Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Làm vệ sĩ cho Mạc Phàm

Phiên bản Dịch · 1572 chữ

Edit: Cơ Hoàng

Lăng mộ Cố đô, vùng đất vong linh?

Điều này như mở ra một chân trời mới với Mạc Phàm.

Thực tế thì những năm gần đây, phần lớn thời gian hắn đều đang khổ tu, còn chưa hiểu biết về tổng quan thế giới này. Hắn chỉ biết những thứ có ở thế giới cũ thì ở đây cũng có, lịch sử thế giới cũ thế nào thì lịch sử nơi này cơ bản cũng như vậy, bao gồm nhân vật lịch sử cũng không thay đổi.

Có điều lúc nãy trêu đùa với anh trai bán bản đồ, Mạc Phàm phát hiện thần thoại vốn lưu truyền ở thế giới cũ lại biến mất ở thế giới này.

Điều kinh ngạc nhỏ này khiến Mạc Phàm thấy hơi kỳ lạ, hai thế giới này giống nhau như trong gương, ngay cả đồ vật rất nhỏ cũng tương đồng, lý nào lại không có những thần thoại cổ xưa được truyền thừa nhiều năm này, trừ khi…

“Lăng mộ Cố đô đã có lịch sử rất lâu, nhiều năm trước đã có một đám thợ săn phát hiện cửa vào lăng mộ. Nhưng sinh vật vong linh ở trong lăng mộ còn hung tàn gấp mười gấp trăm lần yêu ma, có rất nhiều pháp sư khảo cổ muốn tìm được một ít bảo vật truyền thừa trong lịch sử nhưng đều bất lực trở về vì những sinh vật vong linh sống chết bảo vệ lăng mộ. Suy xét đến việc sẽ bị phá hỏng và quá nhiều người thám hiểm bị mất mạng không rõ nguyên do, chính phủ đã liệt nơi đó vào vùng cấm, không cho phép pháp sư bước vào.” Tâm Hạ nói.

Thì ra là thế, anh đúng là ngu địa lý.” Mạc Phàm xấu hổ bù thêm kiến thức, thể hiện ra vẻ mình kiến thức hạn hẹp.

Nhưng trong lòng hắn đã nổi lên ngàn tầng bọt sóng!

Cố đô chẳng phải là Tây An sao, đương nhiên Mạc Phàm biết ở gần Cố đô Tây An có rất nhiều lăng mộ, dù sao đó cũng là kinh đô của sáu triều đại, hoàng lăng nhiều như phần mộ trên đỉnh núi!

Dù thế nào Mạc Phàm cũng không tưởng được trên thế giới này có sinh vật vong linh tồn tại, vì thế những lăng mộ ở Cố đô cũng trở thành vùng đất vong linh vô cùng đáng sợ!

Sinh vật vong linh có thể được coi là một loại yêu ma, vậy thì những lăng mộ lớn chẳng phải đã hoàn toàn biến thành vườn nhà của yêu ma sao!

Chỉ nghĩ đến chuyện này thôi đã sởn hết tóc gáy.

“Lăng mộ của quân vương cổ xưa sai tổ tiên chúng ta bảo vệ Địa Thánh Tuyền cũng ở đó, nên nếu muốn biết rõ ngọn nguồn thì phải vào trong lăng mộ tìm kiếm manh mối.

Thầy lịch sử của em vẫn muốn xin Bộ Giáo dục và chính phủ cho một đội khảo cổ, muốn vào trong lăng mộ. Đúng lúc chuyện tai nạn ở Bác thành vẫn chưa điều tra được duyên cớ, có khả năng hạng mục mà thầy xin sẽ được chấp nhận, đến lúc đó sẽ chọn vài sinh viên đi cùng, còn có một đội pháp sư thực lực mạnh mẽ tiến vào lăng mộ của vị quân vương cổ xưa kia.” Tâm Hạ nói.

“Lá gan của thầy em cũng không nhỏ, nhưng chuyện có lịch sử hàng nghìn năm chắc không thể là thù hận của Hắc Giáo Đình có truyền thừa vài năm được, quá vô lý. Anh nghe nói cái nôi của Hắc Giáo Đình là ở nước ngoài.” Mạc Phàm nói.

“Em cũng không rõ, thầy em chỉ nghiên cứu vấn đề này khá lâu thôi, mà càng say mê khảo cổ…” Tâm Hạ thè lưỡi.

Tâm Hạ cũng không quên thầy giáo lịch sử của mình bỏ ra suốt một tuần để giảng về Bác thành, người bảo vệ, Địa Thánh Tuyền…

Mạc Phàm không thảo luận chuyện trầm trọng đó với Tâm Hạ nữa, hai người bọn họ là người sống sót sau tai nạn ở Bác thành nên không muốn đề cập quá nhiều.

“Mạc Phàm, anh gọi điện cho ai vậy?”

“Là cô Đường Nguyệt, cô ấy ở gần đây. Nếu anh đã đến đây thì cũng nên chào hỏi cô ấy một cái, nhưng hình như cô ấy đang bận nên không nghe máy của anh.”

“À.”

“Thôi, chúng ta về Thượng Hải đi, đưa em đi xem chỗ ở mới của chúng ta, chắc chắn em sẽ rất thích.”

“Vâng, vâng!”

Thẩm Phán Hội Linh Ẩn tự.

Mười người đàn ông trước ngực có đồ án thánh kiếm đan chéo đang ngồi vây quanh trước một bàn đá. Vẻ mặt bọn họ nghiêm nghị, khuôn mặt lạnh lùng.

