Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Địa Thánh Tuyền

Phiên bản Dịch · 1911 chữ

Edit: Cơ Hoàng

Thời gian nhanh chóng trôi qua, Mạc Phàm miệt mài cống hiến tuổi thanh xuân quý giá của mình cho tu luyện và săn yêu mà không biết mệt mỏi.

Chỉ chớp mắt, số lượng yêu ma mà Mạc Phàm giết trong đội Săn Yêu Thành Phố đã lên đến mười lăm con. Trong mắt mấy tay già đời ở Liên Minh Thợ Săn thì đây cũng là số lượng của những Ma pháp sư thuộc hạng có kinh nghiệm rồi.

Mà bên phía trường học, kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông ma pháp có thể giúp các học sinh có cơ hội vượt Vũ Môn cũng đang đến gần.

"Những ngày tháng thoải mái của mày sắp kết thúc rồi, Mạc Phàm." Triệu Khôn Tam nói với Mạc Phàm, thái độ hả hê cười trên sự đau khổ của người khác.

Kỳ thi tốt nghiệp sắp đến, nghĩa là cuộc quyết đấu ma pháp do đông đảo các lãnh đạo toàn trường chứng kiến cũng sắp đến.

Không thể không nói, Mục Trác Vân đúng là một con cáo già. Ông ta cứ nhất định phải đặt thời gian quyết đấu ở trước kỳ thi trung học phổ thông ma pháp thì mới chịu.

Nói cách khác, nếu trong trận quyết đấu này có bất kỳ chuyện gì xảy ra với Mạc Phàm, rất có khả năng điều này sẽ làm ảnh hưởng đến sự phát huy của hắn trong kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông ma pháp.

"Phàm ca, hồi trước em có nghe các bạn hàng xóm nói Mục Trác Vân đang chuẩn bị lễ thành niên mười tám tuổi cho Vũ Ngang rồi đấy. Bác thành chúng ta vốn rất quan tâm tới lễ thành niên nên gia tộc lớn như Mục thị sẽ tổ chức lễ thành niên cho các con cháu quan trọng của họ long trọng hơn bất cứ thứ gì luôn.” Trương Tiểu Hầu nói.

"Anh biết, bọn họ còn mở tiệc đãi khách, có bốn thế gia và không ít người có máu mặt ở Bác thành đều được mời. Mấy gia tộc dòng dõi đó toàn thích làm bộ như vậy." Mạc Phàm nói.

"Nhưng chuyện này bất lợi với anh quá, rõ ràng là lão già khốn nạn kia đang muốn hãm hại anh, bắt anh phải làm đá kê chân cho tên Vũ Ngang kia mà. Ít nhất thì giờ anh cũng đã là học sinh xuất sắc nhất của trường trung học phổ thông Ma pháp Thiên Lan, trận quyết đấu này nhất định sẽ có rất nhiều người chứng kiến. Nếu anh bị thua, chẳng phải là nâng cao uy phong cho gia tộc của bọn họ sao? Rằng người xuất sắc nhất trong hơn một ngàn năm trăm học sinh của trường trung học phổ thông Ma pháp Thiên Lan cũng không địch nổi con cháu mà gia tộc bọn họ bồi dưỡng. Đến lúc đó hiệu trưởng Chu sẽ tiến thoái lưỡng nan [1] lắm."

[1] Tiến thoái lưỡng nan: Tiến không được, lùi cũng không xong

Hiệu trưởng Chu là người đứng đầu trung học phổ thông Ma pháp Thiên Lan, ông ấy và Mục Trác Vân được coi như là hai đối thủ cũ của nhau ở Bác thành.

Danh tiếng của hiệu trưởng Chu ở Bác thành khá tốt, dù sao thì ông ấy cũng rất được lòng dân chúng. Có rất nhiều Ma pháp sư không có bối cảnh nhưng nổi bật hơn người đã được hiệu trưởng Chu nâng đỡ. Hiệu trưởng Chu cũng đào móc được rất nhiều Ma pháp sư xuất sắc nhưng không có bối cảnh gì thông qua con đường trường học này.

