Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quyết Định Chọn Chúng Mày

Phiên bản Dịch · 1826 chữ

Lý Tao bước lên phía trước, nhìn vào những con bọ hung trong lồng tre, không nhịn được nói:

- Chú Lưu, chú thật độc ác. Sao lại đặt chúng ở bên trong một đống cứt bò thế này?

- Sao lại không? Nếu mà không thả cứt bò vào thì mấy con bọ hung này ăn cái gì hả?

Chú Lưu nhấp một ngụm trà, hỏi ngược lại.

- Vậy cũng đúng…

Nhìn chằm chằm vào cái lồng một lúc, từ trước đến nay Lý Tao chưa từng được thấy bọ hung bao giờ. Cho nên hắn nhìn chăm chú vào chúng đến mức xuất thần.

Ở trong lồng, mấy con bọ hung dường như cũng bị sững sờ. Lý Tao vểnh tai lên, giống như đang nghe cuộc trò chuyện của bọn chúng vậy.

Bọ hung con hỏi bọ hung mẹ:

- Mẹ ơi! Mẹ ơi! Tại sao chúng ta lại một mực phải ăn… cứt thế?

Bọ hung mẹ nghe thấy vậy thì thể hiện ra khuôn mặt chán ghét, gõ đầu bọ hung con một cái rồi dạy dỗ:

- Lúc ăn cơm đừng có nói những lời kinh tởm như vậy.

Nói xong thì bọ hung mẹ lại hăm hở lăn một quả bóng cứt và bắt đầu ăn.

- Có chuyện gì vậy? Lý Tao, nếu không thì cháu mua mấy con bọ hung này về đi? Con này có biệt danh là thiết giáp tướng quân, nghe tên có vẻ rất hay phải không? Còn rất oai phong nữa.

Thấy Lý Tao nhìn một cách nghiêm túc như thế, ông chú Lưu chớp thời cơ chào hàng một câu.

- Thôi quên đi ạ. Khẩu vị như thế này quá nặng rồi, cháu chịu không được.

Ban đầu, Lý Tao thật sự cũng có ý định như thế, nhưng khi nhìn vào món thức ăn khác biệt này của đám bọ hung, hắn đành phải bỏ đi suy nghĩ lớn mật đó.

- Vậy thì qua bên kia xem các loại côn trùng khác đi. Dế? Kiến lửa? Không thì… dứt khoát mua mấy con bò cạp về cũng được.

Ông chú Lưu chỉ về gian phòng bên trong chứa đầy rẫy đủ các loại côn trùng rồi cười ha hả giới thiệu.

- Chú Lưu, đúng là ngũ độc loài nào chú cũng có cả. Cháu xem hay là thôi đi ạ. Cháu không mua côn trùng đâu.

Đảo mắt một vòng, Lý Tao cảm thấy bản thân không thể mang được những loại như rắn, côn trùng, chuột, kiến về Tao Xá của mình để làm « Người nghe».

Lỡ may chúng nó chạy ra ngoài, bò lên giường thì « khách hàng» sẽ bị dọa sợ đến mức bất lực mất.

- Tốt nhất vẫn nên chọn mấy loại động vật nhỏ thường gặp, dễ thương hiền lành một chút để làm « người nghe» thì hơn.

Nhìn vào những thứ trong tiệm ông chú Lưu cũng không quá hợp ý hắn. Lý Tao uống một hơi cạn sạch nước trong ly trà rồi chào tạm biệt ông chú Lưu.

Hắn bây giờ sẽ đi đến cửa hàng hoa, chim cảnh cùng thú cưng khác để tìm.

- Ông chủ Lý ! Ông chủ Lý.

Lý Tao đang nhìn xung quanh bỗng nhiên bị một người gọi lại.

- Ơ! Chú Bàng. Đây là tiệm của chú sao? Trước đây không phải là cửa hàng bán đồ ăn sáng sao? Bây giờ lại đổi thành cửa hàng bán thú cưng rồi hả?

Lý Tao xoay người lại nhìn một cái, thấy một ông chú béo phì mập mạp.

