Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Châu chấu trên cùng sợi dây thừng

Phiên bản Dịch · 1586 chữ

Edit: Cơ Hoàng

Đối với hành động của Mạc Phàm, vẻ mặt Tưởng Nghệ lại chẳng hề thay đổi, chỉ lạnh lùng và khinh thường nói: “Chẳng lẽ cậu cảm thấy mình có thể ưu tú hơn những sĩ quan cấp dưới của tôi sao?”

Mạc Phàm sử dụng thủ đoạn rất trực tiếp, đó là làm cho tình hình trở nên hoàn toàn hỗn loạn.

Đám Tích Lô Cự Yêu nhất định là sẽ ngốc nghếch tấn công loài người, chúng nó sẽ không để ý tới sự phân công của loài người. Mạc Phàm phải đối mặt với sự bao vây và tấn công của Tích Lô Cự Yêu, Tưởng Nghệ và các sĩ quan cũng như vậy.

Để xem ai có thể tồn tại trong hoàn cảnh vây công này.

Tưởng Nghệ cảm thấy hành động của Mạc Phàm rất ấu trĩ, mỗi một thuộc hạ của cô ta đều là tinh anh trong bộ Quốc phòng, trên tay mỗi người đã có vong hồn của mấy trăm yêu ma. Đối với bọn họ, sinh tồn dã ngoại và chiến đấu với yêu ma là chuyện thường ngày.

Mà nhóc con này chỉ là sinh viên lần đầu ra ngoài rèn luyện, nói khó nghe một chút chính là thực tập sinh tay mơ trong quân bộ của bọn họ, một kẻ như vậy cũng vọng tưởng mượn sức yêu ma để chạy thoát sao?

Cho nhóc con này mười cái mạng, chết đủ mười lần, bọn họ cũng không có bất cứ người nào chết trận!

“Đừng làm bẩn danh hiệu ma pháp sư quân đội! Các người chỉ là một đám bại hoại mang ẩn trong lớp ma pháp sư quân đội mà thôi, tín ngưỡng thần thánh của các người bị tha hóa rồi à?” Mạc Phàm chửi bới không khách khí.

Mạc Phàm nhìn ra được nữ tham mưu Tưởng Nghệ này có sự kiêu ngạo của ma pháp sư quân đội, có vẻ rất tự tin đối với những cấp dưới mà chính mình bồi dưỡng được.

Quả thật trong cục diện hỗn loạn tất cả mọi người phải đối mặt với yêu ma vây công, khó mà nói trước ai có thể sống sót đến cuối cùng. Mạc Phàm cũng chỉ đánh cược một lần, cược chính mình sở hữu bốn hệ có thể tồn tại tốt nhất.

Mạc Phàm thích mắng chửi người, miệng hắn mãi vẫn chưa ngừng.

Những câu mắng chửi này có vẻ đâm trúng chỗ đau của Tưởng Nghệ, cô ta coi ma pháp sư quân đội là vinh quang, phục tùng là thiên chức, nhưng mà hành vi hôm nay của bọn họ đã phạm phải sai lầm không thể tha thứ.

Bọn họ không còn quân hàm, lại càng bị phỉ nhổ. Lục Niên có một sự điên cuồng, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, nhưng tham mưu Tưởng Nghệ lại không hoàn toàn như vậy. Trong lòng cô ta có một cảm giác trốn tránh tội lỗi, nhưng lại cưỡng chế tẩy não mình rằng mọi thứ là vì mục tiêu vĩ đại kia. Hy sinh hoặc là phạm phải một ít tội ác là chuyện không thể tránh được!

Tưởng Nghệ nhìn xung quanh càng ngày càng nhiều Tích Lô Cự Yêu và Cự Vong Tích Dịch, tạo thành một mảng lớn mênh mông.

Đổi lại là những ma pháp sư khác, bọn họ nhất định sẽ sợ đến hồn phi phách tán. Thế nhưng ở trong mắt bọn họ, đó chỉ là một đám thằn lằn bẩn thỉu.

“Nếu cậu cảm thấy có thể trở thành người sống sót cuối cùng, tôi sẽ cho cậu một cơ hội.” Tưởng Nghệ cười lạnh một tiếng, vừa giơ tay ra lệnh cho các sĩ quan sau lưng bày trận, vừa nhìn Mạc Phàm nói.

“Ồ?” Mạc Phàm có chút bất ngờ, chẳng lẽ nữ tham mưu mặt to này coi trọng sự đẹp trai của hắn, nếu không thì sao đột nhiên lại có vẻ như muốn thương lượng.

“Tôi sẽ không ra tay mà lấy tính mạng của những sĩ quan này để đấu với cậu, chỉ cần bên chúng tôi có một người chết mà cậu vẫn còn sống, tôi có thể đáp ứng một yêu cầu của cậu.” Tưởng Nghệ nói.

Tưởng Nghệ sẽ không giết chết Mạc Phàm, thậm chí ở một mức độ nào đó cô ta còn phải bảo vệ Mạc Phàm, nếu không bọn họ biết lấy thứ gì làm thí nghiệm, đây là yêu cầu của bọn họ.

Hành động lúc này của Mạc Phàm chỉ đơn giản là muốn cá chết lưới rách, như vậy là không có lợi đối với tất cả mọi người. Tưởng Nghệ chỉ đơn giản là đánh cược với anh chàng tự cho mình là đúng này mà thôi.

