Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dừng Lại! Dừng… Tôi Không Chịu Nổi Nữa!

Phiên bản Dịch · 1865 chữ

Được!

Lý Tao cảm thấy mình thật sự quá cơ trí.

Cũng phục bản thân có thể nghĩ ra một thao tác tao như vậy, dùng mười con cá vàng để thay thế con người làm thính giả.

Bây giờ, chế độ nhiều người nghe đã bắt đầu, hiệu ứng kéo dài vô hạn cũng đã được kích hoạt. Chú Chung à, chú nên thật cẩn thận hưởng thụ nhân sinh đỉnh phong lúc này đi.

Nhưng mà… Lý Tao hình như đã cảm thấy xuất hiện một lỗi nho nhỏ.

Một giờ trôi qua! m thanh trên tầng vẫn còn chưa dừng lại.

Hai giờ trôi qua! Chiến sự hình như càng lúc càng kịch liệt.

Ba giờ trôi qua! Má ơi, đã sắp đến mười một giờ trưa rồi. Vậy mà vẫn chưa dừng lại?

- Chết rồi! Mình quên mất… Sau khi chế độ nhiều người nghe đã mở ra thì hiệu ứng của nó sẽ kéo dài vô hạn, không tự dừng lại được. Nếu muốn kết thúc thì nhất định phải chờ… chờ cho khán giả rời đi mới có thể dừng lại được.

Nhớ tới tình huống tối hôm qua, Lý Tao thầm hô một tiếng hỏng bét.

Đêm qua do mình và mấy ông chú kia ngủ thiếp đi mới làm cho chế độ nhiều người nghe kết thúc.

Nhưng mà bây giờ ở trên tầng là những con cá vàng.

Má ơi!

Cá vàng có buồn ngủ không?

Mười con cá vàng liệu có thể ngủ cùng một lúc được không?

Đây chính là một vấn đề rất quan trọng.

Tuy nhiên, nhìn tình hình trước mắt thì những con cá vàng này vẫn chưa buồn ngủ. Chế độ nhiều người nghe vẫn còn đang tiếp tục. Nhưng mà, ông chú Chung ở trên tầng sợ rằng đã không chịu nổi rồi.

Reng! Reng! Reng!

Một cuộc gọi điện thoại gọi đến quầy lễ tân. Chị Xảo nhanh chóng nghe điện thoại bằng giọng nói rất tiêu chuẩn:

- A lô! Chào ngài. Đây là quầy lễ tân của nhà khách Tao Xá, rất vui lòng được phục vụ ngài.

- Mau dừng lại cho tôi.

Trong điện thoại, ông chú Chung gần như là hét lớn,

- Ồ… là Chung tiên sinh ở phòng 205 phải không? Ngài có vấn đề gì vậy…?

Nghe được giọng nói của ông Chung, chị Xảo cảm thấy sững sờ.

Dù sao thì hôm nay tính khí của ông ta cũng không được tốt lắm. Mới sáng sớm đã đến trước quầy lễ tân làm ầm ĩ. Sau đó, không biết Lý Tao dùng biện pháp gì mới khiến ông ta bình tĩnh lại.

Tuy nhiên, theo lý thuyết thì bây giờ cũng đã hơn mười một giờ, cách thời điểm trả phòng phòng 205 cũng không còn bao lâu nữa.

Tại sao tên này lại nổi giận đùng đùng mà gọi tới đây vào giờ này. Có vấn đề gì thì tại sao không tự mình xuống đây để phản ánh. Dù sao cũng chỉ có vài bước chân thôi mà.

- Tôi không nói với cô, tôi gọi… gọi các cô…

- Các cô… à!

- Gọi ông chủ nhỏ… của cô … đến. Á! .. đến nghe điện thoại…

Kéo dài hơn ba giờ, ông chú Chung thật sự không chịu đựng được nữa.

- Được, được, được… Ngài vui lòng chờ một chút, tôi sẽ gọi cậu ấy đến ngay.

Chị Xảo cảm thấy hình như tình huống có chút nghiêm trọng nên chạy nhanh tới phòng Lý Tao rồi gọi cửa,

- Lý Tao, em có ở trong đó không. Chị thấy Chung tiên sinh ở phòng 205 hình như đang nổi giận đấy. Em tới nghe điện thoại một chút đi.

