Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lăng mộ Cố đô

Phiên bản Dịch · 1410 chữ

Edit: Cơ Hoàng

Bắt đầu mùa đông, nhưng vẫn chưa có tuyết.

Vốn dĩ càng đi lên phía Bắc càng dễ thấy tuyết, nhưng thú vị là Thượng Hải trời rét thấy cả hơi thở, ở Hàng Châu lại có tuyết bay. Bông tuyết rơi xuống thành phố như thiên đường này khiến quần áo càng thêm trắng tinh mê người.

Mạc Phàm cũng đã hiểu vì sao Tâm Hạ muốn tới nơi này, khác với tên nhóc quê mùa một lòng muốn chen vào thành phố lớn, có lẽ thứ em ấy muốn chỉ là sự yên lặng và đẹp đẽ như vậy, có núi có hồ, có cầu, có một thành phố.

Trường học của Tâm Hạ khá gần với Tây Hồ, Mạc Phàm tới Hàng Châu cũng không vội đi đón cô về mà rất có hứng thú đưa cô đi dạo.

Chậm rãi đi qua Tô đê thật dài, hai bên là dương liễu lả lướt, phía xa là sóng nước lấp lánh, xa hơn là dãy núi đan xen, có núi có chùa, có đình, phía khác là nhà lầu san sát, ảnh ngược vào hồ nước.

Xuyên qua Tô đê, đến khu phong cảnh tháo Lôi Phong, Mạc Phàm lên tháp mới, nhìn địa chỉ cũ. Đang suy nghĩ gì đó thì bên cạnh có một người như dân bản xứ thần bí nói: “Chàng trai mới đến đây lần đầu hả? Ha ha, cái cậu nhìn thấy là địa chỉ cũ của tháp Lôi Phong, nghe các cụ nói ở đây từng đào được một con Bạch Xà đấy!”

“Bạch Xà lớn bao nhiêu?” Mạc Phàm rất có hứng thú hỏi.

“To như thế này.” Nói xong, người dân bản xứ da đen vòng hai tay lại như muốn ôm.

Trời ơi, rắn lớn như vậy thì chỉ có yêu ma thôi!

“Nhưng không sao, lúc ấy không ai giết chết được nó, cuối cùng vẫn là một vị đại sư hao hết sinh mệnh mới phong ấn được nó…” Dân bản xứ nhìn xung quanh, như đang nói một bí mật to lớn nào đó.

“Không giết nổi, trâu bò vậy. Thế cuối cùng nó bị phong ấn ở đâu?” Mạc Phàm thuận thế hỏi.

“Cái này hả? Có khả năng là ở trong tháp Lôi Phong mới, cũng có khả năng là ở dưới cầu, cũng có thể là ở Tam Đàm Ấn Nguyệt, cũng có thể ở gần Bạch đê. Cậu xem, chỗ tôi có một cái sổ tay, bên trong không có giới thiệu về truyền thuyết này mà còn có khu phong cảnh khác. Mỗi quyển năm đồng, tôi thấy người anh em có vẻ là người thích thám hiểm tìm ra chân tướng, tôi bán cho cậu bốn đồng.” Dân bản xứ da đen kia nói.

“Bốn đồng tiền cũng rẻ, nhưng người anh em này, tôi cảm thấy chuyện rắn lớn mà anh nói không hấp dẫn cho lắm. Nếu anh nói con rắn lớn này biến thành một cô gái xinh đẹp như tiên, sau đó quen một chàng trai ở trên cầu, hai người triền miên lâm ly, cuối cùng bị một vị đại sư không nhìn được, phong ấn nữ xà tinh dưới tháp Lôi Phong… Từ đó biên ra sách, mời người vẽ mấy bức hoạ xinh đẹp, sẽ có rất nhiều em gái và thanh niên mua. Xem như người có duyên, tôi bán bản quyền câu chuyện này cho anh rẻ thôi, chin đồng tiền!” Mạc Phàm nhướng mày nói.

Dân bản xứ da đen kia nghe vậy thì sửng sốt, cảm thấy tên nhóc này nói có lý, vấn đề là sao hắn là người bán hang lại biến thành người phải bỏ tiền?

Tâm Hạ ngồi trên xe lăn nghe Mạc Phàm nghiêm trang nói hươu nói vượn với nguồi đàn ông bán bản đồ kia thì bật cười.

Lừa đi lừa lại, cuối cùng kết thúc bằng việc không ai bán được đồ.

Thấy người bán hàng đi rồi, Mạc Phàm tiếp tục đẩy Tâm Hạ đi quanh tháp một vòng, mở miệng nói: “Người này không biết thưởng thức, còn chưa nghe ‘Truyền thuyết Bạch Xà’”

“Em cũng chưa từng nghe.” Tâm Hạ nói.

“Ồ, ở đây không có hả? Anh còn tưởng lịch sử ở đây hoàn toàn ăn khớp, truyền thuyết kiểu này cũng giống nhau mới phải.” Mạc Phàm có hơi bất ngờ.

