Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tinh Tọa, ma pháp cao giai

Phiên bản Dịch · 1684 chữ

Edit: Cơ Hoàng

Lục Niên đứng ở trên lưng Thiên Ưng, liếc mắt là nhìn thấy người đàn ông mặt đầy râu đang khống chế Phong Chi Dực.

Trảm Không?

Chẳng phải tên này đang phụ trách quân bộ chỉ huy quân sự phía Nam sao? Tại sao lại chạy tới đồng bằng Động Đình hồ can thiệp vào chuyện này?

Chuyện này được tiến hành bí mật, tại sao người trong quân đội lại nhận ra được? Chẳng lẽ có người đã mật báo? Là mấy sinh viên đã chạy trốn kia sao?

Không thể nào. Cho dù bọn họ có mang theo công cụ truyền tin và nói chuyện này ra thì bên quân đội cũng không thể phái người tới nhanh như vậy được, Trảm Không lại càng không thể đúng lúc ở gần đây được.

Lục Niên nhếch môi, miệng đầy răng vàng, còn vui vẻ vung vẩy chiếc tẩu trên tay, ánh mắt mang theo vài phần khiêu khích, nói: “Một tên chỉ huy vô dụng đến Bác thành cũng không bảo vệ nổi như mày mà cũng dám chống lại Lục Niên này ư? Trảm Không, mày tới đây một mình nhỉ… Mày đã biết nhóc con trời sinh song hệ này từ lâu rồi nhỉ? Vậy mà mày lại giấu diếm đến tận bây giờ, chẳng lẽ mày thật sự đã có mưu đồ từ lâu?”

“Chó má! Ông tưởng ai cũng ác độc, không từ thủ đoạn như ông sao? Thí nghiệm Huyết Lợi Tử gì chứ, với bản lĩnh của nhóc con kia, cho dù không cần cái thứ người không ra người quỷ không ra quỹ này thì ngày nào đó cậu ta cũng sẽ quét ngang một phương. Tôi thật sự cảm thấy hổ thẹn thay ông, đối phó với một sinh viên mà còn phải dùng thủ đoạn uy hiếp như vậy. Nếu bố của ông mà biết ông vô dụng như vậy thì năm đó đã bắn ông lên tường hong gió rồi!” Trảm Không mắng chửi mà không cần biết có thô tục hay không.

Anh vô cùng tức giận.

Ban đầu Trảm Không nghĩ rằng Lục Niên nhằm vào Mạc Phàm và sẽ cưỡng chế bắt sống.

Ai mà ngờ được Lục Niên lại phát rồ như thế, dám diệt khẩu tất cả sinh viên rèn luyện ở đây.

Những sinh viên đó đều là sinh viên tinh anh của Đế Đô và Ma Đô, tiền đồ vô lượng, lại vì một chút dã tâm của lão già Lục Niên mà chết thảm trong thành hoang này.

Đã bao năm rồi quân đội chưa từng xuất hiện một tên bại hoại như vậy!

“Trảm Không, mày tưởng mày ngăn cản được tao sao?” Lục Niên cười, cười đến cực hạn thì đã chuyển sang vẻ dữ tợn.

Nếu chuyện đã bại lộ thì càng tốt.

Không cần phải băn khoăn nhiều nữa, người làm việc lớn thì không nên có nhiều thứ trói buộc. Đúng lúc không có quân hàm, nhìn khắp giới chỉ huy quân đội, số người có thể chống lại được Lục Niên chỉ đếm được trên đầu ngón tay, Trảm Không lại không nằm trong số đó.

Đến lúc đại khai sát giới rồi.

Những người có liên quan tới chuyện này đều phải chết!

“Đưa bọn họ cho thứ kia ăn.” Lục Niên liếc nhìn sinh vật to lớn đã thức tỉnh trên đỉnh núi phía xa kia, khóe miệng gợi lên một nụ cười tàn nhẫn.

“Thưa chỉ huy, thứ đó… e là một con Cự Tích Ngụy Long.” Sĩ quan điều khiển Thiên Ưng màu trắng kia nói với vẻ không rét mà run.

Thứ mà Lục Niên nhắc tới chính là Cự Tích Ngụy Long, nằm trên đỉnh núi cao nhất, cũng là người cai trị tối cao ở thành hoang này!

Đưa bốn sinh viên này cho Cực Tích Ngụy Long ăn thịt sao?

Chuyện này quá tàn nhẫn!

Huống hồ, bản thân gã bay tới đó, không biết chừng Cự Tích Ngụy Long sẽ ăn luôn cả gã và Thiên Ưng.

“Cậu định kháng lệnh của tôi sao?” Lục Niên trợn mắt giận dữ nói.

“Không… không dám.” Sĩ quan vội chào theo nghi thức quân đội, điều khiển Thiên Ưng bay về phía đỉnh núi.

Ở trong lưới da, sắc mặt Bạch Đình Đình tái nhợt như tờ giấy trắng.

Có lẽ Triệu Mãn Duyên, Mục Nô Kiều chưa từng gặp sinh vật đó, nhưng cô đã từng nhìn thấy Cự Tích Ngụy Long.

Thiên Ưng tóm lưới da, mang theo bọn họ bay về phía con quái vật kia, mặc dù vẫn còn cách đó một khoảng cách bằng với nội thành, nhưng Bạch Đình Đình vẫn sợ tới nỗi mồ hôi lạnh đầm đìa.

“Nó là cái gì?” Triệu Mãn Duyên bắt lấy tấm lưới, ngạc nhiên chỉ về phía đỉnh núi.

“Chính là… chính là sinh vật một ngụm ăn sạch Ngụy Phố Ma.” Bạch Đình Đình run rẩy nói.

