Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

12: Giáng sinh chỉ có mình em và thầy!?

Phiên bản Dịch · 3720 chữ

Chương 12: Giáng sinh chỉ có mình em và thầy!?

Biết bao lần...

Chỉ hai người...

Trao nhau môi hôn...

"Có lẽ là vận mệnh!"

"Em hãy gọi tôi là Yuusuke!"

Chương 12-1: Buổi hẹn hò đầu tiên

Kỳ thi cuối cùng cũng kết thúc, đêm nay sẽ là đêm giáng sinh và hôm nay sẽ là ngày tổ chức lễ bế giảng. Tôi hớn ha hớn hở khi nhìn chỗ bài kiểm tra cuối kỳ mới được trả lúc nãy. Thấy tôi vẫn chẳng có ý định ra về mặc dù đã tan học, Ayumi và Remi tiến lại gần:

"Nè Chisa, điểm thi của cậu tốt đến mức đó hỡ?"

"Ừ, tất cả các môn đều trên 70. Thật là diệu kỳ, diệu kỳ mà!" – tôi nhấn mạnh từng chữ khi trả lời câu hỏi của Ayumi. Thì cũng tại kiểm tra giữa kỳ ngoài môn Quốc ngữ, điểm môn nào cũng thấp lè tè lại bảo.

"Ngốc! Diệu kỳ cái đầu cậu á. Là do cậu đã cố gắng rất nhiều chứ, nhỉ?" – Ayumi xoa đầu tôi khích lệ, còn tôi thì y như chú cún đang vẫy đuôi mừng rỡ.

Vui quá đi mà, vui quá đi mà!

Muốn nhanh nhanh đưa thầy Sanou xem bảng điểm quá cơ. Nghĩ sao làm vậy. Thân thể tôi đã nhanh chóng chuyển động theo như suy nghĩ rùi. Tôi bật dậy, bỏ mấy bài kiểm tra vào trong cặp.

"Thế nha, tớ phải ghé qua chỗ này chút." – chào tạm biệt 2 cô bạn thân, tôi hướng đến phòng ban thể dục. Khuôn mặt vui mừng của thầy Sanou bỗng hiện lên trong tâm trí làm cơ mặt tôi lại được dịp thêm giãn nở.

....

Ngày hôm sau, tôi lên xe điện đến tỉnh bên, đứng chờ tại cổng một nhà ga lạ hoắc với tâm trạng thấp thỏm... Không ngờ phần thưởng lại là chuyện này...

Cuối cùng có một chiếc ô tô đỗ ngang ngay trước mặt và tôi bước lên xe. Một chiếc Wagon màu xanh xẫm. Khác với chiếc xe nhỏ gọn của thầy Andou, một chiếc xe đầy ấn tượng với kiểu dáng to đầy góc cạnh.

"Chúng ta đi đâu nào?"

"Đâu, đâu.. cũng được ạ." – tôi tự nhiên lắp bắp trả lời câu hỏi của thầy vì vẫn còn hơi căng thẳng

............................

Vâng, xin được quay trở lại thời điểm tan học ngày hôm qua – khi sự việc bắt đầu. Lúc đó tôi một tay cầm xấp bài kiểm tra hướng đến phòng ban thể dục... và ....

"Hẹn hò Giáng sinh?"

"Ừ, mai tôi và em hẹn hò nhé!" – bỏ qua vẻ sửng sốt của tôi, thầy cười rạng rỡ rồi đáp lại như vậy.

Thầy Sanou đang suy tính gì vậy ta? Hẹn hò, hẹn hò đấy! Tôi và thầy là học sinh và giáo viên cơ mà. Chuyện này mà lộ ra trong trường biết thì thầy chết chắc. Có thể là thầy sẽ giải thích này nọ nhưng chỉ 2 người đi chơi thân thiết với nhau trong dịp giáng sinh, dù có bao biện thế nào thì cũng quá lộ liễu. Ấy vậy mà thầy cố tình ép buộc tôi, đang nói chuyện thì lại đi đâu mất. Không có cơ hội để từ chối, tôi chẳng còn cách nào khác và hôn nay lâm vào tình cảnh này đây.

"Hôm nay em diện hơn thì phải." – khi xe đang dừng chờ đèn đỏ, thầy nhìn tôi nói. Tim tôi được dịp nhảy múa.