Ông chú này họ Bàng tên Thắng Mai, mấy năm trước đây có mở một cửa hàng bán đồ ăn sáng trên con phố này, có lẽ bây giờ cũng đã đổi nghề sang bán thú cưng rồi.

- Còn không phải là do bây giờ nhu cầu sinh hoạt của mọi người tăng cao rồi. Đều thích nuôi một ít thú cưng trong nhà để bồi dưỡng tình cảm sao? Cửa hàng bán đồ ăn sáng bây giờ kiếm không ra tiền nên chú dứt khoát đổi sang kinh doanh một ít động vật nhỏ.

Chú Bàng cười hì hì kéo Lý Tao đến rồi nhỏ giọng hỏi:

- Có chuyện này… Ông chủ Lý, tôi nghe người ta nói… Cái nhà khách của cậu có phải là chữa được bệnh kia đúng không?

- Chữa bệnh? Chú nghe được ở nơi nào thế ?

Lý Tao nghe vậy thì sững sờ, thầm nói tin tức này lại lan truyền nhanh chóng đến thế sao.

- Cháu cũng đừng có lừa gạt chú. Chú đây cũng là hội viên lâu năm của « Hội Liệt Dương » ở Kinh Thành này. Hai ngày hôm nay trong nội bộ của hội đều bàn tán về chuyện này đó…

Chú Bàng cười híp mắt nói.

- Hội viên lâu lăm?

Lý Tao nhìn chú Bàng từ trên dưới một lúc thì cũng vui vẻ nói:

- Chú Bàng. Xem ra mấy năm nay cô đã la mắng chú không ít phải không?

- Hà hà. Đây cũng là chuyện bình thường mà. Đàn ông vừa qua bốn mươi tuổi đã lực bất tòng tâm không phải là chuyện quá bình thường hay sao.

Sờ sờ đầu, chú Bàng nhìn Lý Tao một lát rồi nói.

- Ông chủ Lý à. Nghe nói bây giờ căn phòng bền bỉ ở nhà nghỉ Tao Xá của cậu là một căn phòng không dễ để thuê được, nể mặt hai chúng ta quen biết nhiều năm. Cậu có thể cho tôi thuê căn phòng đó một hôm được không?

- Như vậy là không được. Nhà khách của bọn cháu cũng có nguyên tắc, có điểm mấu chốt của mình. Xen ngang nhất định là không được. Nhưng mà, nếu chú đặt phòng cho lần sau thì cháu có thể sắp xếp cho chú.

Miệng Lý Tao tuy nói vậy nhưng cặp mắt lại nhìn chăm chú vào những vật nuôi bên trong cửa hàng của chú Bàng.

Chuột đồng! Một hai con thì còn được nhưng mười con thì thành một ổ dịch rồi. Không được!

Mèo? Mười con thì quá nhiều rồi. Hơn nữa mèo mà là thú cưng sao? Không đúng, con người mới là thú cưng của chúng. Không phải! Con người là nô lệ của mèo thì đúng hơn! Xúc cứt, cho ăn .. bla bla…

Như vậy thì phải chọn loại có kích thước nhỏ hơn, nuôi mười con cũng không quá chướng mắt. Quản lý những con vật nhỏ đó cũng dễ hơn.

Đúng rồi! Nuôi cá đi! Cá vàng!

Lý Tao nhìn thấy một vài con cá trong bể cá của cửa hàng chú Bàng. Thấy từng con cá vàng nhỏ đang bơi tung tăng trong nước, nó ngay lập tức gợi ra những ký ức tuổi thơ của Lý Tao.

….

- Cha! Con muốn nuôi cá, nuôi cá vàng, nhìn nó rất đẹp.

- Không chịu, không chịu đâu, con thích nuôi cá vàng cơ.

Lúc Lý Tao mới được bảy, tám tuổi, lần đầu thấy cá vàng ở chợ hoa - chim cảnh thì không kìm lòng được muốn nuôi mấy con cá vàng.

Nhưng khi đó giá của cá vàng cũng không hề rẻ, cũng chỉ có những gia đình giàu mới dùng tiền mua chúng về làm thú cưng.

