Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đây là Huyết Lợi Tử

Phiên bản Dịch · 1836 chữ

Edit: Cơ Hoàng

Trảm Không khác với ngày trước Mạc Phàm từng gặp. Lúc trước, sau lưng Trảm Không chỉ có một đôi Phong Dực, nhìn qua gần như chỉ có đủ hình dáng của đôi cánh.

Hiện tại, sau lưng Trảm Không có tận hai đôi Phong Dực, giữa hai đôi cánh còn có dòng khí xoay tròn, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không phân biệt được.

Trảm Không dùng ý nghĩ của mình điều khiển bốn chiếc Phong Dực, Phong Dực ôm về phía trước hình thành cánh chim bảo vệ, ôm lấy Trảm Không ở bên trong.

Sức mạnh hóa đá màu xám trắng khuếch tán tới nơi, nguyên tố Phong hệ khá bài xích bụi bặm Thạch Hoá nhìn không rõ bằng mắt thường này, nó tạo thành một vòng bảo hộ đủ để hất văng bất kỳ năng lượng nào…

Trảm Không ở trong phạm vi bảo vệ của Phong Dực, bảo vệ cho Trảm Không, chẳng biết từ lúc nào trong mắt anh đã có một ngọn lửa cháy mãnh liệt.

Phong chỉ là hệ phụ tu của Trảm Không mà thôi!

Hỏa mới là sức mạnh thật sự của anh, đối mặt với chỉ huy quân đội ma quỷ như Lục Niên, Trảm Không không dám che dấu thực lực!

Từng Tinh Tử đỏ rực như lửa nhanh chóng xuất hiện quanh người Trảm Không, Tinh Quỹ liên kết với Tinh Quỹ tạo thành những đường cong hoàn mỹ vẽ ra một Tinh Đồ trung giai.

Mà Tinh Đồ lại kết nối với Tinh Đồ tạo thành một cái Tinh Tọa lập thể. Trảm Không đứng ngạo nghễ ở bên trong Tinh Tọa đan xen, giống như là một vị Chúa tể khống chế sinh linh, vạn vật, chỉ cần nhấc tay là có thể mang đến sự hủy diệt cực lớn!

Tinh Tọa hiện ra!

Sức mạnh cao giai đồng thời hình thành vào lúc đó, Trảm Không thì vẫn bảo trì trạng thái lơ lửng giữa không trung. Anh từ từ nâng hai tay lên, ngọn lửa hình thành trong Tinh Tọa biến thành một vòng lửa bay lên đám mây thật cao.

Vòng lửa cực nóng ở trên đám mây, dần dần bao phủ một khu vực lớn, giống như hình ảnh trời đất rực cháy trong ánh hoàng hôn, vô cùng tráng lệ.

“Thiên Diễm Lễ Tang!”

Bên trong Tinh Tọa Hỏa hệ, Trảm Không nhìn xuống ma quỷ Lục Niên, lúc này tay anh đang nâng vòng lửa đã thiêu cháy một đám mây trên bầu trời. Sau tiếng hô ma pháp, một vùng lửa lớn lan ra như một đám tang sao băng như xuyên qua bầu trời, chúng rơi xuống một góc dày đặc!

Bầu trời nội thành bị thiêu đốt đỏ bừng một vùng, lửa cháy rơi từ trên bầu trời xuống trông cực kỳ chấn động, gọi là “Lễ Tang” vì không có từ nào thích hợp hơn. Bởi vì mỗi quả cầu lửa rơi xuống chắc chắn sẽ tạo ra một màn hủy diệt, đủ để biến một khu vực thành phố lớn thành tro bụi!

Mặc dù mục tiêu của Thiên Diễm Lễ Tang là chỉ huy quân sự ma quỷ Lục Niên kia. Nhưng từng đàn Tích Lô Cự Yêu ở dưới mặt đất cũng bị vạ lây, vô số Tích Lô Cự Yêu hóa thành tro bụi ở dưới cơn mưa sao băng bay đầy trời này…

Khi sức mạnh hủy diệt đạt tới mức độ nhất định, sinh vật cấp Nô Bộc sẽ trở nên vô cùng bé nhỏ, chỉ cần Thiên Diễm Lễ Tang lan tới là có thể xoá sổ tất cả Tích Lô Cự Yêu ở trên đường phố!

