Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thay đổi cách chơi

Phiên bản Dịch · 1699 chữ

Edit: Cơ Hoàng

"Không cần đâu, không cần đâu, con lên đại học rồi, bố còn thuê nhà cho ai ở chứ. Tâm Hạ vẫn nên ở cùng với cô của con thì tốt hơn, hai người đàn ông chúng ta cũng không tiện chăm sóc cho con bé. Mỗi tháng bố đều chuyển tiền cho cô của con rồi... Hơn nữa trong cái thẻ mà con cho bố có bốn trăm hai mươi triệu, lại thêm hai trăm tám mươi triệu mà mấy năm nay bố tiết kiệm được, tổng cộng cũng được bảy trăm triệu. Con lấy mà mua Ma cụ gì đó đi, bố nghe nói vật này quan trọng với các Ma pháp sư lắm." Mạc Gia Hưng tiếp tục nói.

"Con có Ma cụ rồi!"

"À, bố quên mất là con được thưởng một kiện Ma cụ từ chỗ Trảm Không, con làm cho bố hãnh diện quá. Bố được nghe các thợ săn già trong trạm dịch kể về sự tích của con không biết bao nhiêu lần rồi!" Nói đến sự kiện này, Mạc Gia Hưng vẫn tỏ rõ vẻ hãnh diện, mặc dù chuyện đó đã xảy ra được một năm.

"Ngày mai con sẽ đến sơn trang Mục thị quyết đấu ma pháp với một người tên là Vũ Ngang." Mạc Phàm nói thật với Mạc Gia Hưng.

"Chuyện này thì bố biết, bố đã nhờ một ít bạn cũ ở Mục thị khuyên cậu Vũ Ngang nhẹ tay một chút rồi, dù sao thì con cũng chỉ góp mặt để thêm chút điềm tốt trong lễ trưởng thành của cậu ta mà thôi. Có thể biểu diễn ở trước mặt nhiều nhân vật có máu mặt ở Bác thành như vậy cũng là cơ hội ngàn năm có một đối với con rồi. Mà sao lúc đó con lại nghĩ ra biện pháp làm nổi bật bản thân trước mặt mọi người tốt như vậy nhỉ? Có điều lần sau con đừng đắc tội với Mục lão gia nữa. Chuyện của con với Ninh Tuyết đã khiến Mục lão gia khó chịu lắm rồi. Nhóc con giỏi lắm, mới nhỏ xíu đã suýt chút nữa thì bắt mất hòn ngọc quý của cả gia tộc người ta rồi!" Mạc Gia Hưng nói.

Chuyện trước đây Mạc Gia Hưng cũng không trách Mạc Phàm.

Lúc đó Mạc Phàm mới vài tuổi, làm ra mấy việc ngốc cũng rất bình thường. Huống hồ là vấn đề cũng không hoàn toàn do con trai của ông mà là ở chỗ thế lực của người khác thật sự quá lớn.

Haiz, nếu Mục Ninh Tuyết là con gái của một người bình thường thì tốt, ông sẽ lại có thêm một người con dâu rồi. Tên nhóc này không có bản lĩnh gì nổi bật, chỉ được năng lực tán gái thì xuất sắc từ hồi còn bé tý thôi.

Đối với Mạc Gia Hưng thì trận quyết đấu ma pháp này chính là một chuyện tốt.

Có nhiều con cháu điều kiện tốt hơn đều ước gì có thể xuất hiện trong lễ thành niên cực kỳ long trọng này, dù là làm nền cho Vũ Ngang cũng là một sự vinh quang rất lớn rồi. Điều kiện của Mạc Phàm kém như vậy mà có được cơ hội này đúng là tốt vô cùng, chỉ mong thằng nhóc Mạc Phàm này đừng quá kiêu ngạo vọng tưởng đấu thắng người ta là được. Chúng ta thì có của cải gì chứ, chỉ có thể làm nền thôi, may mắn hơn thì được làm một nhân vật phụ. Sau này nếu Vũ Ngang có thể trở thành nhân vật có máu mặt ở Bác Thành, ít nhất con trai ông cũng có cái danh tiếng "cùng giao đấu một trận" với cậu ta!

"Bố, con có thể thắng!" Mạc Phàm nói rất thành khẩn.

"Đừng kiêu ngạo như vậy, con có thể đạt được đến thành tích như bây giờ là bố hài lòng lắm rồi." Mạc Gia Hưng cười ha ha vỗ vai Mạc Phàm.

Mạc Phàm thấy thái độ của Mạc Gia Hưng thì khá là buồn bực.

Tại sao mọi người đều nghĩ là con đi làm quân cờ thí cho người ta hết vậy?

...

Thiếp mời của gia tộc Mục thị đã được gửi ra ngoài từ rất sớm, khách quý đến chật cả trang viên Mục thị. Tất cả mọi người đều tập trung làm việc nhưng có lẽ bận bịu nhất chính là những công nhân chỉ phụ thuộc vào Mục thị kia. Khoa trương hơn là chỉ cần có một vườn hoa nào vẫn còn sót một cây cỏ dại thôi, họ đều sẽ làm lớn chuyện lên và xử lý người đó.

Mục Trác Vân thật sự phí hết tâm tư đối với lễ thành niên lần này, khiến cho cả Bác thành đều biết chuyện.

Mạc Phàm bắt đầu buồn bực, lúc đầu hắn còn nghi ngờ vì sao Mục Trác Vân cho hắn quyết đấu với Vũ Ngang trong lễ thành niên, hóa ra lão cáo già này đã có kế hoạch từ sớm rồi. Làm như vậy có thể tăng cường thêm một chút trò hay cho yến hội long trọng lần này của họ.

