Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nỗi Khổ Của Bọ Hung

Phiên bản Dịch · 1863 chữ

Nói xong, Lý Tao nhanh chóng xuống lầu, cầm mấy trăm tệ của chị Xảo ở quầy lễ tân rồi đi đến chợ bán hoa và chim cảnh gần nhất.

- Có nhiều người nghe thì có thể kéo dài vô hạn đúng không? Vậy tôi sẽ tìm cho ông chú mười khán giả đến nghe…

Lúc trước, Lý Tao bị vướng mắc ở điểm này, phòng bền bỉ bình thường là gấp năm lần, chỉ dưới hình thức nhiều người nghe mới có thể kéo dài vô hạn.

Nhưng mà, mỗi lần đều không thể tìm mười người đến nghe lén được.

Nếu mà như thế thì chỉ cần đổi hướng suy nghĩ theo lối khác.

Nếu khán giả không phải là một con người, chẳng phải cũng sẽ được hay sao?

Dựa theo nghĩa đen trên yêu cầu của hệ thống, nếu khán giả đạt tới mười người chẳng phải thỏa mãn yêu cầu rồi?

Như vậy chỉ cần đem những người khán giả này đổi thành những động vật nhỏ nuôi trong phòng, chẳng phải giải quyết được vấn đề rồi sao?

Cho nên, Lý Tao mới đi tới chợ bán hoa cảnh - chim cảnh để mua một ít động vật nhỏ về làm khán giả.

Vừa đúng lúc, chợ bán hoa cảnh - chim cảnh ở thành phố đều là chợ sáng, chỉ có tới sớm mới thấy được nhiều loài vật đặc sắc.

Nếu đến khoảng tám giờ thì chợ đã giải tán gần hết.

Từ nhỏ, bạn học Lý Tao của chúng ta cũng không phải là một đứa trẻ ngoan, điều yêu thích mỗi lần thức dậy sớm là đi dạo chợ hoa cảnh - chim cảnh gần nhà.

Đi bán dế.

Nghe chim sáo hót vang.

Còn ngắm đủ loại hoa lan giá trên trời nữa.

Chợ hoa cảnh - chim cảnh rất náo nhiệt vào sáng sớm ở thành phố, có thể nói giống một cuộc sống khác biệt vậy, không chỉ có thể thấy đủ loại côn trùng, chim, hoa cỏ còn có thể nhìn thấy niềm vui trên khuôn mặt của mỗi người.

Nhưng mà từ sau khi lên cấp ba, Lý Tao dần dần không còn tới chợ hoa cảnh - chim cảnh vào buổi sáng nữa.

Hơn nữa, trong những năm gần đây, những ông cụ già ở thành phố nhiệt tình về đồ cổ, hoa cảnh, chim cảnh cùng với những kỹ thuật cao thâm của thế hệ trước cũng lần lượt qua đời mà trở nên vắng lặng hơn nhiều.

Thời điểm mà một con dế choắt có thể bán đến mười ngàn đã biến mất vĩnh viễn.

Càng ngày càng có nhiều tòa nhà cao tầng, khu thương mại càng ngày càng có nhiều hình thức giải trí khác nhau.

Gần như không thể thấy được cảnh tượng những người già và con nít xách dế khai chiến lẫn nhau, hô hào tăng cao khí thế nữa rồi.

Quả nhiên, chạy tới chợ bán hoa cảnh - chim cảnh, Lý Tao phát hiện chỉ còn lại nhà của lão Lưu đang bán dế. Những cửa hàng lâu đời khác vì thua lỗ nên đều đóng cửa hết.

- Ô! Là Lý Tao đấy à. Đến đây… Ngồi xuống uống chén trà. Đây là nham trà thượng hạng mà con trai lớn của tôi mang đến từ núi Vũ Di. Tôi nghe nói đây là một cây trà mọc bên Đại Hồng Bào đấy.

Sáng sớm, lão Lưu liền bưng một ấm trà, ngồi nhâm nhi tự sướng ở cửa tiệm.

