Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ba năm!

Phiên bản Dịch · 1814 chữ

Edit: Cơ Hoàng

Đây không phải là lần đầu tiên Mạc Phàm nghe tới ba chữ Địa Thánh Tuyền, hình như lúc trước chính là con Độc Nhãn Ma Lang kia đã ăn trộm năng lượng của Địa Thánh Tuyền nên suýt chút nữa đã lên cấp thành công. Từ đó có thể thấy Địa Thánh Tuyền này là thiên tài địa bảo của Bác thành, đến cả yêu ma cũng bất chấp nguy hiểm xông vào nơi sinh sống của con người để trộm nó.

"Đương nhiên Bác thành của chúng ta cũng sẽ có một vài tài nguyên đặc biệt, chuyên cung cấp cho các học sinh sắp tiến vào đại học ma pháp... Đáng tiếc Địa Thánh Tuyền lại là một tài nguyên cực kỳ có hạn, mỗi năm chúng tôi chỉ có thể cung cấp được cho một học sinh. Em học sinh này không đơn thuần là tuyển chọn trong trường học mà con cháu của các gia tộc, thế gia cũng có thể cạnh tranh." Chu hiệu trưởng nói.

Nói tới đây, Đặng Khải không khỏi cười khổ nói: "Hiệu trưởng Chu, đã rất nhiều năm chúng ta không có tư cách duy nhất này rồi, gần như nó đã bị con cháu của các gia tộc lớn nhận thầu luôn rồi "

"Điều này cũng chẳng có gì kỳ lạ cả, các thế gia, gia tộc có thể tập trung tài nguyên cho một con cháu xuất sắc trong tộc, hơn nữa bọn họ còn được hun đúc, huấn luyện bằng những phương pháp mà một tập thể cha chung không ai khóc như trường học chúng ta không thể cung cấp được." Hiệu trưởng Chu biểu hiện khá ôn hòa, giống như đã sớm coi nhẹ việc này rồi.

"Mạc Phàm, em cũng không cần quá coi trọng sự thắng bại của trận đấu lần này đâu. Chỉ cần em sớm nhận ra sự mạnh mẽ của con cháu thế gia là được, như vậy thì con đường tu luyện trong tương lai của em mới có đủ sự bình tĩnh và càng cố gắng khắc khổ hơn. Em cũng không cần quá lo lắng về sự trả thù của Mục thị, nếu em thi đậu đại học ma pháp, bọn họ sẽ không thể vươn xúc tu dài như vậy được. Mà cho dù em ở lại Bác thành, chúng tôi vẫn sẽ đồng ý tiếp tục bồi dưỡng em." Đặng Khải nói.

Nghe hai người thầy nói xong, Mạc Phàm cảm động lắm.

Chẳng trách hiệu trưởng Chu và Đặng Khải lại có uy vọng trong lòng các học sinh, các bậc phụ huynh như vậy. Hóa ra từ đầu đến cuối bọn họ đều đứng về phía học sinh phổ thông, cho dù có bị các gia tộc, thế gia áp bức họ vẫn tình nguyện bảo vệ học sinh, điều này thật sự rất đáng quý, bởi vì ở bên ngoài có rất nhiều lãnh đạo trường công lập đều mắc phải căn bệnh thấy người sang bắt quàng làm họ.

"Được rồi, trận quyết đấu ngày kia em cứ giữ tâm trạng bình tĩnh đường hoàng, cứ cố gắng thể hiện đi, dù việc chiến thắng Vũ Ngang được Mục thị bọn họ mỉ chế tạo là hầu như không thể, nhưng trận quyết đấu này cũng là một kỳ ngộ khá tốt mà em lại không mất gì cả. Không phải lúc nào cũng có nhiều nhân vật nổi tiếng của Bác thành đến xem một trận chiến đấu của những người trẻ tuổi như các em đâu."

"Đúng thế, mặc dù em có thể thi đỗ vào một trường đại học ma pháp, nhưng một Ma pháp sư muốn tăng cao thực lực cũng không thể không có tài nguyên tu luyện được. Nếu trước khi em tiến vào đại học mà có thể lọt vào mắt của một thế lực nào đó, để họ đồng ý giúp đỡ em, vậy thì cuộc sống sau khi em tiến vào đại học sẽ tốt hơn rất nhiều. Dù sao thì khi lên đại học, tỷ lệ cạnh tranh giữa các Ma pháp sư cũng rất cao, nếu em không có bất cứ thứ gì, chắc chắn em sẽ không đánh lại được những sinh viên đến từ những gia tộc lớn hơn kia đâu." Hiệu trưởng Chu nói với Mạc Phàm.

Hai thầy giáo cũng không nói bất cứ lời hoa mỹ thừa thãi nào, họ rất hiện thực chỉ ra cho Mạc Phàm những vấn đề mà tương lai hắn sẽ gặp phải, hi vọng Mạc Phàm có thể hiểu rõ con đường trưởng thành của một Ma pháp sư không hề đơn giản một chút nào.

Mạc Phàm tiếp tục biểu đạt sự biết ơn đối với hai thầy giáo già này.

...

...

Thời gian trôi qua rất nhanh, gia tộc Mục thị cũng đang tiến hành khua chuông gõ mõ rình rang trong trang viên của bọn họ.

Mạc Phàm đi ra cổng trường, ngửa mặt lên trời bốn mươi lăm độ, không khỏi bi thương cảm thán, giời ạ, đã ba năm trôi qua rồi!

Không còn bao lâu nữa hắn cũng sẽ phải ra khỏi ngôi trường này.

Ba năm trước hắn tốt nghiệp trung học cơ sở bước chân vào đây, ba năm sau, hắn cũng sắp phải rời khỏi ngôi trường này rồi.