"...Thầy tưởng tượng quá rồi đấy." – tôi gân cổ lên phân bua, nhưng vì thầy nói... quá chuẩn nên tôi cảm thấy mình như bị bắt bài.

Hôm nay tôi mặc váy nỉ sọc kẻ trắng dáng thụng hình chữ A, bên ngoài là áo lông khoác lửng. Tôi mặc thêm tất quần đen và đi bốt thấp cổ màu ghi có gắn lông ở phía trên. Tôi không đi bốt cao là vì tuy mặc váy ngắn mini nhưng do ngắn lưng nên đành phải kết hợp với bốt cổ thấp hoặc giày bệt. Ngay đến mái tóc tôi cũng cẩn thận quấn máy rồi để rũ qua hai vai, mặt cũng không như mọi ngày... trang điểm một chút hà. Thì môn nay tôi hẹn hò với người mình yêu còn gì. Tôi không muốn người ta nhìn thấy vẻ luộm thuộm của mình đâu.

"Dễ thương lắm! Nhưng ngoài tôi ra không được để người khác thấy." – tim tôi nhảy vọt ra khỏi lồng ngực khi nghe thấy những lời thì thầm đó bên tai

"Thầy nói gì kì vậy." – tôi cố để cho mình không bị nhìn thấu nhưng trong thâm tâm mình, tôi đã quyết chỉ có mình thầy được nhìn thấy dáng vẻ này. Tôi quả là hết thuốc chữa! Không biết từ khi nào tôi đã thực lòng hướng đến thầy như vậy. Lời nói yêu thương của thầy chính tôi cũng không biết nó thực lòng đến mức nào, vậy mà tôi đã... Vì người tôi yêu là thầy nên ít nhất tôi sẽ không thể nào thổ lộ tình cảm này cho đến ngày tốt nghiệp. Nhưng biết làm sao đây, tôi đã trót chìm đắm trong nụ cười tinh quái của thầy, ánh mắt nghiêm túc của thầy, và cả thái độ ân cần dịu dàng đó nữa. Đã quyết không bao giờ chấp nhập thứ tình cảm kiểu này nhưng tất cả đã bắt đầu từ cuộc gặp gỡ tháng 4 đó...

"Chúng ta sẽ đi xa nên mất thời gian một chút, em ngủ đi cũng được."

Đi đến nơi xa ư...? Lại cách xa hơn nữa ư? Quả nhiên thầy sẽ gặp rắc rối nếu bị bắt gặp rồi. Tôi biết mình thật bất lịch sự khi đã được chở rồi lại còn ngủ nhưng từ tối qua đến giờ do quá hồi hộp không chợp mắt được phút nào nên tôi gật đầu đồng ý. Tôi nhắm mắt lại... và chẳng mấy chốc đành chịu thua trước cơn buồn ngủ miên man.

Chương 12-2: Thế giới của riêng em và thầy!

"Takamura, đến nơi rồi. Dậy đi em."

Nghe thấy tiếng ai gọi, tôi lờ mờ mở mắt.

"...Thầy?" – trước mắt tôi là khuôn mặt thầy Sanou. Nhưng sao tôi không thể nhớ ra mình đang ở trong hoàn cảnh nào.

"Takamura, em vẫn còn mớ ngủ à. Đến rồi, xuống thôi em."

Nghe thấy vậy tôi hướng tầm mắt ra bên ngoài... và ở ngoài đó trải dài một màu xanh của biển. "Woa~!" – tôi chạy bay ra khỏi xe

"Cẩn thận khi chạy đấy. Đừng để ngã." – thầy đóng cửa xe rồi bảo vậy nhưng tôi chẳng để ý. Tôi chỉ mải miết chạy về phía bờ cát vì tôi muốn nhìn thấy biển. Nhìn quanh nhìn quẩn mới thấy một chiếc thang nhỏ nối xuống bờ cát. Tôi nhanh chóng chèo xuống.

"Ư woa."

"Tôi nói với em rồi cơ mà... đừng có ngã."

Tôi vừa đứng xuống thì bị mắc chân trong cát bởi đôi bốt cao gót. Cứ tưởng mình sẽ ngã nhào ra nhưng tay tôi bị kéo lại và giờ đây tôi gọn lỏn trong vòng tay thầy Sanou.

