Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lôi Lực Lượng – Lôi Ấn

Phiên bản Dịch · 2134 chữ

Dịch: Hoangforever

" Từ Binh, khẩu vị của mày hình như có chút nặng thì phải? Mặc dù, bề ngoài nàng ta nhìn có vẻ xinh đẹp thật đấy, nhưng...bên trong chưa chắc đã được như vậy đâu."

Thanh niên ngậm thuốc lá nói.

" Tao cũng cảm thấy như vậy."

"Gái đẹp ở trong cái trường nữ này nhiều vô số. Toàn là một đám con nhà giàu, ngốc nghếch, lắm tiền. Mày tùy tiện de dọa lấy một đứa, không phải dễ như trở bàn tay hay sao. Cần gì phải quấn quít lấy con bé này làm gì cho mệt...."

"Bọn mày thì biết cái gì. Cái này gọi là chất lượng."

Từ Binh hung hăng, trợn mắt lên nhìn mấy tên huynh đệ mình một cái.

Đang bực mình, khó chịu với đám huynh đệ của mình không hiểu chất lượng là cái gì. Đột nhiên, Từ Binh ngẩng đầu lên, liền trông thấy một thiếu niên mặc áo sơ mi màu đen với hàn khí bức người. Hắn đang còn đi băng băng về phía cái đình viện này.

A, tên này sao nhìn quen mắt vậy ta?

Đệt cái con mẹ nó chứ. Nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo liền tới. Tiểu tử này không phải là ca ca của cô nàng hàng xóm kia thì còn ai vào đây nữa!

Mày giỏi! Tao đang định trừng trị cái tên năm lần bảy lượt, cản trở ngáng đường tao tán gái là mày kia. Không ngờ, mày lại dám vác xác tới. Vừa khéo có mấy ca ca, có mấy huynh đệ đều đang ở đây. Tao sẽ cho mày hảo hảo nếm thử tư vị bị vây công, đánh hội đồng là như thế nào! Để xem sau này mày còn dám làm chim đầu đàn nữa hay không!

" Các huynh đệ, cầm vũ khí!"

Từ Binh liền đứng dậy. Hai con mắt sắc lạnh chìm chằm chằm Mạc Phàm đang đi tới.

Thanh niên mặc áo cao bồi, tên ngậm thuốc lá, thằng đội mũ, đứa mặc áo lông liền đứng dậy. Tất cả đều quay người lại nhìn Mạc Phàm đang đi tới...

" Đại ca, chúng ta không mang vũ khí theo bên người."

Thanh niên ngậm thuốc lá chạy tới bên cạnh Từ Binh, yếu ớt nói vào tai hắn một câu.

" Mẹ mày chứ! Đối phó với thứ cặn bã này mà còn cần dùng tới vũ khí sao? Xông lên đánh chết hắn cho tao. Huynh đệ Triệu Khôn Tam đã nói rồi, gặp hắn, đánh cho hắn tàn phế là được!"

Từ Binh liền tát một "bốp" lên mặt tên tiểu đệ kia, tức giận nói.

Vẻ mặt tiểu đệ ngậm điếu thuốc lá rất là ủy khuất. Rõ ràng đại ca kêu cầm vũ khí mà... Thì ra là ra oai với người ta mà thôi.

" Nếu như huynh đệ Triệu Khôn Tam đã phân phó như vậy.... Ha ha ha!"

Thanh niên mặc áo lông liền cởi bỏ áo lông vứt lên ghế. Một tấm lưng to lớn màu trắng, cơ bắp cuồn cuộn do tập thể hình liền hiện ra!

Còn Mạc Phàm thì nhìn 5 tên Thanh Hùng Bang tạp nham này không khác gì nhìn một đám súc sinh vậy.

.................

"Hừ! Tiểu tử! Để tao nói cho mày hiểu, cô gái kia mặc dù là muội muội của ngươi. Thế nhưng được Từ Binh tao coi trọng nàng đã là phúc phận mấy đời của nàng rồi. Mày cho rằng ai cũng được như Từ Binh tao sao?? Một người không quan tâm tới chuyện nàng là một... một .... người tàn tật? Cái thứ tàn tật này, cũng có gì là tốt đẹp đâu. Ấy vậy mà còn giả bộ trong sạch, thánh khiết như Thánh nữ. Cũng chỉ có loại như mày mới thích nàng, mới vội vội vàng vàng đốt tiền bái nàng làm Phật thôi!"

Từ Binh chỉ vào Mạc Phàm, nói. Nhất thời liền lộ rõ bản chất của mình!

Những năm qua, Từ Binh hắn cũng sớm đã dùng hết sự kiên nhẫn của mình rồi.

