Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trảm Không đuổi tới kịp thời

Phiên bản Dịch · 1707 chữ

Edit: Cơ Hoàng

“Nguy rồi, có một đám Cự Vong Tích đang tiến về phía chúng ta!” Một sĩ quan phụ trách quan sát nói với vẻ mặt tái nhợt.

Tích Lô Cự Yêu từ đầu đến cuối vẫn không thể phá được đội hình hình vuông của mười ba vị ma pháp sư trung giai bọn họ. Dù sao bọn họ đều là một đám ma pháp sư quân đội thân kinh bách chiến, bọn họ biết cách lợi dụng nhược điểm của yêu ma để tạo ra một pháo đài ma pháp của riêng họ.

Nhưng mà Cự Vong Tích lại hoàn toàn khác!

Mỗi khi thêm một con Cự Vong Tích xuất hiện thì có thể khiến đội hình của bọn họ bị lay động một chút, khiến mấy người bọn họ phải cùng nhau phát động ma pháp trung giai mới có thể doạ Cự Vong Tích sợ hãi.

Nhưng nếu một đám Cự Vong Tích xuất hiện thì chính là ác mộng đối với bọn họ.

Bọn họ vừa phải ngăn cản Tích Lô Cự Yêu đang xông đến như thuỷ triều, làm gì còn nhân lực để cùng đối phó Cự Vong Tích?

Thấy một đám Cự Vong Tích thân thể to lớn gần như chiếm cứ nửa con đường đang bò tới, thấy chúng nó có màu da khác nhau và thể hiện khả năng khống chế sức mạnh nguyên tố, cuối cùng các sĩ quan không thể bình tĩnh như trước, cái chết ngày càng đến gần bọn họ!

“Giết ra ngoài, giết ra ngoài!” Tưởng Nghệ cao giọng ra lệnh.

Bọn họ phải mở một đường máu, nếu không sẽ bị diệt toàn quân ở chỗ này!

Bên kia, Mạc Phàm dựa vào Độn Ảnh lặng lẽ thoát khỏi tuyến đường chính đáng sợ này.

Vị trí của hắn vẫn là trung tâm thành phố Kim Lâm, chỉ có điều không biết vì sao tất cả các toà nhà ở nơi này đều sụp đổ, đổ nát khắp nơi, hết đợt này đến đợt khác, nhìn không thấy điểm cuối.

Nơi này không có đầm lầy gì cả, tuy vẫn có thể nhìn thấy ngọn núi cao chót vót chấn động lòng người kia, nhưng cũng không có Tích Lô Cự Yêu đi lại.

Mạc Phàm đứng trên một tòa tháp ngắm cảnh chỉ còn lại khung xương, ngắm nhìn vô số Tích Lô Cự Yêu dần dần nuốt hết các sĩ quan.

Mạc Phàm có thể tưởng tượng được vẻ hoảng sợ trên mặt đám sĩ quan kiêu ngạo kia, càng có thể tưởng tượng được vẻ mặt không thể tin được của Tưởng Nghệ sau khi nhìn thấy hắn chạy thoát.

Đám vô dụng đó còn vọng tưởng đấu với hắn, đến lúc chết bọn họ cũng không ngờ được Mạc Phàm còn là một ma pháp sư Ám Ảnh hệ, chỉ cần chỗ nào có bóng tối là hắn có thể qua lại rất tự nhiên.

Khả năng cảm nhận của Tích Lô Cự Yêu rất chậm chạp, Mạc Phàm sử dụng Độn Ảnh xẹt qua dưới cái bóng của bọn chúng thì bọn chúng cũng chưa chắc đã phát hiện được hắn. Đây cũng là nguyên nhân quan trọng khiến Mạc Phàm chọn xông vào địa bàn của Tích Lô Cự Yêu.

Đương nhiên, quan trọng nhất là hắn đã đột phá!

Bây giờ Mạc Phàm đã hiểu rõ tại sao nhiều ma pháp sư đều đề nghị ma pháp sư trẻ tuổi phải rèn luyện thật nhiều, chém giết nhiều hơn.

Đúng là khổ tu rất quan trọng, thế nhưng tiềm năng của con người thường chỉ được tăng cường mạnh nhất trong quá trình chiến đấu. Nếu lần này không bị bao vây, Mạc Phàm tin ít nhất bản thân phải mất nửa năm mới có hi vọng làm Tinh Vân Hỏa hệ đột phá đến cấp bậc thứ ba.

“Liệt Quyền – Cửu Cung… Bây giờ mình cũng nắm giữ sức mạnh bá đạo này rồi.” Mạc Phàm nắm chặt tay phải, nhớ lại cảm giác đánh ra một cú đấm tạo thành chín cột lửa bạo lực chấn động kia.

Nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy chiêu này từ chỗ cô giáo Đường Nguyệt, lúc đó Đường Nguyệt mang đến cho Mạc Phàm một cảm giác mạnh mẽ đến độ sinh lòng sùng bái. Có lẽ bây giờ cô giáo Đường Nguyệt đã đạt đến lĩnh vực cao hơn, nhưng ít nhất là hắn đã đuổi kịp trình độ lúc cô ấy mắc mưu, lúc cô ấy là một Thẩm Phán Viên!

Thân thể dựa ra phía sau, Mạc Phàm nằm nghỉ ngơi.

Trận chiến này khiến Mạc Phàm hơi mệt mỏi, bây giờ xem như hắn an toàn, cũng không cần sốt ruột thoát đi, thuận tiện vui vẻ thưởng thức cảnh đám sĩ quan ma quỷ kia chết không còn xương cốt!

“Ồ, đó là cái gì?” Mạc Phàm đang nằm ngửa đột nhiên phát hiện trên bầu trời có một đôi cánh màu trắng đang vỗ.