"Em cám ơn thầy." – tôi cảm ơn rồi định rời khỏi thầy nhưng toàn thân không cử động được...? Ớ... sao lại...?

"Thầy... thưa thầy Sanou."

"...ừ, sao em?" – thầy đáp lại nhưng đôi tay vẫn ôm lấy tôi, không những thế thầy càng ngày càng xiết chặt hơn.

"Không.... thầy... bỏ em ra đi ạ." – tim tôi vừa nãy như run rẩy, tình cảnh này có vẻ không ổn lắm

"Mãi mới được ở một mình với em, cứ để thế này thêm một chút nữa." – thầy nhẹ nhàng thì thầm

Tôi ngẩng mặt lên nhìn mới thấy quả nhiên xung quanh chẳng có một ai. Vọng lại bên tai tôi chỉ có tiếng sóng xô bờ và tiếng thở của thầy. Một thế giới chỉ riêng tôi và thầy, cứ như mơ vậy. Liệu giờ đây, tôi thực với lòng mình một chút có được không nhi? Vẫn trong vòng tay ấy, tôi quay người lại để được nhìn khuôn mặt thầy. Dù phải ngẩng mặt lên cao đến mức đau cổ nhưng tôi vẫn làm, chỉ đề ánh mắt chúng tôi kết nối với nhau. Rồi ánh mắt ấy tiến lại gần hơn... gần hơn... Tôi nhẹ nhàng khép mi và chờ đón...

Thường ngày tôi sẽ không ngoan ngoãn đáp lại như vậy nhưng ở một một nơi cách xa trường học, gia đình như thế này sẽ không có ai biết tôi và thầy. Chính vì vậy chúng tôi có thể đường hoàng mà chạm vào nhau thật ngọt ngào. Khi những đôi môi tìm đến nhau, quấn vào nhau ngấu nghiến.... tôi cảm giác lành lạnh ở đầu, tay và cả chân nữa... Cảm giác lành lạnh này....? Rồi đến khi không khí lạnh luồn qua nơi bờ ngực, cái ý thức vốn đang tan chảy vì đam mê của tôi bỗng bừng tỉnh.

"...Không được!" – chuyện gì thế này... suýt nữa thì tôi đã để mình trôi đi trong sự đam mê đó. Không biết từ khi nào thầy Sanou đã nằm xấp lên người tôi và ngay dưới là lớp cát lạnh.

"...Không được, điều này.... Không được đâu." – tôi đẩy tay thầy ra và chỉnh lại áo khoác

Tôi là học sinh mà. Thầy giáo ra tay với học sinh của mình, chẳng phải sẽ khổ sở lắm sao nếu như chuyện bị vỡ lở. Cũng chỉ mới buổi hẹn đầu mà đã thế này ở ngay ngoài biển...

Sững người với những lời nói của tôi, thầy Sanou buông tôi ra.

"Xin lỗi em. Tự nhiên tôi..." – thầy vừa nói vừa phủi những hạt cát dính trên áo tôi. Cảm thấy như mình làm gì có lỗi với thầy, tôi quay mặt đi. Giá như tôi không phải là học sinh mà là một người lớn thực sự để phù hợp với thầy thì tốt biết bao, giá như...

"Xin lỗi em. Đi dạo chút nhé em." – thầy kéo tôi đứng dậy rồi nắm lấy tay phải tôi. Từng ngón từng ngón tay đan xen vào nhau như kiểu nắm tay của những người yêu nhau vậy. Tim tôi lại đập thình thịch vì hơi ấm nơi bàn tay thầy. Tại sao thầy lại nắm tay tôi như thế? Nụ hôn vừa rồi có ý gì? Tôi tin vào những lời yêu thương mà thầy nói có được không?... Tôi muốn tin! Nhưng.... Sao thầy lại chọn tôi? Khi chưa hiểu được điều đó thì tôi vẫn còn sợ khi phải tin. Đã yêu rồi thì không cần lý do gì cả. Tôi biết điều đó chứ nhưng ngay lần gặp đầu tiên thầy đã nói yêu tôi rồi, đó chẳng phải là đùa giỡn, chơi bời hay sao? Trong lòng tôi đầy những bất an thế này!