Mà Mục Trác Vân chính là người đại diện của một gia tộc ma pháp điển hình, chuyên môn bồi dưỡng con cháu thế gia, sự ưu tú của con cháu quý tộc cũng làm cho địa vị của Mục Trác Vân ở Bác thành vững chắc hơn.

Cứ cách một khoảng thời gian, giữa các Ma pháp sư bình dân và các Ma pháp sư của các thế gia sẽ có một trận tranh tài. Hàng năm thì khoảng thời gian mà Mục Trác Vân vui vẻ nhất chính là lúc ông ta nhìn các Ma pháp sư trẻ tuổi do gia tộc mình bồi dưỡng đánh các học sinh do trường công lập như trung học phổ thông Ma pháp Thiên Lan của hiệu trưởng Chu bồi dưỡng bị thương khắp người. Sau đó ông ta sẽ lấy thân phận của người bề trên cười ha ha, vỗ vai hiệu trưởng Chu và nói: Chất lượng dạy học của các ông vẫn còn cần tăng cao!

Đặng Khải, hiệu trưởng Chu hoàn toàn đứng về phía học sinh, chính vì vậy nên khi Mạc Phàm mắng Mục Trác Vân, dù Mạc Phàm không dẫn câu chuyện tới nước quyết đấu với thế hệ trẻ tuổi của Mục thị thì bọn họ cũng sẽ bình ổn việc này lại.

Một học sinh đạt SSS trong kỳ sát hạch hàng năm chính là bảo bối của trường học bọn họ, sao họ có thể để bảo bối của mình bị tên vua xứ mù như Mục Trác Vân chèn ép được?

Hơn nữa, sau khi nghe đến chuyện Mạc Phàm đã phát huy vượt xa người thường trong kỳ rèn luyện quan trọng, tiêu diệt Triệu Hoán Thú phát điên thì hiệu trưởng Chu và Đặng Khải lại càng như nhặt được trân bảo.

Có thể Mạc Phàm không biết hiệu trưởng Chu và Đặng Khải vẫn luôn quan tâm tới mình, nhưng hai vị Ma pháp sư già ở Bác thành lấy việc bồi dưỡng các Ma pháp sư không có bối cảnh làm mục đích chính này lại vẫn luôn phái người để ý chăm sóc hắn.

Nhưng trường học là trường học, không thể tồn quá nhiều tư tâm. Bọn họ cũng rất hi vọng có thể cho Mạc Phàm sử dụng Tinh Trần Ma khí quanh năm, nhưng bọn họ lại không thể coi trọng bên này coi nhẹ bên kia như các thế gia được!

...

Khi lễ thành niên của Vũ Ngang được chuẩn bị như đại lễ của Bác thành thì cuối cùng hiệu trưởng Chu và Đặng Khải cũng không nhịn được nữa, gọi Mạc Phàm vào phòng hiệu trưởng.

Mạc Phàm đã từng gặp Đặng Khải, lúc trước ông ấy đã đứng ra giúp hắn. Ông ấy là trưởng lão của Liên Minh Thợ Săn ở Bác thành, thực lực cao hơn pháp sư trung giai tên là Dương Tác Hà kia.

Nhưng đây là lần đầu tiên hiệu trưởng Chu và Mạc Phàm gặp nhau. Thực ra thì vị hiệu trưởng già có uy vọng cực cao ở trong lòng các học sinh và các phụ huynh này lại khá giống một ẩn sĩ, [2] nhưng khi có chuyện lớn xảy ra ông ấy vẫn sẽ đứng ra giải quyết.

[2] ẩn sĩ: từ chỉ những người hay ở ẩn, sống ẩn dật.

"Mạc Phàm, có một số việc chúng tôi cần trịnh trọng tuyên bố với em." Đặng Khải là người mở miệng trước.

Mạc Phàm đứng đó, thật lòng lắng nghe.