Thấy Lý Tao đi tới từ xa liền hưng phấn đứng dậy gọi hắn lại,

- Ông Lưu à. Đã lâu không gặp ông rồi, ông có khỏe không ạ? Trong cuộc thi dế vương gần đây thì ai là người giành giải vô địch vậy ạ?

Đã năm sáu năm rồi chưa đến chợ sáng, nhưng Lý Tao gặp lại lão Lưu lại có cảm giác quen thuộc như mới xa nhau vài ngày vậy,

- Thôi đi. Đầu năm nay còn có người nào rảnh rỗi chơi dế nữa.

Lão Lưu lắc đầu, thở dài một hơi, cất tiếng nói,

- Có rảnh rỗi thì cũng chơi những trò khác, có tiền thì đều đi chơi trò gì gọi là nữ bá chủ ấy… Chỉ còn có bộ thân già này mỗi ngày ngắm nghía bọn côn trùng chí chóe với nhau thôi.

- Cũng đúng ạ, chơi đấu dế cần rất nhiều người. Đông người thì mới có thể ồn ào, đông người mới có thể oai phong. Những đứa trẻ bây giờ đến côn trùng cũng không dám bắt. Môn đấu dế truyền thống này sợ rằng phải thất truyền rồi!

Nhìn bộ dáng tịch mịch của lão Lưu, Lý Tao nhịn không được cũng thở dài nói,

- Không nói cái này. Thằng nhóc này, không phải cậu đang đi học đại học sao? Học hành có căng thẳng không ? Hay là… rảnh rỗi vì không tán gái được? Sao tự nhiên lại có thời gian chạy tới nơi của lão già này vậy?

Lão Lưu híp mắt, rót đầy một ly trà cho Lý Tao, cười nói,

- Cháu ạ? Lâu rồi không đến nên giờ cháu muốn ôn lại chút tuổi thơ, thế không được sao ạ?

Nhấp một miếng trà, Lý Tao cảm nhận được một cỗ hương vị thiên nhiên. Hương vị trà này phải từ từ thưởng thức, nuốt xuống từ từ nơi đầu lưỡi, sau đó ngậm chặt miệng lại, để hương vị trà từ từ chuyển sang vị ngọt.

- Thôi đi. Thằng nhóc cậu là tấm gương cho việc không có lợi lộc thì không chịu dậy sớm. Năm đó đấu dế cũng lấy không không ít tiền của tôi . Nói đi, hôm nay cậu đến làm gì? Bây giờ không ai chơi đấu dế nữa rồi!

Biệt danh của ông lão Lưu là « Thấu Đế», bởi vì suốt ngày lão bày ra bộ dạng nhìn thấu hết thảy, động một chút là nói ra từ “thôi đi”.

- Ha ha. Ông Lưu, hôm nay cháu tới không phải là để đấu dế mà mua một ít côn trùng. Có tác dụng lớn đó nha.

Lý Tao cũng không giấu diếm mà trực tiếp nói rõ ý đồ của mình với lão Lưu,

Lão Lưu cau mày lại,

- Cậu mua côn trùng ? Loại côn trùng nào ? Mua làm cái gì?

- Cái này còn phải xem ông có những loài côn trùng nào đã ạ!

Lý Tao nhìn vào bên trong những cái lồng. Lão Lưu này đúng là bán nhiều loài côn trùng khác nhau thật.

- Dế ! Giun ! Rắn ! Bò cạp… cái nào cũng có. Cậu muốn loại nào?

- Định mệnh!

Trong cái tiệm mì nho nhỏ của ông lão Lưu này thật đúng là ngũ hoa bát môn, yêu ma quỷ quái gì cũng có.

Lý Tao nhìn một chút rồi chỉ vào một cái lồng tre có côn trùng rồi hỏi,

- Ông Lưu, đây là loại côn trùng gì ạ, cháu chưa thấy bao giờ ?

- Đây là bọ hung, gần đây mới mua vào một ít.

- Ặc. Ông bán giun, bò cạp gì đó cháu còn hiểu. Có người dùng giun làm mồi câu cá, có người lấy bò cạp ngâm rượu. Nhưng mà ông mua những con bọ hung này, có người mua thật sao ạ?