Nếu lễ thành niên chỉ mỗi việc ăn cơm, uống chút rượu thì đúng là chẳng có một tý thú vị gì cả. Cái cách cho mọi người xem người trẻ tuổi chiến đấu này thật hay, không chỉ xử lý được con chuột cống Mạc Phàm trước mặt tất cả mọi người, lại còn làm cho Mục thị bọn họ cực kì nở mày nở mặt. Chuyện tốt như vậy, họ ngu gì mà không làm chứ?

Nói thực ra Mạc Phàm không ngờ là lão già Mục Trác Vân kia sẽ gióng trống khua chiêng rình rang như vậy.

Có lẽ sẽ giống như lời hiệu trưởng Chu và Đặng Khải từng nói, đây chính là một trận tranh tài giữa con cháu thế gia với học sinh trong trường.

Hiện tại thì Mạc Phàm cũng là học sinh có thành tích xuất sắc nhất trường trung học phổ thông Ma pháp Thiên Lan, danh xứng với thực. E là cho dù lúc trước hắn không gây sự với Mục lão gia thì đến cuối cùng mọi chuyện vẫn sẽ dẫn đến trận quyết đấu giữa hắn với con cháu của thế gia.

Cũng được thôi, thù mới nợ cũ đều tính hết một lượt!

"Lão già khốn nạn, ông càng gióng trống khua chiêng làm lớn mọi chuyên, tôi sẽ càng làm cho ông mất hết mặt mũi!" Mạc Phàm đứng trước ngôi nhà cũ của mình, ngẩng đầu nhìn sơn trang Mục thị đèn đuốc huy hoàng, giăng đèn kết hoa, hắn cười lạnh.

...

Bên trên sơn trang, tự nhiên Mục Trác Vân lại hắt xì hơi một cái.

Ông ta đang ngồi ở trong phòng trà vuốt râu, gương mặt tràn đầy vẻ vinh quang nhìn Mục Ninh Tuyết đã được nghỉ hè và trở về sớm.

"Lễ thành niên này vốn chuẩn bị cho con, nhưng bố không ngờ con lại xuất sắc vượt ngoài tưởng tượng như vậy. Cái Bác thành nho nhỏ này đã không phải thứ con cần tranh cướp nữa, vì thế bố làm lễ thành niên này cho Vũ Ngang. Từ trước đến nay Vũ Ngang vẫn luôn trung thành với gia đình chúng ta, tương lai có thể nó sẽ trở thành cánh tay đắc lực giúp con tranh chấp với con cháu của các gia tộc lớn khác!" Mục Trác Vân mở miệng nói.

Vì đứa con gái này Mục Trác Vân cũng rất nhọc lòng.

"Tại sao bố cứ phải bám lấy cậu ta không tha như vậy chứ? Mặc dù bố muốn Vũ Ngang có thể lấy được cơ hội tu luyện ở Địa Thánh Tuyền một cách danh chính ngôn thuận thì bố cũng có thể lựa chọn những người khác mà." Mục Ninh Tuyết không nhịn được nữa, mở miệng nói.

Đương nhiên người mà Mục Ninh Tuyết nhắc đến là Mạc Phàm.

"Thằng nhóc thối tha kia mắng bố ngay trước mặt mặt nhiều người như vậy, sao bố có thể tha cho nó dễ dàng như vậy được. Chẳng phải nó rất tự cao tự đại sao? Nó cảm thấy bản thân rất lợi hại đúng không? Bố đã cho nó một cơ hội thể hiện bản thân tốt như vậy rồi, có cái gì không thích hợp nữa? Mọi chuyện bố đều sắp xếp xong hết rồi, đến lúc đó con chỉ việc ngồi ở bên cạnh xem là được." Nhắc đến chuyện này, thái độ của Mục Trác Vân lập tức thay đổi.

Đến bây giờ rồi vẫn còn che chở cho thằng nhóc kia sao?

Mục Trác Vân thật sự không hiểu các gia tộc lớn có nhiều con cháu xuất sắc như vậy, tại sao con gái ông không thèm nói chuyện với người ta lấy một câu, cứ mãi để ý một tên nhà nghèo trừ cái cứng miệng ra thì không có chút bản lĩnh nào vậy?

"Vậy thì bố nhớ nhắc Vũ Ngang có chừng có mực một chút!" Mục Ninh Tuyết biết bố mình sẽ không bỏ qua chuyện này nên cô cũng chỉ nói ra giới hạn của chính mình.

"Yên tâm, bố có chừng mực. Bố cũng chỉ muốn cho thằng nhóc không biết trời cao đất rộng kia biết một chút tôn nghiêm của nó bị bố giẫm một không là chuyện lớn gì. Ngày mai nó sẽ hiểu bị thảm bại thương tích đầy mình ở ngay trước mặt của mọi người mới gọi là mất hết mặt mũi!" Mục Trác Vân không khỏi nở nụ cười.

Con vật nhỏ, mi muốn chơi với Mục Trác Vân ta sao? Lúc ta hô mưa gọi gió ở Bác thành thi mi vẫn còn đang ở trong bụng mẹ đấy.

Mục Trác Vân ta có thể biến đổi đủ mọi cách chơi để từ nay mi không ngóc đầu lên nổi ở cái đất Bác thành này!

Bạn đang đọc Toàn Chức Pháp Sư Chính Bản của Loạn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi CơHoàng019
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.