Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mỗi lần 175 triệu

Phiên bản Dịch · 1704 chữ

Edit: Cơ Hoàng

Nam sinh đeo kính và nam sinh ẻo lả còn lại không ngờ một tên nghèo hèn kiết xác kia lại kiêu ngạo như vậy. Ngải Đồ Đồ ở bên cạnh còn đang nhìn, bọn họ không thể yếu về khí thế được, không chút che lấp mà phóng hết hơi thở ma pháp trên người ra.

Đặc biệt là nam sinh ẻo lả, không còn nhã nhặn nữa, vạt áo trên người hắn bay lên kích động hơi thở lửa cháy cực nóng.

Là pháp sư Hoả hệ, còn là pháp sư Hoả hệ trung giai.

Thảo nào dám kiêu ngạo như thế, ở khu giảng đường xanh mà có trình độ trung giai thì đúng là có tư cách để coi rẻ sinh viên bình thường.

Vấn đề là Mạc Phàm giống sinh viên bình thường sao?

Không biết mắt chó của tên này mọc ở đâu, còn không nhận ra tên Đại Ma Đầu như hắn, dám hoành hành trước mặt mình!

“Các cậu muốn làm gì?”

Khi hơi thở sắp va chạm thì giọng nói nghiêm túc của Mục Nô Kiều truyền từ tầng hai xuống.

Hơi thở của nam sinh ẻo lả lập tức tan đến chin tầng mây, mặt mày ngốc nghếch nhìn Mục Nô Kiều đang mặc váy lụa màu trắng.

Nam sinh đeo kính biểu hiện vẫn tính là bình thường, nhưng dục niệm trong mắt đã bán đứng dáng vẻ bình tĩnh của hắn.

Hắn có vẻ nho nhã lễ độ nói với Mục Nô Kiều: “Tôi là Hàn Lạc, có thể gặp được cô Mục Nô Kiều ở đây là vinh hạnh của tôi. Chúng tôi vô tình mạo phạm, nhưng tên nhóc này quá vô lại, dám nói nhà cậu ta ở đây. Tên nhóc này mơ mộng hão huyền khinh nhờn cô Mục Nô Kiều, nên tôi muốn dạy dỗ cậu ta một trận.”

Có lẽ cảm nhận được hơi thở ma pháp, vừa nãy nam sinh ẻo lả phóng thích hơi thở đã làm kinh động đến Mục Nô Kiều, nên Mục Nô Kiều mới đi ra.

“Đúng vậy, cậu ta còn nói năng lỗ mãng với chúng tôi, về sau cậu đừng giao tiếp với loại người này.” Nam sinh ẻo lả nói.

Mục Nô Kiều lập tức liếc nhìn Ngải Đồ Đồ đang đứng một bên tay cầm túi khoai tây chiên, không cần đoán cô cũng biết là Ngải Đồ Đồ đang giở trò quỷ.

Sao Ngải Đồ Đồ lại không biết Mạc Phàm có trọ tại đây hay không?

“Đúng là cậu ta ở đây, hai người đi đi, đừng gây sự ở đây.” Mục Nô Kiều nói.

“Gì?” Nam sinh đeo kính và nam sinh ẻo lả choáng váng.

Đây là ở ghép trong truyền thuyết?

Vậy mà Mục Nô Kiều, Ngải Đồ Đồ lại thuê nhà chung với đàn ông, tiền thuê nhà đắt lắm sao?

Không đúng, sao hai người sẽ để ý chút tiền trinh này!

Huống hồ quần áo mà tên bao cỏ kia mặt giống như một sinh viên nghèo, sao ở được chung cư đắt như vậy, chắc chắn là nhầm lẫn chỗ nào rồi.

Sắc mặt hai người cực kỳ phong phú, mặc kệ là nguyên nhân gì, người nào dám thuê chung nhà với Mục Nô Kiều và Ngải Đồ Đồ đều tội đáng chết vạn lần!