Trên mặt đất, Mạc Phàm không rảnh mà xem cuộc chiến giữa Trảm Không và Lục Niên.

Hắn ngửa đầu lên, liều mạng đuổi theo con Thiên Ưng đang bay về phía ngọn núi kia.

Trảm Không bị Lục Niên ngăn cản gắt gao, hoàn toàn không thể cứu người được. Nhìn bốn người Triệu Mãn Duyên, Mục Nô Kiều, Bạch Đình Đình, Mục Ninh Tuyết dần bước vào Quỷ Môn Quan, trong lòng Mạc Phàm càng nóng như lửa đốt.

Làm sao bây giờ?

Rốt cuộc phải làm thế nào thì mới cứu được bọn họ?

Phía trước vẫn là biển Tích Lô Cự Yêu, hắn có thể vượt qua được khu vực này hay không còn khó nói, huống hồ…

Trời ơi, Cự Tích Ngụy Long tỉnh lại rồi!

Dưới tầng mây chưa đến trăm mét, đỉnh núi gần như đâm thủng tầng mây có một đôi cánh thịt to lớn đang từ tử mở ra, giống như loài người vừa mới tỉnh dậy và duỗi người.

Hai con mắt to như cái đèn lồng lim dim mở ra. Sau đó, nó thở ra một ngụm khí nóng biến thành một luồng khí xoáy, đánh tan đám mây ở trên cao kia.

Đôi mắt khổng lồ chậm rãi chuyển động, đầu tiên là nhìn xuống những con dân của nó ở phía dưới, nhìn xem hôm nay các con dân của nó ăn cơm như thế nào. Sau đó, mắt nó đã phát hiện ra thứ gì đó đang đong đưa.

Loài thằn lằn không quá mẫn cảm đối với những vật thể bất động, nhưng lại có mối căm thù bẩm sinh đối với vật thể bay tới bay lui ở trên không trung!

Nó nhìn chằm chằm con Thiên Ưng màu trắng đang bay tới nơi này và loài người bị treo ở trong tấm lưới.

Nó thè lưỡi ra, mắt tràn đầy sự tham lam và sự tức giận đối với sinh vật dám bay lượn ở trên địa bàn của nó!

Ở dưới mặt đất, Mạc Phàm đã tới gần khu vực đầy Tích Lô Cự Yêu kia…

Dù có nhiều Tích Lô Cự Yêu đến đâu thì Mạc Phàm cũng không sợ, cùng lắm thì lại giết đến khi xác chất chồng như núi là được.

Nhưng Cự Tích Ngụy Long tỉnh dậy, con quái vật có thể giết chết Ngụy Phố Ma cấp Thống Lĩnh chỉ trong một cú đớp đó lại đang theo dõi đám người Mục Ninh Tuyết...

...

“Cậu làm vậy là đi chịu chết đấy...”

Trong lúc Mạc Phàm dừng lại nghỉ ngơi một lát, giọng của một người phụ nữ truyền ra từ đống đổ nát bên cạnh.

Mạc Phàm nhìn lướt qua, phát hiện là nữ tham mưu Tưởng Nghệ.

Quả thật là người phụ nữ này cũng có chút bản lĩnh, có thể chạy thoát khỏi đám Tích Lô Cự Yêu đông như thuỷ triều. Chẳng qua đám sĩ quan đi theo cô ta đã chết hơn một nửa, ngay cả Tưởng Nghệ cũng có đầy vết thương trên người, có thể thấy đám người này đã không còn chút sức chiến đấu nào.

“Nếu các người dám cản tôi, tôi giết hết các người!” Mạc Phàm lạnh lùng quét mắt nhìn đám tàn binh bại tướng này.

Hiện giờ hắn không rảnh mà để ý tới đám người này, bất kể như thế nào hắn cũng không thể để đám người Mục Ninh Tuyết chết được!

“Tạm thời chưa bàn đến chuyện cậu có phá tan được quân đoàn Tích Lô Cự Yêu cực mạnh này hay không, dù cậu có đến trước mặt Cự Tích Ngụy Long, chỉ cần một móng vuốt của nó là có thể đập cậu thành thịt nát, chỉ chết vô ích thôi.” Tưởng Nghệ không muốn đấu với Mạc Phàm, chỉ lạnh lùng khuyên nhủ.