Hôm nay có rất nhiều xe con đậu bên ngoài cổng trường, đa số bọn họ là tới đón những đứa con Ma pháp sư đáng yêu của mình về nhà. Nhà trường cho các học sinh thời gian tự học ở nhà dài tới mười ngày, để học sinh có thời gian chuẩn bị cho kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông ma pháp lần này.

Mà trước khi kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông ma pháp này diễn ra, Mạc Phàm vẫn còn phải vượt qua một thử thách của chính hắn.

Thực ra hắn cũng đã chờ ngày này lâu lắm rồi!

Hắn không thể quên được chuyện ba năm trước Mục Hạ cướp đi ngôi nhà của hắn với thái độ vênh vang đắc ý, càng không quên được dáng vẻ nhún nhường thấp kém của bố mình lúc đó. Mỗi khi nhớ lại chuyện này, trái tim Mạc Phàm cứ đau thắt lại.

Hắn cũng sẽ không quên dáng vẻ tự cao tự đại của Mục Trác Vân vào hai năm trước. Từ rất lâu trước kia ông ta đã đuổi nhà bọn họ đi như đuổi một con chó, rồi tới ngày đó lại quăng một khúc xương gọi hắn trở lại, chẳng lẽ hắn cứ phải ở dưới đáy xã hội và chịu sự điều khiển của những người làm mưa làm gió kia mãi sao?

Không có ai sinh ta đã là nô tài, trừ khi chính họ là người đồng ý liếm giày cho chủ nhân của mình!

Trước đây đúng là hắn chưa đủ trưởng thành, là một vai hề, là con chuột trong màn xiếc ảo thuật, nhưng hôm nay hắn nhất định sẽ giẫm lên Mục thị thế gia bọn họ, đánh tan tác đệ tử mà bọn họ bỏ hết tâm tư chế tạo bằng sự khổ tu mấy năm nay của mình, để bọn ngu xuẩn kia biết cái gì gọi là lễ độ!

...

"Mạc Phàm, Mạc Phàm!" Một người đàn ông trung niên quen thuộc đang hô tên hắn.

"Bố, sao bố lại đến đây?" Mạc Phàm thu hồi dáng vẻ ngửa mặt lên trời bốn mươi lăm độ của mình, kinh ngạc hỏi.

"Bố nghe nói hôm nay nhà trường cho các con về nhà tự học nên cố ý tới đón con." Mạc Gia Hưng nở nụ cười hàm hậu, để lộ ra hàm răng trắng nõn.

Cảnh này giống như hắn đã trở lại ba năm trước, thất bại ra khỏi trường thi vậy. Lúc đó ngoài cổng trường cũng có rất nhiều xe, bố hắn là Mạc Gia Hưng vẫn mặt đầy mồ hôi đứng trong đám người chờ hắn.

Điểm khác là bây giờ bố của hắn đã trở nên ngăm đen gầy gò hơn rất nhiều, không cần nghĩ cũng biết ba năm qua bố đã phải không ngừng bôn ba vì cái gia đình này như thế nào.

Điểm khác là hắn từ một tên học sinh thi trượt, chẳng là cái thá gì, mà giờ đã trưởng thành và trở thành một Ma pháp sư nắm giữ song hệ Lôi và Hỏa!

Ít nhất là bây giờ hắn cũng đã xứng đáng với quyết định không chút do dự của bố khi cho hắn vào trường học ma pháp này!

"Bố, bố không cần phải vất vả như vậy nữa đâu. Chẳng phải lúc trước con đã gửi một khoản tiền cho bố rồi sao?" Mạc Phàm nhìn thấy làn da bị phơi đen của Mạc Gia Hưng, trong lòng cực kỳ khó chịu.

"Tiền của con thì con cứ giữ lại đi, Ma pháp sư có nhiều chỗ cần dùng đến tiền lắm. Bố nghe những Ma pháp sư lão làng trong trạm dịch nói có một thứ gọi là Tinh Trần Ma khí có thể tăng nhanh tốc độ tu luyện. Bố xem một chút xem có thể để dành tiền mua cho con một cái hay không, tránh khi lên đại học con lại không có thứ gì thì sao đấu lại những người ở thành phố kia được?" Mạc Gia Hưng cười nói.

Trong lúc nhất thời Mạc Phàm cũng không biết nên nói cái gì.

Dù ma pháp đã thay thế khoa học, nhưng Mạc Gia Hưng vẫn là một người cha đơn giản và quan tâm con cái như vậy, không chút thay đổi.

"Không sao đâu, thỉnh thoảng nhà trường vẫn sẽ cung cấp thứ này cho con, bố yên tâm đi. Bố cứ giữ lấy khoản tiền kia, khi nào rảnh rỗi thì đi xem nhà với cô con đi. Nếu không mua thì cứ thuê lấy một gian nhà cũng được." Mạc Phàm nói.

Một năm này Mạc Phàm đã săn được không ít yêu ma, tiền công cũng không nhỏ, giờ hắn đã kiếm được khoảng bốn trăm năm mươi lăm triệu rồi.

Chút tiền này không mua được Ma cụ gì, càng không mua được Ma khí, nhưng có thể giúp bố được nghỉ ngơi một thời gian và chia sẻ một chút gánh nặng kinh tế cho bố hắn.

Thực ra Mạc Phàm cũng không biết nên nói như thế nào với Mạc Gia Hưng, bởi vì Tinh Trần Ma khí có giá cực kỳ đắt, không phải cứ nỗ lực công tác mấy năm là có thể mua được, có khi nỗ lực mấy đời cũng mua không nổi vật này nữa.

Bạn đang đọc Toàn Chức Pháp Sư Chính Bản của Loạn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi CơHoàng019
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.