Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Độc Nhãn Ma Lang

Phiên bản Dịch · 1593 chữ

Edit: Cơ Hoàng

Nói thực ra ngoài việc thể hiện khí phách anh hùng của mình ra thì Mạc Phàm cũng vô cùng nghi ngờ vụ "chấn động" lại xuất hiện một lần nữa.

Trường trung học nữ sinh Minh Văn từng xuất hiện một vụ chấn động, tại sao mới chưa được bao lâu thì một chỗ khác trong Bác thành lại xuất hiện sự chấn động quái lạ này? Chẳng lẽ lại là do Cự Nhãn Tinh Thử sao?

Nghe nói sau khi tiêu diệt con Cự Nhãn Tinh Thử kia thì những khu vực khác trong trường trung học nữ sinh Minh Văn vẫn xuất hiện chấn động yếu ớt, bên phía cảnh sát không điều tra được nguyên nhân, nhà trường cũng xác định đã an toàn nên vẫn cử hành khai giảng đúng hạn.

"Nhà bà nội tôi ở đây, kia là khu vực đã xảy ra chấn động." Chu Mẫn chỉ vào một toà nhà cũ rồi lại chỉ một góc quảng trường lớn đã trở thành khu phế tích công trường đầy nhà đổ nát.

Do vấn đề tiền bạc nên đội thi công đã rút khỏi công trường, có thể hình dung cả khu quảng trường bằng bốn chữ hoang tàn vắng vẻ. Đến ban đêm, đèn đuốc huy hoàng trong thành phố cũng không soi sáng được đến đây, mây đen thì che kín bầu trời đêm, ánh sao đáng thương hoàn toàn không thể xua tan khung cảnh quỷ quái của khu phế tích công trường này.

Giờ cảnh sát Mạc Phàm đã là người tài cao gan lớn, nhảy một phát đã vượt qua bức tường được dựng tạm thời của công trường. Hắn vừa định tỏ vẻ cool ngầu thì lại phát hiện Chu Mẫn đã đi vào từ một cái cửa nhỏ ở bên cạnh, bầu không khí lập tức trở nên cực kỳ lúng túng.

"Khặc khặc, bình thường thì lúc mấy giờ sẽ bắt đầu có chấn động?" Mạc Phàm mở miệng hỏi.

"Ban đêm, thời gian không cố định." Chu Mẫn ngày thường vẫn treo dáng vẻ cô gái mạnh mẽ nhưng khi đến khu phế tích công trường này thì không khỏi đi gần Mạc Phàm một chút.

Mạc Phàm vừa tiến về phía trước mấy bước vừa thò tay vào túi áo lấy ra một thứ giống như túi thơm.

Túi thơm vừa được mở ra đã có bột phấn óng ánh xuất hiện, bị Mạc Phàm thổi một hơi thì lập tức tung bay trong không khí, từ từ rơi xuống khu vực công trường này.

"Đây là...Tầm Yêu phấn đúng không?" Chu Mẫn không hổ là học bá, nhoáng cái đã nhận ra đạo cụ này.

"Ừ." Mạc Phàm gật đầu.

Tầm Yêu phấn là thuốc hay của tất cả các pháp sư truy lùng yêu ma trong đêm mây đen gió lớn!

"Sao cậu còn mang theo cả thứ này vậy? Cậu thật sự cảm thấy nơi này có yêu ma hả?" Chu Mẫn kinh ngạc hỏi.

Làm gì có học sinh bình thường nào mang cái này bên mình chứ, huống hồ nơi này là Bác thành chứ không phải rừng núi hoang vắng!

"Này cô gái, cậu phải tin tưởng sự chuyên nghiệp của tôi chứ, tự cậu xem đi." Mạc Phàm chỉ vào những bột phấn óng ánh đã rơi xuống kia.

Bột phấn rơi xuống cách xa hai người khoảng hơn ba mét, những bột phấn óng ánh như bị cái gì hút chặt tạo thành một đường viền trên mặt đất tràn đầy bụi bặm, đặc biệt là trông đường viền này rất giống như... một dấu chân!

Chu Mẫn nhìn mà ngây người.

Trời ạ, trong Bác thành có yêu ma thật sao?

Thật ra các ma pháp sư cũng rất khó nắm bắt được hơi thở của yêu ma, đặc biệt là những yêu ma đã rời khỏi nơi đây.

Điểm đặc biệt của Tầm Yêu phấn là chúng rất mẫn cảm đối với hơi thở của yêu ma, cho dù yêu ma để lại một dấu chân từ mười ngày trước thì Tầm Yêu phấn vẫn có thể dính ở bên cạnh dấu chân này!

"Làm sao... Làm sao bây giờ?" Chu Mẫn sợ đến nỗi sắc mặt trắng bệch.

Ngày thường làm một học sinh tốt nên cô nàng rất nghe lời các thầy cô giáo, cũng cảm thấy thành phố là chỗ an toàn nhất, ai ngờ lại có dấu chân yêu ma thật, Tầm Yêu phấn không lừa người đâu!

"Để tôi đi xem thử hình dạng dấu chân..." Lá gan Mạc Phàm cũng lớn, cứ thế tiến lên.

"Chúng ta... chúng ta nên thông báo cho đội Săn Yêu Thành Phố ngay đi." Chu Mẫn không khỏi rét run một trận.

