Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Diệp Tâm Hạ

Phiên bản Dịch · 2098 chữ

Dịch: Hoangforever

Mang theo tâm trạng vui vẻ, ngâm nga hát bài " Cuộc đời vẫn đẹp sao, tình yêu vẫn đẹp sao", Mạc Phàm đi về phía trường trung học cơ sở Minh Văn.

Trường trung học cơ sở Minh Văn là một trường trung học dành cho nữ giới. Đây là một trường trung học của tư nhân. Trong trường tập hợp toàn các cô gái xinh đẹp như hoa.

Trường trung học này khác rất nhiều so với các trường trung học khác. Nơi này, giáo dục ma pháp cũng không có buồn chán, tẻ nhạt như trường của hắn. Cũng không có một đám ngốc xít chỉ biết đâm đầu vào sách vở, chuẩn bị cho cuộc thi ma pháp kia. Trường học này là trường học dành cho các thiếu nữ của một số gia đình có bối cảnh học. Bọn họ có điều kiện, có tài chính. Cho nên các thiếu nữ này không cần phải học giống như bọn hắn, học 9 năm nghĩa vụ giáo dục ma pháp kia. Chẳng hạn như bọn họ có ma khí. Đây là một đồ vật có chứa đựng một ít lực lượng ma pháp và thường được bọn họ đeo ở trước ngực của mình.

Ma khí này được bọn họ đeo trước ngực khi bọn họ vừa mới chào đời. Thứ này có thể ân cần chăm sóc tinh thần lực của bọn họ, khiến cho tinh thần lực của bọn họ tăng trưởng lên. Còn như Mạc Phàm, cái loại gà con (1) này đương nhiên là từng bước, từng bước đi lên rồi.

(1) gà con: tiếng lóng, chỉ những người thua kém mọi mặt: không tiền, không chỗ dựa, sự nghiệp nhợt nhạt, yêu đương thất bại.

Một con đường nhỏ xung quanh sân trường đông nghịt người, màu sắc sặc sỡ.  Lúc này là giờ tan học, đúng vào giờ cao điểm.

Mạc Phàm cũng rất hiểu tính tình Tâm Hạ. Nàng sẽ tránh né những con đường xa hoa, có xe đưa đón như thế này. Con đường mà nàng đi chính là một con đường nhỏ. Một con đường có mùi hoa thơm cỏ lạ do các nhà bên vệ đường trồng tỏa ra.....

Mạc Phàm vượt qua cổng chính. Hắn đi vào con đường nhỏ, dự định chặn đường nàng...Ách, nhầm.  Lẳng lặng đứng chờ Diệp Tâm Hạ - vị muội muội hàng xóm.

Con đường nhỏ này cũng không có nhiều người qua lại. Mạc Phàm đi xuyên qua một căn nhà, đi vào một con hẻm nhỏ.

Thế giới thay đổi. Nhưng cái thành thị quen thuộc này một chút cũng không có thay đổi. Cây trúc xanh sống sót qua mùa đông vẫn mọc chình ình, thò ra khỏi cửa sổ của một gia đình trong con hẻm này ở đó.

Mạc Phàm nghĩ tới Diệp Tâm Hạ, có lẽ nàng cũng không có gì thay đổi đi

.................

Mạc Phàm đứng ở trong ngõ nhỏ. Hắn dựa lưng vào tường. Hắn giống như kiểu một tên tiểu lưu manh lúc nào cũng có thể lừa gạt tiền học sinh tiểu học đi qua con đường nhỏ này vậy. Thỉnh thoảng hai con mắt của hắn lại nhìn đồng hồ. Trong lòng thì đang suy nghĩ xem làm cách nào để cho thiếu nữ sắp tới khi gặp hắn được một trận vui mừng, kinh hỉ. Ai mà ngờ được hắn đứng chờ ở đó một lúc lâu rồi, mà thân ảnh xinh đẹp kia vẫn chưa thấy xuất hiện.

Làm sao còn chưa có tới?

Mạc Phàm cảm thấy mình giống như ăn phải dấm chua vậy.

Hắn hơi nhắm mắt lại, gần như theo thói quen hắn liền tiến vào trạng thái Minh Tu.....

Đột nhiên, Mạc Phàm cảm nhận được ở con đường nhỏ thông lên ngọn núi ở phía trước truyền tới âm thanh huyên náo. Trong tình huống bình thường, những âm thanh này có lẽ sẽ bị những bức tường cao lớn ở trước mặt hắn ngăn cản lại, tại sao lúc này nó lại truyền tới được lỗ tai của hắn vậy.....

Chẳng lẽ Minh Tu còn có thêm hiệu quả là khiến cho năng lực cảm nhận của hắn được tăng cường lên thêm???