"Sao vậy em?" - thầy bỗng hỏi khi tôi hẵng còn đang nghĩ miên man trong tư thế mắt vẫn chăm chăm nhìn về phía thầy. Bị bất ngờ, tôi luống cuống:

"Ế.... À thì...." – hay tôi thử nói ra, thử hỏi thầy. Giờ đây chỉ có riêng hai người với nhau, chỉ có hỏi lúc này mà thôi.

"...thầy Sanou, thầy yêu em ạ...? Thực sự... yêu em ạ?"

Thầy dường như hơi bàng hoàng trước những lời mà tôi phải rút bao dũng khí mới nói được ra. Thầy đứng lại và chăm chú nhìn tôi.

"...Em không tin? Tôi yêu em như thế, thổ lộ với em bằng cả lời nói và hành động, vậy mà em..." – giọng thầy trầm hẳn xuống, thân người run lên.... Chẳng nhẽ thầy giận...?

"... Không phải là em không tin. Nhưng em bất an lắm. Tại sao lại chọn em? Từ khi nào ạ? Ngay từ hôm mới gặp thầy đã nói yêu em rồi, vậy là sao? Rồi còn nhiều điều nữa..." – chìm vào trong đôi mắt của thầy, bao dũng khí biến đâu mất, tôi nhắm chặt mắt lại rồi bu lu ba loa lên như vậy.

Bỗng nhiên thân thể tôi bị kéo nghiêng về phía trước, tôi kinh ngạc vội mở mắt thì nhận thấy bờ ngực ấm áp của thầy.

"Thầy... Sanou?"

"Không được yêu từ cái nhìn đầu tiên à em?"

"Ế...?"

"Cũng không được yêu mà không có lý do hả em?"

"Không.... Không phải là không được... nhưng mà..."

Sao giờ? Tim tôi đập thình thịch không ngừng. Tôi đã nói hết cho thầy mất rồi.

"Lần đầu gặp, tôi đã không thể nào quên được em. Sau đó tôi cứ nghĩ mình đang mơ khi được gặp em một lần nữa vào lễ khai giảng ở trường. Có lẽ là vận mệnh."

"Ế...?" – tôi ngước lên nhìn thầy, trong một khoảng khắc tôi bắp gặp ánh mắt nghiêm túc của thầy. Tôi vẫn không hiểu. Chẳng phải tôi và thầy gặp nhau lần đầu ở trường ư? Trước đó tôi đã gặp thầy rồi á? Đầu tôi quay mòng mòng làm thầy bất chợt phụt cười.

"Đừng có làm cái bộ mặt em chẳng biết gì hết như thế."

Tôi gật đầu đáp lại.

"Tôi và em trước đã gặp nhau một lần rồi."

Trong đầu tôi bỗng đầy ắp dấu chẩm hỏi. Nếu trước tôi đã gặp thầy thật thì sao lại có chuyện tôi quên được nhỉ? Thầy nổi bật thế cơ mà. Thầy có khuôn mặt khiến ai cũng phải nhìn mà. Chẳng nhẽ gặp từ hồi xửa hồi xưa lâu đến mức tôi quên mất ư? Nếu là như vậy thì cái hồi xưa đó tôi bao nhiêu tuổi ta? Tôi còn là trẻ con nhưng theo một cách lý giải kỳ lạ đã lọt được vào mắt xanh của thầy bây giờ. Vì vậy, nếu đúng là chúng tôi đã gặp nhau từ cái hồi xưa đến mức giờ tôi quên sạch rồi thì hồi đó tôi chắc chắn không thể trở thành đối tượng yêu đương của thầy được. Hay tôi gặp thầy ngẫu nhiên đâu đó? "Haizzzz..."

Thầy dường như nghe thấy tiếng thở dài của tôi liền siết chặt vòng tay hơn làm tôi giật thót mình.

"Tôi hiểu sao em quên nhưng tôi vẫn bực đấy. Tôi không hề quên em vậy mà em chẳng nhớ gì."

"Em... em xin lỗi. Nhưng em đã gặp thầy khi nào ạ?" – vẫn trong vòng tay thầy, tôi sốt sắng , bồn chồn hỏi

"Đó là..."

"Là...?" – tôi ngước lên nhìn thầy, quyết không cam tâm chịu bị khuất phục trước đôi mắt đó. Tôi còn cảm nhận được tiếng mình nuốt nơi cổ họng.