Mạc Phàm cạn lời không còn gì để nói.

Tôi chính là thành viên đội Săn Yêu Thành Phố Bác thành thật trăm phần trăm đây, cậu thông báo cái rắm à!

Huống hồ đội Săn Yêu không phải những người nhàn nhã, nếu không đủ chứng cứ bọn họ không thể điều động cả đội ngũ đến đâu.

Đường viền dấu chân do Tầm Yêu phấn vẽ ra chỉ được coi là điểm đáng nghi mà không phải bằng chứng, dù sao cũng có khả năng là có pháp sư hệ Triệu Hoán triệu hoán sủng vật của người ta mà.

"Dấu chân này không giống dấu chân của Cự Nhãn Tinh Thử." Mạc Phàm cau mày.

"Mạc... Mạc Phàm... Hay là chúng ta rời khỏi đây trước đi." Chu Mẫn sợ sệt nói.

Mạc Phàm lại muốn tìm hiểu ngọn ngành, tiếp tục đi vào bên trong công trường.

Chu Mẫn cẩn thận từng li từng tí đuổi theo Mạc Phàm.

"Hình như là nó đang trốn trong ngôi nhà đổ nát này." Mạc Phàm chỉ vào một toà nhà cao tầng chỉ có cốt thép và nói.

Có vẻ tòa nhà này sắp được xây thành khu trung tâm thương mại nên có diện tích vô cùng lớn, bên trong là bao bì xi măng chất thành một đống hỗn loạn. Tầm Yêu phấn hiện trên các công cụ, phế liệu cho thấy dấu chân đi đến toà nhà này thì mất hút. Nếu thật sự có yêu ma ở lại thì chắc chắn nó sẽ trốn ở đây làm mưa làm gió!

Khu công trường này cũng đã bị bỏ hoang gần hai tháng, là chỗ ẩn thân tốt nhất.

"Mạc Mạc Mạc... Mạc Phàm..." Bỗng nhiên giọng Chu Mẫn trở nên cực kỳ cứng ngắc, đang dùng phương pháp kỳ quái để nhắc nhở Mạc Phàm.

Mạc Phàm lập tức nhìn theo ánh mắt của Chu Mẫn, xuyên qua tường gạch trước mặt, chỗ vốn phải là một tòa nhà bỗng có một cái bóng màu đen đang ngọ nguậy.

Đó là một sinh vật có hai chân sau cực kỳ cường tráng, nó đứng thẳng ở đó khiến đầu sắp đụng tới nóc nhà tầng thứ hai.

Hình dáng tổng thể của nó tương tự như U Lang Thú, tuy nhiên sinh vật này không đứng bằng bốn chân mà đứng thẳng giống người như sói!

Điểm khác biệt lớn nhất chính là mắt của sinh vật kia.

Trên đầu con sói đó chỉ có độc một mắt, ở dưới bóng đêm trông có vẻ cực kỳ đáng sợ!

"Là... là Độc Nhãn Ma Lang!" Suýt chút nữa thì Chu Mẫn hét lên.

Độc Nhãn Ma Lang là loài yêu ma cực kỳ hung tàn, được các thầy cô trên lớp nhắc đến vô số lần. Khác với loài yêu ma chuyên sống trong góc âm u như Cự Nhãn Tinh Thử, Độc Nhãn Ma Lang thường sinh sống trong rừng núi hoang dã, từ khi sinh ra chúng đã có địch ý với loài người, thậm chí vô cùng thích ăn thịt con người!

Chúng nó ham thích giết chóc, tham lam, hung tàn, thường nhắm tới mục tiêu là những người dám rời khỏi khu vực sinh sống của loài người một mình!

“Đệt, không ngờ lại có Độc Nhãn Ma Lang xuất hiện ở khu vực gần nội thành như vậy, rốt cuộc là có ai quản lý không!" Sau khi thấy cảnh này, Mạc Phàm cũng cực kỳ khiếp sợ.

Mới không lâu trước đây, hắn cũng cho rằng thành phố tuyệt đối an toàn giống như Chu Mẫn.

Ai ngờ đây đã là con yêu ma thứ hai mà hắn gặp ở trong Bác thành.

Cự Nhãn Tinh Thử xuất hiện ở trong đô thị không phải chuyện lạ vì sinh vật này thường sống trong đường nước ngầm và nghĩa địa của loài người. Nhưng nếu có một con Độc Nhãn Ma Lang hung tàn xuất hiện ở đây thì phải giải thích như thế nào?

"Nó... nó đang làm gì thế?" Chu Mẫn sợ đến nỗi mặt cắt không còn một giọt máu.

"Ăn khuya." Mạc Phàm trả lời.

Chu Mẫn nhìn kỹ lại thì suýt chút nữa bị doạ ngất đi.

Trong không gian mờ tối, Chu Mẫn vẫn nhìn thấy rõ thứ mà con Độc Nhãn Ma Lang kia đang nhai: đó là một cánh tay người bị cắn đứt!

Trời ạ, đó là cánh tay của người sống.

Tên Mạc Phàm khốn kiếp này, sao có thể nói con quái vật đó đang ăn khuya một cách hờ hững như vậy chứ!

Nó đang ăn thịt người!

Nó đang ăn thịt người đấy!

Bạn đang đọc Toàn Chức Pháp Sư Chính Bản của Loạn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi CơHoàng019
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 32

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.