Mang theo sự tò mò này, Mạc Phàm đi về phía âm thanh từ trên ngọn núi nhỏ truyền tới kia.

Vừa ra khỏi con đường nhỏ này, khung cảnh liền trở nên thoáng đãng, rộng rãi hơn. Thật ra ngọn núi nhỏ này cũng cách hắn khoảng 1 km mà thôi. Dưới chân núi chính là căn phòng cũ mà nhà hắn mới bán đi cách đây không lâu.

Dưới gò núi là một thảm cỏ nho nhỏ. Thảm cỏ này được bố trí thành một cái công viên nhỏ. Tại vị trí cao nhất, là một cái xích đu buộc vào một thân cây to lớn.

Chiếc xích đu này buông xuống thẳng tắp, không có chút nào gọi là chuyển động.

Ngồi trên cái xích đu là một cô gái có mái tóc dài, đen óng ả mượt mà như thác nước. Cơn gió mùa đông nhẹ nhàng thổi qua tóc nàng, hiện ra một khuôn mặt trắng nõn và xinh đẹp. Khuôn mặt này có đôi lông mày thật dài, có sống mũi nho nhỏ, đáng yêu, có đôi môi bóng mượt, mọng nước....

Nàng đang nhìn chăm chú về phía trước. Nàng yên bình ngồi ở đó  giống như dung nhập vào một bức tranh mùa đông có một cô gái ngồi trên xích đu vậy. Rất là xinh đẹp. Nó đẹp như một bông hoa sen nở trong mùa đông này vậy. Mặc dù lạnh lẽo, đau buồn nhưng lại phóng xuất ra hương thơm đặc biệt.

Mạc Phàm đang bước đi, đột nhiên dừng bước chân lại. Cũng không biết từ lúc nào mà bản thân hắn lại thích đứng từ xa, lẳng lặng ngắm nhìn nàng như vậy. Nhìn nàng yên bình ngồi ở nơi đó, trong lòng hắn không khỏi dâng lên một cỗ ấm áp. Cỗ ấm áp này chảy xuôi khắp cơ thể của hắn. Sau đó lên tới miệng của hắn, khiến cho hắn khóe miệng của hắn tự nhiên mở ra.

Nhưng mà, trong phút chốc, Mạc Phàm cảm thấy có cái gì đó hình như không đúng thì phải.

Ngay lập tức, lông mày hắn nhíu chặt lại. Bước chân vội vã, đi nhanh về phía cô gái đang ngồi trên chiếc xích đu này

Cô gái kia hình như cũng cảm nhận được có người đang tiến về phía mình. Khi nàng nhìn thấy rõ khuôn mặt Mạc Phàm. Trên khuôn mặt của nàng hiện ra một tia kinh ngạc. Sau đó là một nụ cười nho nhõ, ôn nhu xuất hiện trên đôi môi của nàng. Giống như kiểu nàng biết được người này sẽ tới gặp nàng vậy. Mà nàng thì ngồi ở đó chờ đợi hắn tới.

" Mạc Phàm ca ca."

Cô gái ngọt ngào kêu lên một tiếng.

" Lại là đám súc vật kia, có phải không?"

Mạc Phàm đi tới, trên khuôn mặt hắn mơ hồ hiện lên sự tức giận.

Tâm Hạ cũng không nói gì.

" Hôm nay, anh nhất định phải trừng trị bọn chúng. Một đám bại hoại!!"

Mạc Phàm điên cuồng tức giận. Hai con mắt nhìn về phía bậc thang trên gò núi.

" Bọn họ đông lắm, thôi bỏ qua đi anh."

Tâm Hạ lắc đầu, khuyên Mạc Phàm bình tĩnh lại.

" Không thể bỏ qua cho bọn nó được. Cái đám cặn bã này không trừng trị không được."

Mạc Phàm không nói thêm gì nữa, đằng đằng sát khí bước lên bậc thang, đi lên chỗ cao.

Tâm Hạ ngồi trên xích đu muốn kéo Mạc Phàm lại. Nhưng lúc này Mạc Phàm đã tức sùi bọt mép, đằng đằng sát khí đi lên trên núi rồi.

Tâm Hạ biết tính Mạc Phàm. Từ nhỏ, bởi vì chuyện của nàng mà hắn không ngừng đánh nhau với đám tiểu lưu manh xung quanh khu vực nàng ở. Mà mỗi lần như vậy, đều là một mình hắn đánh nhau với nhiều người. Kết quả khi nào cũng vậy, một thân toàn vết thương trở lại...

Đây là điều mà nàng không muốn nhìn thấy nhất.