“Bất cứ yêu cầu gì?” Mạc Phàm cười, chẳng qua nhìn thấy Tích Lô Cự Yêu ở xung quanh đã cách mình chưa đến năm trăm mét, nụ cười của hắn hơi cứng lại.

“Ngoại trừ thả cậu đi.” Tưởng Nghệ nói.

“Vậy thì bà quá không có thành ý, nói thế nào thì mọi người cũng đang cùng trên một con thuyền.” Mạc Phàm vui vẻ thoải mái nói.

Nhiều Tích Lô Cự Yêu như vậy, hơn nữa đã hoàn toàn bao vây nơi này. Mới vừa nãy không đi, bây giờ muốn đi cũng không được, có thể sống sót hay không còn khó nói, ai để ý những chuyện khác?

“Đây đã là sự nhượng bộ lớn nhất của tôi đối với cậu rồi, nếu cậu chỉ là một sinh viên bình thường, tôi sẽ không cho cậu chút tôn trọng nào.” Tưởng Nghệ nói.

“Tôi không hiểu.” Mạc Phàm khó hiểu nói.

“Tôi đã xem qua tài liệu về cậu, thế cục tai nạn ở Bác thành chuyển biến tốt, quét sạch Hắc Giáo Đình ở Ma Đô đều liên quan đến cậu.” Tưởng Nghệ bình tĩnh nói.

“Thì ra là thế, nếu bà thực sự tôn trọng tôi với tư cách là một người đàn ông thì mau bảo người của bà tránh ra, mọi người chết chùm ở đây chẳng có lợi gì với ai.” Mạc Phàm đã nhìn ra, Tưởng Nghệ cũng không quá tình nguyện làm chuyện này, chỉ là quân lệnh khó trái!

“Tôi không làm được!” Tưởng Nghệ nói thẳng.

“Mẹ nó, vậy bố không có tâm trạng đánh cược với mấy người!” Mạc Phàm tức muốn hộc máu.

Còn tưởng có thể thuyết phục nữ tham mưu này, để linh hồn sa đọa của cô ta được thăng hoa lần nữa, ai ngờ người này đúng là một cục sắt.

Thời gian đã không cho phép bọn họ nhiều lời nữa, đám Tích Lô Cự Yêu gần Mạc Phàm nhất đã đến khoảng cách một trăm mét. Mạc Phàm thấy một con Tích Lô Cự Yêu có hình thể to như chiếc xe tải xông tới, con ngươi trừng đến mực cực đại đầy khát vọng ăn thịt người!

“Hỏa Tư!”

Mạc Phàm thành thạo hoàn thành ma pháp, ngọn lửa đỏ rực như hoa hồng xẹt qua một quỹ đạo màu đỏ ở trên đường.

“Băng!”

Ngọn lửa Bạo Liệt chạm phải người Tích Lô Cự Yêu thì nổ tung, sức công phá của ngọn lửa khiến nó bay ra bên cạnh. Ngọn lửa đập lên người con Tích Lô Cự Yêu này, nhanh chóng đốt cháy toàn thân nó.

Con Tích Lô Cự Yêu này cũng chưa chết, chúng có lớp da rất dày, một ma pháp sơ giai chưa đủ để lấy đi tính mạng của nó.

Con Tích Lô Cự Yêu kia như không sợ đau đớn, mang theo ngọn lửa trên tức giận xông đến chỗ Mạc Phàm!

“Chết đi.” Mạc Phàm chán ghét ném ra một cái Hỏa Tư.

Quả cầu lửa này vứt về phía hàm dưới của con Tích Lô Cự Yêu kia, ngọn lửa mạnh nổ tung đã phá vỡ cái miệng lớn của Tích Lô Cự Yêu, không có xương sụn mà ngã xuống. Dù nó ngã xuống đất chưa chết hẳn nhưng cũng như đã chết.

Cùng thời khắc Mạc Phàm nghênh đón sự tấn công của Tích Lô Cự Yêu, mười ba sĩ quan kia cũng sôi nổi thi triển ma pháp.

Chỗ bọn họ có nhiều người, mùi nặng hơn nên số lượng Tích Lô Cự Yêu kéo tới cũng nhiều. Tất cả những thứ vặn vẹo dày đặc trên đường đều là lưng của Tích Lô Cự Yêu, tiếng kêu của bọn chúng cực kỳ bén nhọn, nghe như tiếng sấm đánh bên tai.

Tưởng Nghệ mặc quân phục trắng xám khoanh tay trước ngực đứng giữa mười ba sĩ quan, mặt vô cảm, không thấy một chút sợ hãi nào.

Trên thực tế, đối với cô ta thì chết ở chỗ này hay tử hình sau khi xét xử cũng chẳng khác gì nhau, chỉ là trước khi chết, bọn họ phải hoàn thành nhiệm vụ này!

Cô ta thờ ơ lạnh nhạt, cũng không ra tay.

Nếu Mạc Phàm còn sống, mà cấp dưới của mình chết…

Không được, không thể thả cậu ta chạy thoát.

Nếu đã sai rồi… thì sai đến cùng đi.

Đúng là chỉ huy bị điên rồi, nhưng lúc trước bọn họ đã tuyên thệ là nguyện trung thành vô điều kiện, bây giờ hối hận thì có ích gì?

Bạn đang đọc Toàn Chức Pháp Sư Chính Bản của Loạn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi CơHoàng019
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.