Chỉ là hai người bọn họ cũng không dám gây chuyện nữa, một phần là bọn họ chỉ tới dọn nhà, một phần là không muốn để lại ấn tượng xấu trước mặt Mục Nô Kiều.

“Nếu là vậy thì chúng tôi đi trước, chỉ là hiểu lầm thôi.” Nam sinh đeo kính lập tức mỉm cười, lật mặt nhanh như lật bánh tráng.

“Mau cút đi, phiền.” Mạc Phàm không cho bọn họ chút mặt mũi nào.

Một buổi chiều tốt đẹp, đang ngủ thoải mái lại bị hai con chó chạy tới cắn bậy, tâm trạng không tốt.

Nam sinh đeo kính tên Hàn Lạc giật khoé miệng, nam sinh ẻo lả lập tức giận dữ, nhưng cuối cùng hai người vẫn rời khỏi. Trước khi rời khỏi đây, hai người đều nhìn Mạc Phàm bằng ánh mắt âm u độc ác, không chút che giấu.

Nhãi con, mày chờ đấy cho bọn tao!

“Đồ Đồ, em lại càn quấy rồi!” Mục Nô Kiều thấy hai người kia rời đi thì lập tức nói với Ngải Đồ Đồ.

“Chị Kiều, em thấy chơi vui mà, em đâu biết hai người Hàn Lạc, Giả Văn Thanh lại bất lịch sự như thế.” Ngãi Đồ Đồ lấy túi khoai tây che mặt, dáng vẻ vô tội.

Mạc Phàm cũng cạn lời với Ngải Đồ Đồ rồi, lườm cô nàng một cái rồi nói: “Mặc dù ở chung, nhưng tôi phải ra ba điều kiện cho cô.”

“Gì?” Ngải Đồ Đồ nghe xong cũng ngơ ngác.

Chẳng phải trong tiểu thuyết với phim ngôn tình đều là nữ chính cực kỳ ngang ngược khí thế nói với nam sinh ở chung ba điều kiện sao, đến lượt cô sao lại thành Đại Ma Đầu nói với mình trước, không đúng kịch bản!

“Tôi cũng thấy cần thiết.” Mục Nô Kiều gật đầu, không thể để Ngải Đồ Đồ làm liều như vậy được.

“Muốn đưa đàn ông xa lạ vào nhà và qua đêm phải được những người khác đồng ý.” Mạc Phàm lập tức giơ một ngón tay.

“Phi, anh mới đưa trai về qua đêm ấy.” Ngải Đồ Đồ tức giận nói.

“Không được phép vào phòng của tôi, bất cứ tình huống gì cũng không được.” Mạc Phàm giơ ngón tay thứ hai.

Mạc Phàm có tổng cộng bốn hệ phải tu luyện, nếu Ngải Đồ Đồ cứ càn quấy xông vào như vậy, khả năng cao sẽ bị cô nàng thấy hết, Mạc Phàm không muốn cho bất luận kẻ nào biết bí mật này.

“Đây cũng là điều tôi muốn nói! Hừ!” Ngải Đồ Đồ hung dữ nói.

“Thứ ba, tôi biết hai người xinh như tiên, có vô số người theo đuổi, sẽ có không ít ruồi bọ bay quanh giống như vừa rồi. Nếu sau này muốn lấy người đẹp trai như tôi làm lá chắn cũng được, kêu tôi đuổi ruồi bnọ cũng được, nhưng phải thu phí, mỗi lần 175 triệu!” Mạc Phàm nói.

“Sao anh không ăn cướp luôn đi! Còn nữa, anh đẹp trai cái rắm!” Ngải Đồ Đồ bắt đầu giương nanh múa vuốt.

“Đồ Đồ, không được nói tục.” Mục Nô Kiều nói.

“Là anh ta vô lý trước!”

“Tạm thời vậy đã, sau này nghĩ ra cái gì tôi sẽ nói tiếp.” Mạc Phàm làm một người đàn ông giữ mình trong sạch, phải có nguyên tắc của mình.