“Em không hiểu anh nói gì.” Tâm Hạ mặt ngây thơ nói.

“Chẳng phải anh nói với em rồi sao, anh là người đến từ thế giới khác, nơi đó không có ma pháp. Tuy nơi đó cũng có triều đại nhà Tần, nhà Tuỳ, nhà Đường gì đó, nhưng vì một số động vật biến thành yêu ma một số thần thoại cũng không ăn khớp.” Mạc Phàm nói.

Tâm Hạ không khỏi nói thầm: “Em có phải trẻ con đâu, anh nói vậy em cũng không tin được.”

“Đến em cũng không tin anh, xem ra anh đừng mơ chứng minh được mình là người ngoài hành tinh.” Mạc Phàm cười khổ nói.

“Nhưng anh vẫn là anh.” Tâm Hạ nói.

Mạc Phàm ngẩn người, hắn vốn chỉ muốn nói vậy để đánh trống lảng, nhưng Tâm Hạ đột nhiên nói vậy khiến hắn suy nghĩ sâu xa.

Thấy Mạc Phàm im lặng, Tâm Hạ tưởng mình nói sai điều gì, nhỏ giọng chuyển đề tài: “Anh Mạc Phàm, em nghe có một thầy dạy lịch sử nói người Bác thành chúng ta rất đặc thù.”

“Nói như thế nào?” Mạc Phàm hỏi.

“Anh còn nhớ Địa Thánh Tuyền chứ, nó có lịch sử rất lâu đời, đủ để ngược dòng đến năm 200 công nguyên,” Tâm Hạ mở miệng nói.

“Là thế này, đã trải qua gần hai nghìn năm, chắc chắn cũng sẽ có rất nhiều chuyện quay xung quanh Địa Thánh Tuyền… Vậy tại sao lại nói người Bác thành chúng ta đặc thù?” Mạc Phàm nói.

“Thầy em nói, người Bác thành chúng ta rất có thể là người bảo vệ Địa Thánh Tuyền. Trước kia Bác thành chỉ là một thôn nhỏ, được vị quân vương cổ xưa ra lệnh đời đời kiếp kiếp bảo vệ Địa Thánh Tuyền. Nhưng thời gian trôi qua, những người bảo vệ không ngừng sinh sản, biến một thôn nhỏ thành thị trấn, rồi trải qua nhiều năm, thị trấn thành một thành thị. Người bên ngoài đến ở, thành thị đổi chủ, xã hội phong kiến bị lật đổ… Bác thành cũng biến thành dáng vẻ này. Cái gọi là người bảo vệ cũng đã sớm mai danh ẩn tích trong năm tháng dài dòng, hoặc là toàn bộ người Bác thành đều là người bảo vệ…” Tâm Hạ nghiêm túc nói.

Nhưng thật ra Mạc Phàm lại nghe rất chăm chú, không khỏi nhớ tới đám người Hắc Giáo Đình.

Đám người Hắc Giáo Đình đó phá huỷ Bác thành vì một mục đích nào đó, chẳng lẽ tai nạn ở Bác thành có liên quan đến lịch sử người bảo vệ này?

Nhưng đây là chuyện từ hai nghìn năm trước, người bảo vệ có tuân thủ hay không còn quan trọng như vậy sao?

Mục tiêu của bọn họ là Địa Thánh Tuyền?

Hiện giờ Địa Thánh Tuyền đang ở trên tay hắn, nói vậy thì thứ mà Hắc Giáo Đình muốn vẫn luôn bị hắn kiềm giữ?

Mẹ, vậy chẳng phải tình hình của hắn rất nguy hiểm sao.

Chuyện gì bọn súc vật Hắc Giáo Đình kia cũng làm ra được, tàn sát cả một thành phố, mấy ngày cảnh giới màu máu đó vẫn còn rõ như ở trước mắt Mạc Phàm.

“Thầy dạy lịch sử của các em còn nói gì nữa không?” Mạc Phàm hỏi một câu.

“Thầy ấy cũng chỉ phỏng đoán dựa trên một số ghi chép lịch sử thôi, nếu muốn hiểu rõ chân tướng sợ là phải đi vào lăng mộ tìm kiếm. Nhưng sinh vật vong linh trong lăng mộ đó cực kỳ đáng sợ, đến nay chưa có một vị pháp sư nào dám bước vào lăng mộ thần bí đó.” Tâm Hạ nói.

“Lăng mộ? Lăng mộ gì?” Mạc Phàm hỏi tiếp.

“Cố đô có một lằng mộ, đó là nơi nổi tiếng về vong linh nhất ở nước mình. Bình thường anh đi học không nghe giảng nghiêm túc hả?”

Bạn đang đọc Toàn Chức Pháp Sư Chính Bản của Loạn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi CơHoàng019
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.