- Không thể nào? Đã buff cho ông ta như thế mà vẫn chưa hài lòng sao?

Mở cửa đi tới quầy lễ tân, Lý Tao nghe điện thoại và hỏi,

- Chú Chung à, có chuyện gì thế? Chẳng lẽ hiệu ứng lần này chưa đủ sao ạ?

- Đủ! Đủ! Đủ! Quá đủ rồi!

Ông chú Chung dở khóc dở cười nói,

- Nhưng mà, như thế này thì quá lâu rồi. Tôi muốn dừng lại! Dừng một chút, dừng lại… nhưng tôi không dừng lại được!

- Không dừng được? Vậy chú bây giờ… một bên vừa gọi điện thoại, một bên vừa… ?

Quả nhiên vấn đề mà Lý Tao lo lắng đã trở thành sự thật.

Nếu người nghe vẫn còn thì hiệu ứng của căn phòng không thể dừng lại được.

Điều này cũng không thể sửa đổi.

Chẳng lẽ lại phải chịu đựng đến khi mười hai con cá vàng kia chết đuối hết sao?

Lý Tao cảm thấy mình nên nhanh chóng lên mạng tìm hiểu một chút xem tuổi thọ của cá vàng là bao nhiêu lâu.

- Ông chủ nhỏ! Cậu nhanh … Nhanh tới giúp tôi một chút…

- Giúp chú? Đừng có đùa như vậy! Cháu không thể giúp chú được đâu. Vợ của chú không phải cũng ở đó sao?

- Không! Không phải ý này. Ý của tôi là, cậu nhanh chóng tranh thủ thời gian để cái hiệu ứng trong căn phòng này biến mất đi. Bây giờ quá lâu rồi… với lại vợ của tôi cũng đang rất hưng phấn! Nhưng tôi lại không chịu nổi nữa. Nếu tiếp tục như vậy mãi thì tôi chết chắc…

Ông chú Chung hét lên với vẻ đáng thương, nhưng trong điện thoại Lý Tao lại nghe được giọng nói phản đối của bà cô kia,

- Dừng cái gì mà dừng? Đừng có dừng lại. Bà đây thật vất vả mới được thoải mái một lần như vậy…

Lý Tao:

- Chuyện này..

Đúng lúc này, chị Xảo liền chỉ vào đồng hồ trên tường rồi nói,

- Lý Tao, phòng 205 đã đến giờ trả phòng rồi. Em đi lên nhắc họ thử xem? Nếu không lúc vị khách đặt phòng kế tiếp đến thì chị cũng không kịp quét dọn đâu…

- Dạ được, xem ra chỉ có thể làm như vậy.

Hít một hơi sâu, Lý Tao cầm thẻ mở cửa phòng từ quầy lễ tân rồi nói với ông chú Chung trong điện thoại,

- Chú à! Chú cố chịu đựng một chút, cháu tới cứu chú đây.

Chầm chậm bước đi.

Ba bước lại năm bước. Lý Tao đi lên đến tầng hai rồi chạy thẳng tới phòng 205.

- Cộc, cộc, cộc…

Gõ cánh cửa ba lần, Lý Tao hô lớn:

- Chú Chung! Thời gian của hai cô chú đã hết, đến lúc hai người phải trả phòng rồi ạ.

Ai ngờ, lần này bà dì kia lại hô lớn từ bên trong,

- Chúng tôi thuê thêm giờ.

- Ách! Cô à! cô coi nơi này của bọn cháu là thế nào? Hôm nay căn phòng này đã được người khác đặt trước rồi. Một lát nữa người ta sẽ đến, hai người nhanh chóng ra đây đi.

- Chú Chung! Chú nói một câu đi.

- Ồ? Chú Chung, sao chú không nói gì hết vậy?

Lúc này Lý Tao đã không còn nghe được giọng nói của ông Chung nữa, nhất thời trong lòng phát hoảng, mẹ nó, chẳng lẽ lại có án mạng xảy ra sao?

Không thể để ý nhiều như vậy. Cứu người quan trọng hơn.

Nếu như xảy ra chuyện có liên quan tới mạng người thì Tao Xá này của mình đừng mong được mở cửa làm ăn nữa.