"Thực ra thì cứ sau một quãng thời gian, học sinh trường trung học phổ thông Ma pháp Thiên Lan chúng ta sẽ có một trận tranh tài với đệ tử của các thế gia. Mỗi năm chúng tôi sẽ chọn một học sinh xuất sắc nhất, có năng lực thực chiến mạnh nhất trong trường để nghênh chiến với những con cháu thế gia của Bác thành. Lúc đầu nhà trường đã đặt kỳ vọng lên em Hứa Chiêu Đình, vì dù sao thì em ấy cũng là một pháp sư Lôi hệ hiếm thấy, sẽ có phần thắng cao hơn ở trong trận tranh tài này. Tuy nhiên, do trong kỳ sát hạch hàng năm em đã lấy được thành tích cực kỳ xuất sắc, đồng thời lại cả gan làm loạn khiêu khích thế gia bọn họ, để Mục Trác Vân không làm khó dễ với em, chúng tôi đã cố ý dẫn câu chuyện tới nước quyết đấu như ngày hôm nay." Đặng Khải cực kỳ nghiêm túc nói với Mạc Phàm.

"Em biết... À, ý của em là cảm ơn hai vị hiệu trưởng đã giải vây giúp em ạ." Mạc Phàm nói.

"Nói thực ra, chúng tôi đã kéo dài thời gian được hai năm giúp em, hai năm qua em đã trưởng thành bao nhiêu trong lòng cúng tôi cũng hiểu rõ. Thế nhưng cuối cùng em vẫn phải trả một cái giá rất đắt cho sự lỗ mãng lúc đó của mình.” Đặng Khải bất đắc dĩ lắc đầu nói.

Đặng Khải đã biết được một số tin tức từ những người khác, trong hai năm này tu vi của Vũ Ngang đột nhiên tăng mạnh, lại được gia tộc cung cấp diễn luyện thực chiến, dù Mạc Phàm có cố gắng hơn cũng chưa chắc đã là đối thủ của cậu ta. Ai cũng biết lúc trước Mạc Phàm có thể giết chết Triệu Hoán Thú là do có một chút may mắn.

"Haiz, Mạc Phàm, chúng tôi đều hiểu ông trời có lúc rất bất công, cho mấy người vừa mới sinh ra đã có được đặc quyền, nhưng có một số người lại không còn gì cả. Tuy nhiên điều này cũng không có nghĩa là em có thể oán trời trách đất, có thể phát tiết sự oán giận trong lòng mình, nói ra sự bất mãn với những người quyền cao chức trọng này một cách lỗ mãng như vậy. Có nhiều người đều làm như thế, nhưng điều đó cũng có nghĩa là em đang tự đẩy mình tới bờ vực thẳm. Trong lúc em chưa đủ thực lực để chống lại một gia tộc thì em cứ cố gắng nuốt giận vào bụng cũng chưa chắc đã là chuyện xấu." Hiệu trưởng Chu nói những lời đầy thâm ý.

Hiệu trưởng Chu đã nhậm chức hiệu trưởng nhiều năm, từng gặp rất nhiều học sinh kiêu ngạo như vậy. Đúng là một vài người trong số họ đã có thành tựu huy hoàng, trở thành một Ma pháp sư khiến người khác kính ngưỡng, nhưng cũng có một số bị dìm nghỉm xuống, bây giờ đã không còn được nghe bất cứ tin tức gì của bọn họ nữa.

Thiên phú rất quan trọng, tu luyện cũng rất quan trọng, nhưng càng quan trọng hơn là phải biết xem xét thời thế, đừng có làm mấy chuyện vô nghĩa. Trường học chỉ có thể bảo vệ cho các học sinh trong mấy năm mà thôi, đến khi ra ngoài xã hội rồi họ mới hiểu được người nào có thực lực mạnh thì người đó có tiếng nói.

"Em xin cảm ơn lời dạy dỗ của hai thầy, đúng là lúc đó em có hơi tùy hứng." Mạc Phàm gật đầu.

"Hôm nay chúng tôi gọi em đến đây không chỉ là để dạy bảo em, thực ra chúng tôi cũng hi vọng em có thể giành được chiến thắng trong trận quyết chiến lần này, bởi vì người thắng trận sẽ thu được cơ hội duy nhất có thể tu luyện trong Địa Thánh Tuyền của Bác thành."

Bạn đang đọc Toàn Chức Pháp Sư Chính Bản của Loạn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi CơHoàng019
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.