Ngải Đồ Đồ làm mặt quỷ sau lưng Mạc Phàm. Cô thừa nhận mình cố ý kéo Mạc Phàm ra để đuổi hai người Hàn Lạc và Giả Văn Thanh phiền phức kia đi, nhưng Mạc Phàm ra giá mỗi lần 175 triệu thì quá vô lại. Chẳng phải giúp đuổi ruồi bọ là nghĩa vụ của bạn cùng phòng sao?

“Mạc Phàm, cậu để ý hai người kia một chút, bọn họ là con cháu thế gia có thực lực không tầm thường, cẩn thận bọn họ hại cậu đấy.” Mục Nô Kiều biết hai người kia trông có vẻ khiêm tốn, nhưng lòng dạ rất hẹp hòi.

Con cháu thế gia tâm cao khí ngạo đều thế cả, không chịu nổi chút tức giận.

“Chuyện nhỏ.” Mạc Phàm không thèm để ý, nói.

Thực tế gần đây Thanh Thiên liệp sở không có việc làm, lâu rồi Mạc Phàm cũng chưa đánh yêu.

Giờ một hai ngày không được chiến đấu là Mạc Phàm lại thấy khó chịu, đúng lúc có thể lấy đám con cháu thế gia kiêu ngạo, ương ngạnh đó ra gãi ngứa!

Lại nói, trừ lần cuối cùng đánh một trận với Mục Nô Kiều ở trong trường ra, cơ bản là Mạc Phàm chưa được chiến đấu với pháp sư khác, đây cũng không phải chuyện gì tốt. Trong cuộc tranh bá thợ săn cũng có tranh đấu người với người!

“Đại Ma Đầu, có thể giảm giá một chút không, tôi không có nhiều tiền tiêu vặt.” Ngải Đồ Đồ hỏi nhỏ.

“Cô phải tin vào sự chuyên nghiệp của tôi, chuyên trị các loại nghi nan tạp chứng, đánh người đến khi chịu phục mới thôi, mỗi lần 175 triệu thật sự không đắt đâu đại tiểu thư.” Mạc Phàm không nói đùa.

Hiện giờ ở Thanh Thiên liệp sở, mỗi lần hắn đi làm uỷ thác đều có giá ít nhất là gần 1.1 tỉ, thực lực tăng lên thì Mạc Phàm cũng dám nhận một số đơn hàng lớn, giá tiền càng cao hơn.

“Hừ, lần này không tính, coi như thử việc. Còn nữa, sao anh biết tôi muốn anh đuổi hai tên kia giúp tôi vậy? Hai người bọn họ phiền lắm, không xứng làm lốp xe dự phòng! Nhưng bọn họ là con của bậc cha chú thế giao gì đó, tôi không tiện trở mặt với bọn họ.”

“Bình người, người đẹp trai như tôi cũng thường xuyên gặp phải phiền toái.”

Ngải Đồ Đồ phì cười, mắng hắn không biết xấu hổ.

Nói chuyện một phen, Ngải Đồ Đồ đột nhiên phát hiện tên Đại Ma Đầu này cũng không mặt mày khả ố như lời đồn, hơn nữa có vẻ rất thú vị, thú vị hơn đám công tử bột kia nhiều!

Vậy thì cô có nên nói cho hắn biết chuyện hiện giờ đã có người ủ mưu hợp thành đoàn thể, trả thù hắn trong đợt thi vào khu giảng đường chính không?

Thôi, xem biểu hiện sau này của hắn đã, nếu vừa lòng sẽ trộm nói cho hắn biết người nào muốn đối phó hắn!

Cũng có nhiều người muốn đối phó hắn, ai bảo hắn chọc giận nhiều người trong cuộc tranh đoạt tân sinh viên như vậy, cho dù có sự kiện sân vận động cũng không đủ tẩy trắng cho hắn.

Bạn đang đọc Toàn Chức Pháp Sư Chính Bản của Loạn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi CơHoàng019
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.