Lấy thẻ của phòng ra, Lý Tao quét một cái lên cánh cửa,

- Tích tích…

Đẩy cửa vào trong, Lý Tao không dám nhìn về phía giường bên kia.

Thật sự quá đau mắt! Lý Tao vừa vào trong liền chạy thẳng đến bên cạnh bể cá vàng đối diện chiếc giường.

Ôm lấy! Liền chạy! Trong nháy mắt khi Lý Tao ôm bể cá vàng chạy ra khỏi phòng 205 thì trong phòng đột nhiên phát ra một tiếng hét kinh thiên động địa.

- A A A aa aa aa !

Ông chú Chung rốt cuộc cũng được giải thoát. Cuộc quyết chiến này đã kéo dài hơn ba giờ. Mà Lý Tao cũng nghe được âm thanh nhắc nhở của hệ thống, chế độ trực tiếp nhiều người nghe đã kết thúc.

- Phù! Nguy hiểm thật…

Ôm lấy bể cá, Lý Tao vất vả lau mồ hôi trên trán.

………….

Mười phút sau, ông chú Chung cùng vợ đã thu thập xong, thành thành thật thật xuống lầu. Bà cô với đôi má đỏ ửng ôm lấy cánh tay của ông chú Chung giống như chim non đang nép vào người. Khuôn mặt xuân tâm nhộn nhạo làm cho Lý Tao nhìn thấy mà nổi da gà.

- Ông chủ nhỏ ! Ha ha, thật sự cảm ơn cậu rồi. Hiệu quả của căn phòng này thật sự quá tốt.

Ông chú Chung khôi phục lại như cũ, vẻ mặt niềm nở nhiệt tình, quay sang một bên rồi nghêu ngao hát,

- Chú à! Chuyện này… chú thật sự chịu được sao? Đây chính là hơn ba giờ đồng hồ đó.

Lý Tao hiếu kỳ kéo ông chú này lại gần hỏi,

- Ha ha, làm đàn ông thì làm sao có thể nói là không được. Mới chỉ có ba tiếng thôi mà.

Ông chú Chung dương dương đắc ý khi sống sót sau tai nạn. Lại bắt đầu công phu chém gió.

- Nhớ lại Chung Khả Thắng tôi từ lúc ba tuổi đã học văn, bốn tuổi tập võ. Năm tuổi có thế chống đẩy được hơn ba trăm cái, sáu tuổi có thể đánh vỡ tảng đá lớn, tám tuổi thì suốt đêm cầm kỳ thi họa, chín tuổi thì …

- Chờ một chút. Chú à, có phải là chú đã kể sót lúc chú bảy tuổi không? Sáu tuổi có thể đánh vỡ tảng đá lớn, tám tuổi thì suốt đêm cầm kỳ thi họa. Vậy lúc chú bảy tuổi thì như thế nào vậy? Bảy tuổi chú đã làm gì thế?

Trong lúc người ta đang khoác lác thì Lý Tao lại là một người rất giỏi trong việc phát hiện ra sơ hở.

Ông chú Chung ngượng ngùng sờ sờ đầu :

- Bảy tuổi tôi bị thương suốt một năm.

- Ha ha ! Nhưng mà chú à, nếu chú đã lợi hại như thế, lại nói ba tiếng hoàn toàn không có vấn đề gì. Vậy lúc nãy chú gọi điện thoại nhờ cháu tới giúp đỡ làm gì?

- Chuyện này… Chuyện này hả ? Chuyện lúc nãy là do có chút khẩn cấp. Lần sau… lần sau tôi sẽ trở lại thưởng thức tiếp.

Ông chú Chung trả phòng xong liền cùng vợ vui vẻ rời đi, mặc dù nhìn đôi chân kia vẫn còn đang run rẩy.

Đúng lúc Lý Tao nghĩ rằng mình đã làm cho hiệu quả lần này của phòng bền bỉ kết thúc viên mãn, thì lại vang lên giọng nói của chị Xảo từ phòng 205 trên tầng,

- Lý Tao ơi, không xong rồi. Cá vàng em mới mua về đã chết hết rồi!

----------------------

Dịch: Xuân Trung

Beta: T

Nhóm: MBMH Translate

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com

Bạn đang đọc Thao Tác Tao Mạnh Nhất (Dịch - Free) của Ngô Đồng Hỏa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi OverLordKing
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 43

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.