"Đó là bí... mật! Tôi dỗi rồi nên không nói em biết đâu." – thầy hơi cúi người rồi thì thầm thật khẽ bên tai tôi. Quá bất ngờ, tôi giật lùi lại, mặt đỏ ửng. Thân nhiệt phừng phừng, nóng đến tận tai. Sao mà xấu hổ thế này!

"Em đừng phản ứng như thế trước người con trai khác nhé."

"Ế..?" – "phản ứng nào cơ?" tôi định hỏi vậy nhưng trong một tích tắc sau đó môi tôi đã bị lấp đầy...

"...ưn..." – tôi đáp lại thầy, mỗi lần đáp lại là mỗi lần đôi môi chạm vào nhau với một góc độ khác

Giờ đây chúng tôi chỉ muốn là một chàng trai và một cô gái bình thường. Tuy nhiên, càng tự huyễn hoặc như vậy thì cái sự thật rành rành chúng tôi là học sinh và giáo viên lại càng hiện rõ lên trong tâm trí.

Từ trong sâu thẳm nơi tâm hồn như đang tan chảy vì đê mê, tiếng chuông báo động reo lên. Không được! Phải dừng lại ngay! Nhưng sao cái ý nghĩ phải bắt đầu tăng tốc lại không ngừng thúc giục.

Rồi cuối cùng nụ hôn cũng ngừng nhưng bờ môi thầy vẫn còn lướt trên làn da tôi.

"... Thầy Sanou...?" – tôi hổn hển hỏi thầy

Thầy định làm gì vậy?

Thầy không lên tiếng trả lời câu hỏi của tôi, thay vào đó thầy xác định mục tiêu rồi mút mạnh phần gáy của tôi. Tóc thầy cọ vào má, tôi hơi nhăn mặt, cảm giác đau đớn nhanh chóng qua đi, thầy thả tôi ra. Tôi không thể tự nhìn vào gáy mình được nhưng không cần nhìn tôi cũng biết. Phía sau cổ tôi bây giờ là dấu hiệu của thầy giống như hồi lễ hội văn hóa. Là dấu hiệu cho thấy tôi là của thầy và dù rằng chúng tôi không thể quan hệ công khai nhưng tâm tư cả hai đã hòa hợp. Dấu hiệu đó đang ở ngay phần gáy với màu đỏ đẹp đẽ. Tôi bật khóc vì hạnh phúc! Tôi đã tự nhủ phải kìm lại để thầy không lo lắng thêm nhưng rút cục tôi không chịu được và nức nở trong vòng tay thầy. Thầy ôm chặt lấy tôi, vỗ lưng nhẹ nhàng như dỗ trẻ nhỏ cho đến khi tôi bình tĩnh lại. Ngừng khóc rồi tôi mới thấy mắt mình trĩu nặng.

Thầy ơi! Lần đầu tiên em mới biết hạnh phúc quá cũng khóc như thế này đấy thầy ạ!

Chương 12-3: Bờ môi ấm nồng

Tôi chợt tỉnh bởi một cảm giác rung nhẹ.

"...ưn...?"

Đang trong xe? Trôi bên ngoài cửa sổ là những cảnh vật lạ hoắc. Tôi đang ở đâu? Máu vẫn chưa kịp chạy lên não nên cứ u u mê mê đến lạ.

"Em dậy rồi à?" – tôi hướng tầm mắt về phía phát ra giọng nói, là thầy Sanou ngồi ngay bên, vẫn đang lái xe nhưng vừa nhìn lướt qua tôi.

"À...có phải... e ngủ thiếp đi không ạ?"

Thầy cười tủm tỉm rồi nói : "Tôi cứ ngỡ là em ngừng khóc rồi, ai dè nghe thấy cả tiếng ngáy của em, làm tôi tức quá trời."

Tôi... đã ngủ như thế á !!? Xấu hổ chết mất, tôi vội nhìn ra ngoài cửa sổ. Tôi không còn mặt mũi nào mà nhìn thầy nữa. Thầy lại cười khúc kha khúc khích.

"Ở trong lòng tôi dễ chịu đến mức em ngủ quên mất đúng không?"

Mặt tôi đỏ phừng phừng như thể phát ra tiếng kêu của núi lửa lúc phun trào.

"...Không phải dễ chịu! Mà là do em khóc mệt quá thôi!" – vì quá xấu hổ, tôi chối đây đẩy để giấu nhẹm chính cảm xúc của mình

Đột nhiên từ miệng thầy phát ra tiếng kêu lạ "khục khục..."