Triệu Mãn Duyên và Mục Nô Kiều đều không khỏi run rẩy.

Thì ra là nó?

Một ngụm ăn sạch Ngụy Phố Ma…

Đối với bọn họ, Ngụy Phố Ma đã là sinh vật khó mà chống lại được, vậy thì con Cự Tích Ngụy Long này chẳng phải là thần chết sao.

Bọn họ thà ngã từ trên cao xuống mà chết chứ không muốn biến thành thức ăn của Cự Tích Ngụy Long.

“Lục Niên, ông điên rồi hả, thật sự muốn tiếp tục mắc lỗi lầm sao?” Trảm Không tức giận, nói như gào rống.

“Trảm Không, đừng trưng cái vẻ khí phách hăng hái như thể mọi thứ nằm trong tay mày như năm đó nữa, mày có nhớ dưới vết rách Thiên Sơn vẫn còn một người đang đợi mày không? Ngay cả dũng khí đi nhặt xác cho cô ta mày cũng không có!” Lục Niên cười rất càn rỡ và dữ tợn.

Những lời này của Lục Niên khiến khuôn mặt Trảm Không trở nên cực kỳ âm trầm, dường như vừa đâm trúng chuyện mà anh không muốn chạm tới nhất, cặp mắt Trảm Không đầy sát khí.

Chỉ huy quân sự ma quỷ có vẻ rất khoái dáng vẻ này của Trảm Không, tiép tục cười ha ha thật to, nói:

“Bác thành nho nhỏ, một đám ma lang ngu ngốc mà mày còn không bảo vệ được, lại cho tao nhìn thấy một mặt vô dụng của mày, tao cũng cảm thấy buồn thay mày!”

Cơ bắp trên người Trảm Không giật giật, thậm chí vết sẹo dưới cổ áo có xu hướng toác ra theo sự run rẩy.

“Bây giờ mày lại muốn làm anh hùng, làm một Thẩm Phán thần thánh sao? Buồn cười, quá buồn cười! Mày nhìn mấy sinh viên kia đi, vô tội, đáng thương biết bao, nếu có thể sống sót thì sẽ là trụ cột tương lai của đất nước. Nếu mày thật sự có bản lĩnh thì bước qua xác tao mà cứu bọn họ đi, chứng minh mày không phải là một tên vô dụng! Nhưng thực tế thì mày hoàn toàn là một tên vô dụng, vô dụng rõ ràng từ đầu đến đuôi!” Giọng nói Lục Niên sắc bén, cực kỳ chói tai.

Khi giận đến mức tận cùng, khuôn mặt sẽ vô cảm.

Lúc này, mặt Trảm Không vô cảm, anh chỉ vào Lục Niên, nói với chất giọng vang dội có lực: “Mặc dù tôi không làm được, nhưng tôi chưa bao giờ ngồi im chờ chết.”

Người con gái kia bị đóng băng ở dưới vết rách Thiên Sơn kia, cho dù đến khi anh già đi, tóc bạc trắng mới đột phá siêu giai thì anh cũng nhất định sẽ đến Thiên Sơn một lần nữa, không cần biết cô ấy còn sống hay đã chết. Đây là lời hứa cả đời của Trảm Không!

Tai họa ở Bác thành, anh khó mà trốn tránh trách nhiệm, Dực Thương Lang, Hắc Giáo Đình kia, Trảm Không quyết không bỏ qua bất cứ thứ gì, chắc chắn sẽ dùng máu của con sói kia và đầu của Hắc Giáo Đình để cầu nguyện, tế lễ cho các vong linh của Bác thành!

Hôm nay, Trảm Không lại phát một lời thề, giết chết Lục Niên, rửa sạch sự sỉ nhục cho quân đội, không chết không ngừng!

Vỗ cánh Phong Chi Dực, việc cấp bách là cứu bốn sinh viên đang bị đưa tới miệng Cự Tích Ngụy Long. Trảm Không điều khiển Phong Chi Dực, sử dụng tốc độ nhanh nhất bay tới, có thể nhìn thấy một vệt chuyển động nhanh chóng trên bầu trời, xung quanh là những luồng khí lộn xộn.

“Nham Ma Chi Đồng!”

Sao Lục Niên thể để Trảm Không bay qua được, quanh người gã xuất hiện từng quỹ đạo Tinh Quỹ lộng lẫy, rập rạp đan xen vào nhau như những sợi kim tuyến đan chéo nhau trên bầu trời.

Tinh Quỹ đan xen thành Tinh Đồ, đồ án lộng lẫy bắt mắt lại chiếu rọi lẫn nhau, bày ra thành một Tinh Toạ rực rỡ, đẹp đến chấn động ở quanh người Lục Niên.

Tinh Tọa màu nâu cực kỳ phức tạp, nhưng Lục Niên xếp hàng, phác họa và đóng khung vô cùng thành thạo!

Chỉ huy ma quỷ này đang thi triển ma pháp Thổ hệ cao giai, Tinh Tọa lộng lẫy bắt mắt, xinh đẹp, tráng lệ kia chính là chứng cứ rõ ràng nhất.

“Thạch Hóa!”

Chỉ huy ma quỷ lạnh lùng nói ra hậu tố của kỹ năng, ngay lập tức bầu trời với hai màu trắng và xanh giao nhau lại bị bao phủ bởi màu xám trắng…

Trong không khí tràn ngập bụi hoá đá, những đám mây màu trắng bỗng hoá thành đá trong thời gian vài giây ngắn ngủi, từ trạng thái trôi nổi chuyển sang bị bong ra từng mảng.

Đến mây còn bị hóa đá, huống chi người sống?

Bạn đang đọc Toàn Chức Pháp Sư Chính Bản của Loạn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi CơHoàng019
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.