Tất nhiên, ba của Lý Tao nhất quyết không muốn cho hắn nuôi. Nhưng mà, không thể cản lại cái ý muốn nuôi cá cuồng nhiệt của Lý Tao. Cuối cùng, cha hắn cũng không thể làm gì khác hơn là phải nhượng bộ, ở chợ mua cho Lý Tao một con cá diếc nhỏ để nuôi.

Mua cá diếc về nhà nuôi được một thời gian, nó cũng lớn thêm một chút và trở thành người bạn nhỏ của Lý Tao ở trong nhà.

Nhưng hết lần này đến lần khác do bị nhốt lâu trong bể cá. Chú cá diếc cuối cùng cũng buồn bực u sầu mà chết.

Lý Tao vì quá đau lòng nên quyết định đưa chú cá đi hỏa táng, rồi đem tro cốt của ném vào trong con sông để nó thuận theo dòng nước trở về vòng tay ôm ấp của mẹ biển cả.

Nhưng mà, không ai ngờ được, con cá càng đốt càng thơm. Bạn nhỏ Lý Tao của chúng ta nhất thời không kìm lòng được…

Oa! Thật là thơm quá đi!

Ực ực...

………….

Nhớ lại những kỷ niệm ấy, Lý Tao lại nhìn thấy mấy con cá vàng bơi lội tự do trong bể cá. Mùi thơm của cá diếc nướng năm xưa làm cho hắn chảy cả nước miếng,

- Quyết định rồi, tao chọn chúng mày!

Không thể phủ nhận, nuôi cá vàng làm « người nghe », chính là một lựa chọn không tồi.

Trả tiền xong, Lý Tao ôm bể cá của chú Bàng lên rồi vội vã chạy trở về Tao Xá. Cũng còn may là ông chú Chung chưa bị vợ đánh chết.

Lý Tao ôm lấy bể cá, gõ cửa phòng 205 một tiếng,

- Chú Chung, xin lỗi đã làm phiền chú, mong chú có thể mở cửa…

Két ! Cánh cửa mở ra, hai mắt chú Chung tím đen. Lúc nhìn thấy Lý Tao đến thì quả thật như đang nhìn thấy một vị cứu tinh.

- Ông chủ nhỏ, như thế nào rồi? Biện pháp của cậu đâu?

Lý Tao khẽ mỉm cười nói,

- Chú Chung, chú ôm bể cá này vào rồi đặt trong hộc tủ. Sau đó, chú cứ việc chứng kiến thời khắc kỳ tích sinh ra.

Chú Chung có chút nghi ngờ nói,

- Thật sao? Chỉ bằng một bể cá vàng này thôi hả?

- Có hiệu quả hay không thì chú cứ thử xem là biết rõ.

Đem bể cá đưa cho chú Chung, Lý Tao liền bước nhanh về căn phòng dưới lầu của mình, sau đó dựng lỗ tai lên chuẩn bị lắng nghe kết quả thí nghiệm lần này.

[Keng! Hệ thống kiểm tra được ký chủ đã thực hiện một thao tác tao năm sao. Đạt được 10 điểm tao]

Ở trên lầu, vào lúc chú Chung đem bể cá đặt xuống thì Lý Tao cũng nghe được thông báo của hệ thống thao tác tao.

Mà sau khi Lý Tao trở lại tầng dưới thì không ngoài dự đoán, trên tầng lập tức truyền tới những âm thanh kẽo kẹt do chuyển động của chiếc giường. Đồng thời, thông báo nhắc nhở của hệ thống cũng vang lên.

[Keng. Hệ thống kiểm tra thấy số lượng người nghe trong phòng bền bỉ vượt qua mười người, mở ra chế độ nhiều người nghe. Trong lúc số lượng người nghe vẫn được duy trì đủ, hiệu quả của phòng bền bỉ sẽ không bị giới hạn bội số tăng lên.]

------------------

Dịch: Xuân Trung

Beta: T

Nhóm dịch: MBMH Translate

Bản dịch cập nhật độc quyền tại truyenyy.com

Bạn đang đọc Thao Tác Tao Mạnh Nhất (Dịch - Free) của Ngô Đồng Hỏa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi OverLordKing
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 49

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.