“Không cần bà nói, nếu không tại mấy kẻ điên như mấy người thì bọn tôi đâu biến thành bộ dạng này?” Mạc Phàm mắng.

Hắn đã dùng Huyết Thú Ngoa truy đuổi hết nửa nội thành, hiệu quả của Huyết Thú Ngoa cũng đã hết.

Đối mặt với biển Tích Lộ Cự Yêu ở trước mặt, hắn phải làm sao để vượt qua khu vực hai kilomet tràn đầy yêu ma này?

Nếu vượt qua được thì phải đối phó được với Cự Tích Ngụy Long như thế nào? Trảm Không đang cố hết sức để đối phó với Lục Niên, không rảnh để cứu mọi người, mà có vẻ Lục Niên cũng cố ý làm như vậy. Gã muốn cho Mạc Phàm biết đối nghịch với gã sẽ có hậu quả như thế nào!

“Chỉ huy điên rồi.” Trong mắt Tưởng Nghệ đầy sự tuyệt vọng.

Nếu lúc trước Tưởng Nghệ có thể miễn cưỡng giải thích được cho chỉ huy Lục Niên, nhưng hành động lần này của Lục Niên đã chạm tới ranh giới cuối cùng của Tưởng Nghệ.

Chỉ huy Lục Niên của bọn họ đã thật sự thay đổi, biến thành người điên cuồng như thế!

Gã đã không còn đơn thuần là hoàn thành sự ra đời của hệ mới nữa mà đang thỏa mãn dã tâm giết chóc điên cuồng của gã!

Thật ra lúc nhận nhiệm vụ này, cô ta nên nhận ra mới đúng.

“Thật ra trong lòng cậu cũng hiểu, bọn họ hoàn toàn không thể sống sót trong tay Cự Tích Ngụy Long. Cho dù Trảm Không có thoát khỏi sự quấy nhiễu của chỉ huy Lục Niên thì anh ta cũng chưa chắc đã cứu được bọn họ.” Tưởng Nghệ tiếp tục nói.

Mạc Phàm đang làm chuyện hoàn toàn vô nghĩa.

Ngay cả việc vượt qua tuyến đường hai kilomet đầy Tích Lô Cự Yêu này hắn còn không làm được, làm sao có thể cứu được bốn người kia.

“Bà câm miệng cho tôi!” Mạc Phàm tức giận nói.

Ngọn lửa đã mất kiểm soát mà thiêu đốt xung quanh Mạc Phàm, thậm chí còn có chút vòng quang điện bay trong không khí. Đây là tình trạng chỉ xuất hiện khi cảm xúc của một ma pháp sư đã đạt tới cực hạn.

Tưởng Nghệ nhìn ra được, không tới giây phút cuối cùng, cậu ma pháp sư trẻ tuổi này tuyệt đối sẽ không buông tay, cậu ta muốn xông vào lãnh địa Tích Lô Cự Yêu như thuỷ triều này!

“Bọn họ thật sự quan trọng với cậu như vậy sao?” Tưởng Nghệ nói.

Mạc Phàm không trả lời.

Thật ra trong đầu hắn chưa từng nghĩ tới vấn đề này, lúc này hắn chỉ muốn giết sạch đám Tích Lô Cự Yêu ở trước mặt để có thể tới được đỉnh núi kia. Hắn chỉ muốn một quyền đấm bay con Cự Tích Ngụy Long tham lam kia.

Không ai được chạm vào dù là một sợi tóc của mấy người trong lưới!

“Mạc Phàm, nếu cậu thật sự muốn cứu bọn họ...” Trong mắt Tưởng Nguyệt có cảm xúc dao động kịch liệt, lại như đã quyết định một chuyện mà bản thân cũng không dám tin tưởng.

Cô ta mở tay ra, tiếp tục nói với Mạc Phàm, “Đây là Huyết Lợi Tử.”

Bạn đang đọc Toàn Chức Pháp Sư Chính Bản của Loạn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi CơHoàng019
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.