“Đã giải quyết xong chuyện Sa Hổ Đôn Hoàng nổi điên.”

“Tội phạm hành hung đã bị bắt.”

“Gia Dục quan có tai hoạ ngầm, cần phái thêm nhân thủ.”

“Tộc rắn ở hồ Thiên Đảo tràn lan, cần liên hệ cho quân đội xử lý, số người mất tích đã vượt qua 20 người.”

“Kết giới ở Tam Đàm Ấn Nguyệt đã buồng lỏng.”

Mấy người nói ít mà ý nhiều, nhanh chóng báo cáo những chuyện xảy ra và cần phải xử lý trong thời gian gần đây.

Chủ toạ là một pháp sư già mặc quần áo to rộng màu vàng và đỏ đan xen. Pháp sư già nghe mỗi người báo cáo xong đều sẽ chỉ định người đi xử lý.

“Đường Nguyệt.” Pháp sư già cúi đầu gọi một tiếng.

“Có, thưa chánh án!” Đường Nguyệt búi tóc cao, để lộ gương mặt tinh xảo mỹ lệ.

Hôm nay trông cô bớt đi vẻ dịu dàng nhu hoà thường gặp, mặt lạnh lẽo nghiêm nghị, ít khi nói cười, có cảm giác khí thế!

“Cháu sẽ giám sát kết giới Tam Đàm Ấn Nguyệt, nếu thấy buông lỏng phải lập tức dừng nhiệm vụ khác lại, xử lý xong chuyện này rồi về báo cáo.” Pháp sư già nói.

“Thẩm phán trưởng, chẳng lẽ ngài để cho tên Triều Hách tiếp xúc với Cuồng Lệ Tuyền kia đào tẩu sao?” Đường Nguyệt hơi kinh ngạc hỏi.

“Chuyện này tôi sẽ tự phái người tiếp tục theo dõi, hiện giờ có thể xác định chủ mưu là Tát Lãng. Có vẻ Tát Lãng vẫn chưa hết hi vọng về Địa Thánh Tuyền, sau khi cháu ổn định kết giới xong thì để ý tên nhóc lúc trước bảo vệ Địa Thánh Tuyền.” Pháp sư già nói.

“Tát Lãng định ra tay với cậu ấy? Nhưng thuộc hạ trực thuộc của Tát Lãng rất có thực lực, cháu chỉ sợ…” Đường Nguyệt lập tức động dung.

“Cháu yên tâm, Tát Lãng và thuộc hạ đã bị chúng ta và một vài tổ chức phong toả nghiêm mật, theo dõi. Tát Lãng cũng hiểu rõ điều này, nên phần lớn người do Tát Lãng phái ra chỉ là một ít nanh vuốt, đối phó với đám cá lọt lưới này chắc không thành vấn đề. Nếu có cao thủ của Tát Lãng xuất hiện, bên chúng ta cũng sẽ lập tức phái người đi truy bắt người này!” Pháp sư già nói.

“Vâng, sau khi củng cố kết giới cháu sẽ đi Thượng Hải ngay lập tức.” Đường Nguyệt nhận lệnh.

“Lư Tuấn Hà, cậu đi đi.”

“Có thưa chánh án!”

“Đi một chuyến điều tra xem thứ tấn công làng chài là yêu ma hoang dại hay là Thú Triệu Hoán của bọn họ.”

“Vâng!”

“Ly Khương, bên cậu có thể thu lưới rồi, tên pháp sư cao giai kia… đánh gục tại chỗ.”

“Vâng!”

Rời khỏi chùa Linh Ẩn, Đường Nguyệt mới khởi động lại điện thoại.

Vừa mở máy, Đường Nguyệt phát hiện có không ít cuộc gọi nhỡ, trong đó có hai cuộc là của tên nhóc Mạc Phàm!

Đường Nguyệt cũng hơi bất ngờ, cô còn đang muốn tìm cậu ta, cậu ta còn gọi điện cho cô.

“Gọi cho tôi làm gì?” Đường Nguyệt khôi phục giọng điệu chậm rãi hiền lành ngày thường.

“Nhớ cô.”

“Ra chỗ khác đi.” Đường Nguyệt tức giận nói.

Cô chưa gặp học trò nào không biết xấu hổ như vậy, cậu ta tưởng sau lần đó là có thể muốn làm gì cô thì làm hả? Nghĩ hay lắm.

“Vừa nãy em ở Hàng Châu.” Mạc Phàm không dám đùa quá trớn, nghiêm túc nói.

“Thế bây giờ?”

“Đang trên xe về Thượng Hải.”

“Sau trận này tôi cũng phải đi Thượng Hải một chuyến, chờ xong chuyện bên này đã.” Đường Nguyệt nói.

Đường Nguyệt do dự có nên nói chuyện có người muốn gây sự với hắn cho Mạc Phàm biết không, nhưng nghĩ lại thì không nên nói mấy chuyện này cho một sinh viên như hắn, đến lúc đó cô âm thầm xử lý đám nanh vuốt Hắc Giáo Đình là được.

“Đến lúc đó em mời cô ăn tôm hùm đất xào cay.”

“Được.”

Đường Nguyệt cúp máy, trong lòng không khỏi nói thầm: Sao mình có duyên với tên nhóc này thế, lần này còn bị phái đi làm vệ sĩ cho cậu ta nữa!

Bạn đang đọc Toàn Chức Pháp Sư Chính Bản của Loạn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi CơHoàng019
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.