Thử nhìn lại hắn mà xem, muốn có tướng mạo liền có tướng mạo, muốn có thế lực liền có thế lực. Ở trong cái khu vực này, hắn cũng là một nhân vật có số có má. Diệp Tâm Hạ đi theo hắn, sau này có thể ăn ngon mặc đẹp, người hầu kẻ hạ là chuyện hiển nhiên!

"Đúng vậy. Đừng có như vậy mà không biết điều!"

" Lúc này, nếu như biết điều một chút, kêu một tiếng anh rể. Chúng tao sẽ niệm tình mày là người một nhà, hạ thủ lưu tình với mày. Dù sao chúng tao cũng phải cho huynh đệ Triệu Khôn Tam và Mục Bạch một câu trả lời nữa. Còn nếu như vẫn cố chấp, bướng bỉnh. Vậy thì đừng trách chúng tao vô tình, độc ác, đem chân của mày cắt đứt gân, để cho mày ngồi xe lăn với nàng cho đủ bộ!"

Nam tử tập thể hình nói.

Nghe xong đám này nói, lồng ngực Mạc Phàm càng phập phồng, lên xuống kịch liệt hơn.

Hắn nhìn thoáng qua cái đình kia.

Trong đình, là một cái xe lăn được đặt chỏng trơ, lẻ loi một mình. Mà trên cái xe lăn kia chính là một đống bài tây được vứt ngổn ngang, lộn xộn.

Vốn là hắn đã vô cùng tức giận khi nhìn thấy đám người này dám đem chiếc xe lăn của Diệp Tâm Hạ kia làm bàn để đánh bài rồi. Ai mà ngờ được, cái đám súc sinh này lại còn lớn tiếng vũ nhục nàng. Mạc Phàm cảm thấy lồng ngực của hắn như muốn nổ tung ra vậy!!

Người tàn tật? ?

Người tàn tật? ? ? ?

Ta - Mạc Phàm xin phát ra lời thề độc. Nếu như còn ai dám nói Diệp Tâm Hạ một câu như vậy nữa. Ta chắc chắn sẽ làm cho kẻ đó phải hối hận vì đã sinh ra trên cuộc đời này!

" Nói nhiều với tên tiểu tử này làm cái gì. Đánh gãy răng hắn cho tao!"

"Để em. Một mình em lên là đủ rồi. Đại ca, người nhìn em biểu diễn đây. Ha ha ha"

Thanh niên tập thể hình xoay xoay cổ tay, tạo thành từng tiếng răng rắc, khanh khách cười vang, bước lên phía trước.

Mạc Phàm vẫn như cũ nhìn đám người này. Đôi mắt lạnh băng tới cực điểm.

Những tên lưu manh phố phường kia cũng không có chú ý tới một điểm. Đó là đôi mắt Mạc Phàm đang nhìn chằm chằm vào bọn hắn kia, toát ra một đạo quỹ tích Lôi Điện màu tím. Tinh Quỹ Lôi Điện này ẩn chứa một lực lượng cường đại. Men theo sự tức giận của Mạc Phàm, nó như muốn biến thành một ngọn núi lửa, bất cứ lúc nào cũng sẽ phun trào ra vậy!!

" Các người thật sự nghĩ rằng Mạc Phàm ta để cho các người tùy tiện đánh đập như vậy sao??"

Một cỗ lực lượng từ trong thân thể Mạc Phàm toát ra ngoài, khuấy động không khí xung quanh. Bọn nó giống như binh sĩ được vũ trang đầy đủ chờ đợi tướng quân ra lệnh vậy!

" Vừa khéo, để tao cho cái đám súc sinh bọn mày nếm thử tư vị Lôi Điện là như thế nào!"

Một âm thanh giận giữ từ trong cổ họng Mạc Phàm rống ra. Giờ phút này, 7 hạt sao nho nhỏ liền gắn kết thành một hàng, hóa thành một cái Tinh Quỹ. Bọn nó đem trọn lực lượng Tinh Trần Lôi hệ quán thâu tới cánh tay phải của Mạc Phàm!

"Tư ~~~~~~~~~~~~~~"

Một đạo Lôi Điện to lớn, nhìn thấy mà giật cả mình, uốn éo xung quanh thân thể Mạc Phàm. Nó chợt lóe một cái rồi biến mất. Một giây sau, Lôi nguyên tố dao động xung quanh Mạc Phàm liền tụ tập lại trên cánh tay phải của hắn. Bọn chúng phát ra âm thanh chói tai!

" Ông trời của tôi ơi!!!!!"

" Đây là cái gì vậy????"

" Tại sao xung quanh thân thể hắn lại có Lôi điện, " đùng đoàng" giật khi va chạm vào nhau vậy!"

" Tiểu tử này... trời ạ. Hắn là một gã ma pháp sư!!!"

Từ Binh chung quy vẫn là người trong nghề, va chạm xã hội nhiều nhất. Cho nên cái từ " Ma pháp sư" mà hắn vừa nói ra kia là một từ miêu tả sinh động nhất!