Mạc Phàm lấy lại bình tĩnh, dụng ý niệm tập trung nhìn, như vậy hắn có thể thấy rõ mọi thứ ở nơi xa.

Nhưng mà giây tiếp theo, cả người Mạc Phàm như bị điện giật, toàn thân run rẩy không kiểm soát được.

Đó là một con Thiên Ưng khổng lồ lông trắng tinh, hình thể còn lớn hơn Thiên Ưng bình thường hai kích cỡ, trắng đến nỗi không nhìn thấy một chút lông khác màu nào.

Nó phe phẩy đôi cánh, đang chậm rãi bay qua bầu trời trung tâm thành phố Kim Lâm.

Móng vuốt của nó rất lớn, dưới chân cắp một tấm lưới bằng da.

Bên trong tấm lưới có tổng cộng bốn người bị trói chặt, bọn họ như là bị giam cầm tinh thần, hoàn toàn bất lực với tấm lưới này, chỉ có thể chịu trói giống như gà con, dùng hai mắt bất lực nhìn ra bên ngoài thông qua tấm lưới.

Mạc Phàm quá quen thuộc với bốn người này, chính là Triệu Mãn Duyên, Mục Nô Kiều, Mục Ninh Tuyết, Bạch Đình Đình…

Lửa giận bùng lên dưới đáy lòng Mạc Phàm, cuối cùng hắn cũng hiểu vì sao Lục Niên lại không trực tiếp truy đuổi mình. Hoá ra tên ma quỷ này đã bắt bốn người đó lại, cũng treo bọn họ ở trên không trung, như là sợ Mạc Phàm không nhìn thấy lợi thế mà Lục Niên nắm giữ.

Mạc Phàm cực kỳ phẫn nộ!

Sao một người có thể hèn hạ đến mức độ này? Nếu lửa giận có thể hóa thành Liệt Quyền trong tay, Mạc Phàm nhất định phải đích thân đập nát mặt chó của tên khốn Lục Niên kia!

“Mạc Phàm, tôi chỉ nói một lần, không cần biết cậu có nghe được hay không!”

“Lập tức quỳ đến trước mặt tôi, nếu không tôi sẽ ném bọn nó từ trên này xuống đất!”

“Cậu yên tâm, tôi đã phong ấn tâm hồn của bọn nó, bảo đảm trong quá trình rơi xuống tuyệt đối không thi triển được bất kỳ một ma pháp nào. Mặt khác, trải qua kinh nghiệm nhiều năm như vậy, tôi khẳng định dù là một con yêu ma cấp Chiến Tướng loại sức mạnh mà rơi từ độ cao này xuống cũng sẽ biến thành một bãi thịt nát. Tên nhóc con họ Triệu gia bị tôi đánh gần chết này có chết cũng không sao, chỉ tiếc cô bé Băng hệ còn đang hôn mê bất tỉnh này, chắc là rất quan trọng đối với cậu nhỉ? Mà nếu một người không quan trọng, vậy ba người thì sao?”

Giọng nói như ma quỷ của Lục Niên truyền xuống từ không trung, người này rót ma năng vào giọng nói, bảo đảm mỗi một ngóc ngách trong thành phố đổ nát này đều có thể nghe thấy.

Mạc Phàm nghe được, dưới chân hắn đã xuất hiện một ngọn lửa không bị khống chế. Chỉ khi tức giận đến cực hạn thì sức mạnh Hoả hệ mới có thể bị mất kiểm soát và trào ra khỏi cơ thể.

Ngay cả Hắc Giáo Đình cực kỳ hung ác cũng chưa từng làm Mạc Phàm tức giận như vậy, không ngờ kẻ làm ra chuyện này lại là một tên cầm thú đội lốt ma pháp sư quân đội!

“Mạc Phàm, tên ma quỷ này nhất định sẽ giết chúng ta để diệt khẩu mà không cần biết mày có xuất hiện hay không. Mày hãy trở lại Đế Đô và Ma Đô, nhất định phải báo chuyện này cho Thẩm Phán Hội và cung đình ma pháp biết…” Triệu Mãn Duyên người đầy vết thương hô lớn.

Giọng nói của cậu ta không được rót chút ma năng nào, tâm hồn của cậu ta đã bị giam cần, chỉ có thể kêu bằng sức bản thân, hy vọng Mạc Phàm ở phía dưới có thể nghe được.

Nhưng thực tế thì với độ cao này, Mạc Phàm không thể nghe thấy!

Bạch Đình Đình và Mục Nô Kiều vẫn duy trì sự im lặng, bên tai bọn họ tràn đầy tiếng cười sắc nhọn như ma quỷ của tên Lục Niên kia, vô cùng khó nghe.

“Vù vù vù!”

Bên dưới mây trắng, một dòng khí lộn xộn nhanh chóng xẹt qua, tách ra một đường trung tuyến màu xanh da trời ở trong mây…

Một đôi cánh Phong Chi Dực chậm rãi xuất hiện ở dưới nền trời xanh, một người đàn ông cũng mặc quân phục nhưng có hoa văn khác cũng vỗ cánh thật mạnh bay về phía này.

Mặt mũi người đàn ông khá anh tuấn, râu ria rõ ràng, mặc dù cổ áo dựng lên nhưng vẫn có thể nhìn thấy ở cổ của anh có một vết sẹo vô cùng bắt mắt kéo dài đến ngực…

“Lục Niên, ông tội ác tày trời, còn không mau thả những sinh viên này ra!” Người đàn ông có Phong Chi Dực tới gần con Thiên Ưng lớn kia, rít gào bằng giọng phẫn nộ.

Bạn đang đọc Toàn Chức Pháp Sư Chính Bản của Loạn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi CơHoàng019
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.