì. Hơn nữa, tôi chẳng thể nhìn hai người đó cười cười nói nói. Vì vậy tôi bất chợt chạy ngay vào màn đêm trước mặt.

Chương 13-2: Takai

Tôi chẳng biết mình đã chạy đến nơi nào. Tôi dừng lại trên con đường tối um không một bóng đèn đường. Tôi sợ! Sợ không biết có kẻ lạ hay không, sợ bóng đêm, sợ vì không biết bản thân đang ở đâu... Bao cái sợ dồn ép... Tôi tiếp tục bước đi, cố nén những giọt nước mắt đang trực chờ tuôn rơi. Tôi không biết nơi này nhưng chắc chắn nó không xa trường. Cứ tiếp tục đi biết đâu sẽ hiện ra con đường nào đó tôi thấy quen cũng nên. Nghĩ rồi làm, tôi định tiến thêm một bước thì có ai đó vỗ lên vai, tôi toan hét lên vì kinh hãi. Đối phương có vẻ cũng biết thế nên nhanh chóng bịt miệng tôi lại. Tôi biết dù có thét lên cũng không tới được những nhà dân quanh vùng, nhưng vì quá hãi và không biết chuyện trăng gì nữa nên tôi bấn loạn làm liều...

"Đau...."

Đối phương vội rít lên. Nhận ra giọng nói quen quen, tôi ngừng lại. Khi tôi quay người lại thì bắt gặp ánh mắt của Takai. Tôi buông tha cho bàn tay đang bịt lấy miệng mình.

"Sao... lại...?" – tôi hỏi với đôi môi run rẩy. Biết được đối phương chính là Takai, tôi an tâm hơn nhưng nỗi sợ vẫn chưa nguôi hết.

"Tớ lo không biết cậu chạy đi đâu giữa đêm hôm khuya khoắt thế này chứ sao. Tớ đuổi theo sau cậu đấy."

"Thầ...." – tôi định hỏi "Còn thầy Sanou?" nhưng vội ngưng lại ngay. Tôi hiểu rằng không thể nói những lời như vậy đối với Takai – người đã rất lo lắng cho mình. Nhưng Takai dường như lại hiểu tôi định nói gì:

"Thầy Sanou thì vẫn đang dính như sam với Hiwatari ấy."

Ngực tôi đau nhói! Tôi biết rõ là như vậy nhưng khi nghe Takai nói thành từng từ từng từ một như vậy mới thấy rõ sự thực khắc nghiệt. Nếu có thể cười cho qua chuyện để lấy lại niềm vui thì tốt biết mấy.

"Ôi, thật là...." - Tôi không biết phải phản ứng thế nào thì Takai bỗng kêu lên, vò đầu rồi ngồi quỵ xuống.

"Ta...kai?"

Sao vậy? Tôi không hiểu tại sao, định vỗ vỗ lên lưng cậu ấy thì dừng lại bởi những lời cậu ấy nói sau đó:

"Xin lỗi. Tớ xấu tính quá."

"Ế?"

Takai ngẩng mặt lên hướng về phía tôi với ánh mắt mong manh.

"Takamura,tớ biết cậu đang nghĩ đến ai?..."

Trên con đường tối tăm và im ắng, vọng lại trong không gian chỉ có tiếng thở nhè nhẹ.

"Nhưng tớ không muốn chấp nhận điều đó, tớ muốn phá hủy tình cảm đó của cậu. Nếu tớ ghét được thầy Sanou đã tốt..."

"...a..." – tôi không biết phải nói gì. Cậu ấy biết tôi thích thầy Sanou rồi ư?

"Nếu không bị từ chối dứt khoát, tớ sẽ không thể từ bỏ cậu được.Vì thế cậu có thể nói rõ ràng được không...?"

Tôi mở to mắt, thân người như bất động. Lúc đó, thời gian như ngừng trôi, một sự im lặng đáng sợ bao trùm lên cả tôi và cậu ấy. Trong không gian tĩnh mịch với thời gian kéo dài ấy, không khí như chuyển động trở lại khi tôi lấy hết dũng khí nói ra điều mình muốn:

"Tớ... tớ...."

Chương 13-3: Thật hay giả?