Quả thật, bọn chúng đúng là một đám côn đồ phi thường nổi tiếng trong cái khu vực này. Nhưng mặc dù nổi tiếng thì bọn họ cũng chỉ dựa vào quyền cước đấm đá mà thôi. Ở trước mặt một vị Ma pháp sư chân chính, bọn chúng liền cặn bã cũng không bằng!!!

" Hắn tại sao có thể là Ma pháp sư được!!"

Nhóm 5 người Từ Binh bị hình ảnh vô cùng rung động trước mắt này hù dọa cho sợ vãi đái.

Ở trong đầu bọn hắn mà nói, một quyền đánh lên cái cây tạo thành một cái dấu lún sâu vào. Đó đã là một tồn tại đặc biệt Trâu Bò rồi. Thế nhưng, bọn chúng lại chưa bao giờ nhìn thấy một người đang còn sống sờ sờ thế kia, lại có vô vàn Lôi Điện "đùng đùng" xung quanh người giống như tên tiểu tử này. Phạm vi mấy mét xung quanh người tên tiểu tử này giống như là bị điện cao thế làm cho hỏng đi vậy. Một cỗ lực lượng vô hình, ép lên người bọn chúng, khiến cho bọn chúng cảm thấy tê liệt!

"Lôi lực lượng - Lôi Ấn!!"

Sau khi hoàn thành tất cả nghi thức, lúc này Mạc Phàm chân chính hoàn thành xong kỹ năng Sơ cấp - Lôi Ấn!

Cánh tay của hắn giơ lên, lòng bàn tay hướng về phía trước.

Tất cả Lôi Điện hình cung ở trong không khí liền điên cuồng nhảy loạn lên, tạo thành âm thanh bén nhọn. Bọn nó giống như một đám võ sĩ, mặc khôi giáp màu tím, nhận được lệnh từ tướng quân, rút ra vũ khí của mình vậy!

" Diệt bọn nó cho ta!"

Mạc Phàm tức giận vạn trượng. Hắn hoàn toàn dựa vào cảm giác, bản năng của mình chi phối lực lượng Lôi Đình kia. Bắt bọn chúng phục tùng, nghe theo mệnh lệnh của mình.

Bàn tay hắn mãnh liệt nắm lại!

Từng đạo Lôi Điện hình vòng cung liền phóng thích ra. Bọn nó điên cuồng hướng về phía tên Từ Binh, tên thanh niên tập thể hình đang đứng ở khu vực đằng trước!

Sấm chớp từ trên cao đánh xuống. Mỗi một đạo đánh xuống là một chiếc roi điện khổng lồ đánh lên người, đánh lên da thịt Từ Binh và tên thanh niên tập thể hình kia. Đánh tới nỗi trên mặt đất còn lưu lại dấu ấn giống như là từng con mãng xà vậy!!!

" Tư Tư Tư ~~~~~~~~~~~~"

Từ Binh và tên thanh niên tập thể hình kia bị đánh gục, nằm co quắp trên mặt đất. Mới vừa, bọn chúng đang còn hình hài súc vật đột lốt người. Thế nhưng sau khi Lôi Ấn đánh xuống, trong nháy mắt, lưng của bọn chúng liền da tróc thịt bong, cháy khét lẹt........

Bọn chúng muốn kêu lên từng tiếng thảm thiết. Nhưng âm thanh thảm thiết này lại không thể phát ra ngoài nổi. Lực lượng Lôi Ấn cuồng loạn giống như từng con mãng xà nho nhỏ dài và hẹp, bò toán loạn trên người bọn chúng. Mỗi một lần đám mãng xà nho nhỏ này bò toán loạn lên là hai tên này liền co quắp lại, đau đớn, thống khổ một cách kịch liệt!

" Phốc Bùm!!"

Tên thanh niên ngậm điếu thuốc lá cảm nhận được lực lượng đáng sợ giống như ma quỷ kia, liền bị hù dọa cho sợ, vãi đái ra quần. Hắn vội vàng quỳ rạp xuống mặt đất. Cả người run rẩy, sợ hãi không dám ngẩng đầu lên.

Còn tên mặc áo cao bồi kia thì ngây người ra như phỗng. Lúc này hắn chết đứng, không khác gì một pho tượng.

Tên đội mũ kia, mặc dù vẫn đứng nơi đó. Mặc dù, không có bị Lôi Ấn đánh trúng. Nhưng ống quần của hắn thì ướt sũng cả. Từng giọt nước, từng giọt nước nhỏ xuống giày của hắn, bốc lên mùi hôi thối!

Đã sửa: 07/03/2019

Bạn đang đọc Toàn Chức Pháp Sư (Dịch) của Loạn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ayakawa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật hoangforever
Lượt thích 18
Lượt đọc 942

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.