Lần này, người tới gây phiền phức cho nàng cũng không còn là một đám du côn, tiểu lưu manh như lúc còn nhỏ nữa. Hiển nhiên, bọn họ là một đám học sinh đã bỏ học từ lâu. Một đám thanh niên đã lăn lộn trong giang hồ. Bọn họ gọi là Thanh Hùng Bang. Chuyên môn làm tay đấm thuê cho các thiếu nữ nhà giàu ở trong khu vực này. Nếu như bọn họ gặp phải ai không vừa mắt, liền đánh cho người đó tới nỗi cha mẹ không nhận ra thì thôi.

Mà cái đám người bắt nạt nàng này, ít nhất cũng có tới 5 người. Trong đó có 2 người có thân thể cực kỳ to lớn và khỏe mạnh. Thân hình của hắn to lớn hơn Mạc Phàm rất là nhiều. Mạc Phàm mà đi lên tìm bọn họ tính sổ. Kiểu gì cũng sẽ bị đánh cho sưng vù con mắt lên cho mà coi...

.........

Ở trong một cái tiểu đình trên gò núi.

"Tao nói Từ Binh này. Chúng ta làm như vậy, có phải rất mất phong độ hay không??........"

Một thanh niên cầm trên tay mấy con bài tây, miệng ngậm thuốc lá nói.

" Tại sao lại mất phong độ chứ?? Tao lần này là lần thứ 16 thật lòng, thành tâm biểu lộ tâm ý của mình đối với nàng. Nói nàng hãy làm bạn gái của ta....Tao lúc này đang ở đây đánh bài, là để cho nàng có thời gian suy nghĩ về vấn đề đấy, hiểu chưa?"

Cái tên thanh niên có tên Từ Binh liền nói.

Trên cổ tên Từ Binh này có một hình xăm màu xanh, rất là rõ ràng. Do mặc một chiếc áo Jacket ngắn. Cho nên cái hình xăm quấn quanh nửa cái cổ kia liền bị nhìn thấy rất là dễ dàng. Vừa nhìn là biết, hắn là người không phải dễ mà trêu chọc vào.

" Đúng vậy. Nếu như nàng cự tuyệt, thì đi chết đi.... Ù, ha ha ha, đưa tiền, đưa tiền. Gấp đôi, gấp đôi tiền!"

Một thanh niên ngồi phía đối diện, mặc chiếc áo cao bồi cười ha ha nói.

" Cái đệt con mẹ mày chứ. Mày vận cứt chó gì vậy."

"Tí nữa quay lại đánh thêm lần nữa, rồi lại đánh thêm lần nữa. Đánh cho tới khi trời tối. Tao không tin nàng ta không hiện ra sự hoảng sợ."

Hai con mắt Từ Binh híp lại. Bộ dạng rất là hưởng thụ công việc tay đấm thuê bá đạo này.

Đối phó với nữ nhân, cần phải cứng rắn, mạnh mẽ như vậy mới được. Nữ nhân trời sinh chính là xấu hổ, thẹn thùng. Một khi bị đánh như vậy, chắc chắn chỉ có khóc lóc xin tha thôi. Làm sao có thể kiên cường, mạnh mẽ được cơ chứ. Mà nói đi cũng nói lại, con bé Tâm Hạ này quả thật vô cùng xinh đẹp. Làn da mọng nước, ánh mắt long lanh. Nhìn mà thèm chảy cả nước miếng. Thế nhưng lại có tên dám nói rằng hắn là người yêu của nàng. Đúng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga. Hôm nay mình sẽ đem  nàng ta bắt lại, để xem còn tên nào dám lắm mồm, khoe khoang nữa hay không.

" Đúng rồi. Tao nhớ hình như nàng còn có một ca ca nữa. Tên này rất là đáng ghét."

Thanh niên mặc áo cao bồi nói.

" Lực chiến đấu không bằng một đứa trẻ lên 5, cũng chỉ là một thằng cặn bã mà thôi. Ngoài trừ có một chút cốt khí ra. Thì hắn không khác gì một cái bao thịt cho người ta đánh. Thích đánh thì thích, thích đạp thì đạp."

Từ Binh không thèm để ý chút nào nói.

" Đúng vậy, đúng vậy. Ngày trước một mình tao cũng có thể đối phó được với hắn rồi. Hiện tại tao học võ, cơ bắp cuồn cuộn thế này. Chưa tới 1 phút đồng hồ, tao đánh cho hắn ra bã!"

Đã sửa: 06/03/2019

Bạn đang đọc Toàn Chức Pháp Sư (Dịch) của Loạn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ayakawa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật hoangforever
Lượt thích 21
Lượt đọc 986

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.