Đã bao lâu trôi qua rồi? Từ lúc đó đến giờ tôi vẫn một mình ở đây, ngồi dựa vào tường. Tất nhiên lúc đầu Takai không chịu để tôi lại một mình. Nhưng tôi biết rõ nếu cứ ở cùng tôi thì người đau khổ nhất là cậu ấy, thế nên tôi đã thuyết phục bao lần rằng tôi sẽ gọi điện cho Nakama rồi nhờ chỉ đường vì Nakama rất thông thạo vùng này. Nói mãi rồi Takai mới chịu về. À đấy, tôi vẫn chưa gọi cho Nakama nữa kìa. Giờ này chắc Takai đã gặp lại mọi người rồi, tôi mà không gọi ngay cho Nakama thì thể nào Takai cũng sẽ lại lo lắng nữa. Tôi chầm chậm rút điện thoại từ trong cặp và bấm nút gọi. Không kết nối được... Chết rồi...! Quên mất tiêu! Thường vào thời khắc chuyển giao sang ngày đầu năm mới điện thoại sẽ không kết nối được. Lúc đó tất cả mọi người sẽ cùng gửi tin nhắn hoặc gọi điện chúc mừng cho mọi người mà. Tôi đã từng trải qua chuyện này, dù cố nhắn tin hay gọi điện chúc mừng đều không được. Tôi đã không nhớ thì chớ, cả Takai cũng quên nốt hà... Vì nếu cậu ấy mà nhớ thì chắc chắn sẽ không để tôi lại một mình như thế này. Sao bây h? Tôi vội liếc xung quanh. Chỗ này không có người lạ, cứ ở nguyên đây thì có sao không? Hay là đến chỗ nào có điện sáng nhỉ? Takai biết chỗ này mà, hay là không nên di chuyển lung tung? ...Quá hoảng sợ, tôi nhận thấy mắt mình đã ngân ngấn. Tôi vòng hai tay ôm phần đầu gối thật chặt để thân nhiệt mình lấp đầy mọi nỗi sợ hãi, để tôi có dũng khĩ nghĩ rằng tôi không chỉ một mình, tự nhủ với lòng rằng sức nóng ấy là thân nhiệt của người khác. Tôi vùi mặt vào giữa hai đầu gối, nhắm mắt lại. Làm như vậy tôi sẽ không còn nhìn thấy màn đêm mịt mù và cũng nguôi đi sự trơ trọi lúc này. Tôi chỉ còn nghe thấy tiếng sụt sịt âm ỉ phát ra khi cố nín không được khóc. Nơi này sẽ không có ai làm hại mình đâu, ổn rồi, không sao, không sao! Tôi bình tâm lại! Nào, tôi sẽ thử liên lạc với Nakama một lần nữa xem sao.

Bỗng nhiên có tiếng động lạ, tiếng khóc tôi ngừng bặt! Tiếng bước chân! Không, không, không phải là kẻ xấu chứ? Tôi xiết chặt đầu gối hơn nữa, cố gắng thu mình lại hơn nữa, tay trở nên trơn tuột vì nhẫy mồ hôi. Tôi sợ! Tôi dùng hai tay kéo chặt hai ống tay áo. Tim đập mạnh!

Trời tối mà, làm ơn đừng có nhận ra tôi! Cứ như vậy mà đi qua đi!

Rồi bất chợt tôi cảm nhận có hơi ấm bao quanh mình, tôi ngừng thở!

Gì đây? Tôi muốn biết chuyện gì xảy ra những sợ quá không dám ngẩng đầu lên.

"Cuối... cùng cũng... tìm được em." – chủ nhân của hơi ấm đang bao quanh tôi cất tiếng nói với hơi thở đứt quãng. Không thể nhầm vào đâu được. Là giọng nói của người mà tôi yêu thương biết bao.

"Thầy... thầy Sanou...?" – tôi ngẩng mặt lên nhìn, thầy ở đó, xiết chặt lấy tôi với nụ cười trìu mến hơn bao giờ hết.

"Em không sao, may quá rồi." – thầy xiết chặt tôi hơn

"Tại... sao? Hiwatari thì sao ạ?"

"Em như sắp khóc vậy, tôi không thể bỏ mặc em được. Nhưng Hiwatari mãi không chịu buông nên tôi mới đến muộn, xin lỗi em."

Thầy đã chọn tôi chứ không phải Hiwatari. Tôi mừng chết mất!

Nhưng....

"Sao thầy lại đi cùng Hiwatari?"

Em xin thầy đấy, hãy cười và trả lời em rằng vì thầy bị ép buộc phải dẫn bạn ấy theo. Thầy không có tình cảm gì với Hiwatari, cũng chẳng có quan hệ gì hết, hãy nói thế đi...

"...."

Đáp lại chỉ là tiếng thở nhè nhẹ của thầy, tôi tự nhận ra rằng điều mình ước mong đã không thành sự thật. Các vị thần linh, chỉ bởi vì con đã trót để cho Takai biết ạ? Thế nên các ngài mới đang trừng phạt con thế này? Nếu linh nghiệm, xin các vị thần hãy trả lại thời khắc hạnh phúc cho con. Ngay bây giờ con đang cầu xin các ngài, con sẽ nguyện cầu để không ai biết được. Xin các ngài...

Tôi cố giấu nhẹm những giọt nước chảy từ trong tim, đẩy thầy ra, đối diện với thầy bằng 1 nụ cười.

"Thầy không tỏ vẻ mặt như vậy em cũng hiểu. Thầy miễn cưỡng phải dẫn theo Hiwatari đúng không?"

Vẻ mặt thầy giãn ra. Nếu thầy định lừa em thì em sẽ tự nguyện để bị lừa. Từ lâu em đã bị trói buộc bởi sợi dây mà thầy giăng ra rồi...

Trên con đường trở về nhà, chỉ mình tôi là và thầy Sanou, ôi, tim tôi không ngừng gào thét! T_T

Bạn đang đọc Tôi không bắt em gọi tôi là thầy - Ageha 先生なんて言わせない của Ageha
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mongdayseo
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.