Từ nhỏ đã nghe nói qua loại côn trùng « Bọ hung » này, nhưng thật sự bây giờ Lý Tao mới được diện kiến bộ dạng của loài côn trùng này.

- Thôi đi ! Cậu nghĩ rằng cái tiệm nát này của tôi dựa vào cái gì để tồn tại ? Những con bọ hung này gần đây được mua nhiều nhất. Cậu nhìn thấy mấy con này chỉ là hàng mẫu thôi. Người ta xem kỹ rồi sau đó đều tới mua mấy trăm ngàn con đây.

Uống một ngụm trà, lão Lưu mặt không đổi sắc cười cất lời, giọng nói nghe đậm mùi côn trùng.

- Có thật hay không ạ! Mua hàng trăm hàng ngàn con bọ hung? Tha thứ cho cháu nói thẳng, những người này mua làm gì ? Chẳng lẽ là trong nhà có nhiều cứt lắm sao?

Tuy nói như thế nhưng Lý Tao cũng tò mò rốt cuộc là người nào mà có thể mua nhiều bọ hung như vậy,

- Cậu có biết mục trường ở Kinh Tây không ? Chính là chủ nhân của mấy mục trường đó mua. Mấy cái mục trường lớn ngu ngốc từ xa đến gần cũng chạy lại chỗ tôi mua bọ hung.

Ông lão Lưu vẻ mặt đắc ý giống như đang làm giao dịch hàng hóa quốc tế vậy,

- Mục trường mua bọ hung ? Để gia tăng độ phì nhiêu của đất à?

Nghe được “Mục trường” Lý Tao hoàn toàn hiểu rõ. Dù sao thì đi học chín năm, Lý Tao biết được độ phì nhiêu của rất nhiều mục trường đều dựa vào loài bọ hung này duy trì. Dê bò khắp nơi thải ra phân và nước tiểu, đều được đám bọ hung này lăn thành viên phân tròn rồi chôn ở mọi nơi trong mục trường.

Nhưng mà, buồn cười là đám bọ hung thường xuyên tự mình chôn đi, nhưng cũng thường xuyên quên mất phân tròn của mình rốt cuộc được chôn ở đâu.

- Tất cả cũng dựa theo quy luật sinh tồn của tự nhiên thôi. Ông Lưu, loại côn trùng bọ hung này không có cái loại khắc tinh nào, ở trong mục trường cũng có thể sinh sản sống rất tốt, căn bản cũng không cần mua thêm vào mà? Chẳng lẽ là có nguyên nhân gì làm cho bọ hung ở mục trường chết một lượng lớn?

Ông Lưu nghe được lời này nhịn không được khen Lý Tao một tiếng:

- Chẳng trách người ta lại nói, thằng nhóc cậu là người thông minh nhất trong đám trẻ con ở đây. Mấy cái mục trường ngu xuẩn đó cho bò ăn thuốc phòng côn trùng, phòng ngừa mấy loại côn trùng có hại gì đó nhưng mà hết lần này đến lần khác không nghĩ đến thuốc phòng côn trùng còn lưu lại ở trong cứt bò.

Ăn loại cứt bò này bọ hung đều xuất hiện tứ chi vô lực, hơn nữa vấn đề năng lực sinh sản suy giảm mạnh thế nên mới dẫn tới vấn đề bọ hung trong mục trường giảm mạnh.

- Chuyện này, chuyện này … Ý của ông là… Mấy con bọ hung này… bị trúng độc?

Sợ ngây người, Lý Tao lắc đầu một cái, cảm khái nói:

- Không nghĩ tới, đầu năm nay ăn … cứt cũng không an toàn nữa sao?

Lý Tao cảm thấy trong lòng bọ hung nhất định là đã kêu SOS rồi!

Bọ hung:

- Bọn tao cái gì cũng không cướp với chúng mày, cả đời chỉ ăn … Cứt! Nhưng vạn lần không nghĩ đến, các người lại hạ độc ở trong cứt.

-------------

Dịch: Xuân Trung

Beta: T

Team: MBMH Translate

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com

Bạn đang đọc Thao Tác Tao Mạnh Nhất (Dịch - Free) của Ngô Đồng Hỏa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi OverLordKing
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 7
Lượt đọc 50

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.