Tôi cú máu với kiểu phản ứng đó, quên mất cái điều đang làm mình xấu hổ để quay lại nhìn thầy lườm một cái và rồi bắt gặp vẻ mặt đang nhịn cười quá độ của thầy.

Khi xe dừng lại chỗ đèn đỏ, thầy chợt nhớ ra điều gì, với tay xuống lấy gì đó ở phía ghế sau.

"Tôi muốn cùng em ăn cơm cẩn thận nhưng mắt bị sưng chắc khó chịu lắm đúng không?" – thầy đưa cho tôi túi đồ ăn của cửa hàng Hamburger.

"Không đâu ạ, em cám ơn thầy ạ."

Cùng với thầy ăn rồi nhìn ngắm cảnh đây đó. Tôi muốn thực hiện một cuộc hẹn hò như thế đấy, nhưng hiện giờ tôi lại cảm thấy ngượng với khuôn mặt sau khi khóc của mình. Tôi vẫn còn lâng lâng vui sướng với sự quan tâm của thầy nữa.

Bụng đói meo, tôi ngoạp một miếng bánh thật bự.

Ngay lập tức xe bỗng dừng lại trước cổng nhà ga nơi tôi và thầy hẹn gặp lúc sáng.

"Xin lỗi vì không thể đưa em về tận nhà..."

Tôi lắc đầu : "Bị người quen nhìn thấy sẽ không hay đâu ạ. Thầy đừng để ý." – tôi cười với thầy, nhanh chóng ăn nốt chỗ khoai tây chiên rồi định xuống xe.

"Em xin phép. Hôm nay em cám ơn thầy ạ."

Giọng thầy trầm hẳn xuống - "Đợi đã!" – rồi thầy nắm lấy cánh tay tôi. Tôi quay lại nhìn thầy vẻ như muốn hỏi "Sao thế ạ?" Khuôn mặt thầy bỗng lộ ra vẻ sầu não.

"Thầy Sanou...?"

"Sao em lại hờ hững thế? Có thể sẽ không có lần thứ hai chúng ta gặp nhau như thế này..."

Tôi như sực tỉnh trước những lời nói của thầy. Đúng rồi, chúng tôi là giáo viên và học sinh mà. Làm sao có thể thoải mái yêu nhau rồi công khai hẹn hò được. Mà cái ngày đó có khi sẽ chẳng bao giờ tới...

Cánh tay bị kéo nhẹ về phía sau rồi tôi được ôm chặt trong chiếc xe ô tô chật hẹp.

"Thầy...?"

"Gọi là Yuusuke đi."

"Thầy... Sa...Sanou..?"

"Xin em đấy, đừng gọi tôi là thầy. Chỉ lúc này thôi cũng được. Gọi tôi là Yuusuke đi."

Trái tim tôi thốn thức trước giọng nói ấm áp của thầy. Sao mà... thân thương quá đỗi! Tôi muốn trân trọng người này!

"...Yuu..suke...?" – khi tôi khẽ gọi cái tên đó bằng giọng nói run nhẹ, đôi môi thầy, không, đôi môi của Yuusuke lấp đầy đôi môi tôi. Lúc đầu chỉ là những nụ hôn rời rạc liên tiếp nhau. Dần dần những đôi môi quấn lấy nhau ngấu nghiến. Đây có lẽ cũng là nụ hôn cuối cùng chăng! Liệu còn có cơ hội lần sau? Giờ tôi mới biết lâu nay mình đã khao khát được lấp đầy bởi đôi môi thầy như thế nào. Rõ ràng hôm nay là giáng sinh nhưng tôi không hề nhìn thấy cây thông Noel hay đèn trang trí lấp lánh. Ngay cả biển tôi cũng chẳng ngắm cho kỹ. Nhưng thế cũng chẳng sao! Hơn tất thảy là những giây phút được chạm vào thầy như thế này. Nếu nhớ lại những gì xảy ra ngày hôm nay, có lẽ tôi sẽ có dũng khí đương đầu với mối quan hệ "giáo viên và học sinh" này chăng...?

Bạn đang đọc Tôi không bắt em gọi tôi là thầy - Ageha 先生なんて言わせない của Ageha
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mongdayseo
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.