Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đấu với lốp xe dự phòng

Phiên bản Dịch · 1581 chữ

Edit: Cơ Hoàng

Nữ sinh ngây thơ vui sướng đi chọn phòng, người chị như Mục Nô Kiều cũng im lặng bất lực với cô nàng, nhanh chóng đi theo.

Rõ ràng là Mục Nô Kiều không muốn ở ghép với con trai, nhìn cô nàng nhíu chặt lông mày là hiểu.

Mạc Phàm thì sao cũng được, vừa tu luyện còn có thể chứng kiến hai cô gái xinh đẹp nhảy nhót xung quanh cũng là một chuyện rất đáng hưởng thụ.

Bộ dạng của Mục Nô Kiều cũng vô cùng hang hái, dáng người nóng bỏng, tất cả nam sinh trong ký túc xá đều mê mẩn cô nàng, hắn có thể ở chung nhà với cô nàng thì đâu chỉ như thế!

Có câu thế nào nhỉ, một mình lên đại học, một nhà ba người ra trường, xem ra hắn cách đỉnh vinh quang cũng không xa!

Mạc Phàm không so đo chuyện trả một nửa tiền thuê nhà, vốn dĩ hắn cũng cần hai phòng, một phòng của mình và một phòng cho Tâm Hạ.

Tâm Hạ cũng sắp được nghỉ rồi, cũng không thể để em ấy ở mãi trong trường hoặc trở về khu tái định cư được. Đúng lúc có thể đón em ấy về, dù sao cũng lâu rồi chưa ân ái… à quên, liên lạc với em ấy!

Ngược lại thì hắn không cần phải lo cho bố mình, có vẻ ông muốn về Bác thành một thời gian, nghe cô út nói là hình như tán được cô nào rồi, sẽ ở lại đó lâu chút.

Mạc Gia Hưng đã cô độc khá lâu rôi, khó khan lắm mới gặp được mùa xuân nên Mạc Phàm cũng mặc kệ, lát nữa gửi cho ông 3,5 tỉ, đủ để ông tiêu xài thoải mái!

Chậc, gửi cho bố 3,5 tỉ… có tiền thích thật!

“Ngải Đồ Đồ!” Mục Nô Kiều hơi tức giận gọi cô gái ngây thơ lại.

Ngải Đồ Đồ ngoan ngoãn quay lại, có vẻ là làm chuyện xấu, trong mắt đầy vẻ gian xảo.

“Chị Kiều, em biết sai rồi, chị không thích ở cùng người ngoài… Nhưng mà chị không muốn biết lúc trước anh ta thoát khỏi Khôn Chi Lâm của chị bằng cách nào sao? Hơn nữa, chị không biết là người này có rất nhiều bí mật hả?” Ngải Đồ Đồ không ngu ngốc một chút nào, lập tức tìm được điểm quan trọng.

Ngải Đồ Đồ nói trúng nội tâm của Mục Nô Kiều.

Mục Nô Kiều cũng là dân bách chiến bách thắng trong đám bạn cùng trang lứa, có lẽ chính cô nàng cũng không ngờ được mình sẽ thua một pháp sư xuất thân bình thường trong giải đấu tân sinh viên.

Mặt khác, Mục Nô Kiều cũng nghe nói người thật sự giết chết Lân Bì Mẫu Yêu trong sự kiện sân vận động là Mạc Phàm.

Một người có thể một mình giết chết sinh vật cấp Chiến Tướng, Mục Nô Kiều không tin là Mạc Phàm không có bí mật gì.

Cho nên Mục Nô Kiều rất muốn biết rốt cuộc Mạc Phàm đang giấu điều gì.

“Chị Kiều, tuy tên này hơi đáng nghét, cũng đáng bị chửi, nhưng thực lực của anh ta có thể đứng đầu trong toàn trường, cũng có tiềm lực và thú vị hơn nhiều so với cái người thế gia không ngừng tự xưng là nhân vật làm mưa làm gió, tự xưng là người mạnh nhất kia. Lần này ở chung cũng là cơ hội, quen thuộc một chút, không chừng anh ta sẽ ngưỡng mộ chị mà gia nhập nhà họ Mục. Hiện giờ nhà họ Mục các chị cũng đang thiếu nhân tài, tiêu nhiều tiền hơn để thu nạp mấy người không đứng đắn kia thì chẳng bằng thu phục tên Đại Ma Đầu này. Em từng vô tình nghe thấy viện trưởng Tiêu nói tiền đồ của Đại Ma Đầu không thể đoán được!” Ngải Đồ Đồ nói.

Mục Nô Kiều chợt trầm tư.

Người được cả viện trưởng Tiêu tán thưởng, chẳng lẽ là Đại Ma Đầu còn giấu thực lực?

“Vì nhà họ Mục, chị cố nghĩ thoáng một chút đi. Huống hồ em thấy Đại Ma Đầu cũng không phải người xấu, nếu không sao anh ta có thể tham gia vào sự khiện sân vận động được. Chị chỉ dốc lòng tu luyện nên có lẽ không biết chuyện trong trường, em nghe nói có rất nhiều nữ sinh tận mắt nhìn thấy Đại Ma Đầu cứu bọn họ đấy!” Ngải Đồ Đồ nói tiếp.

Mục Nô Kiều vốn kiên quyết phản đối chuyện ở chung nhàm chán này, nhưng nghe Ngải Đồ Đồ nói như vậy thì cũng có chút dao động.

Cô muốn biết Mạc Phàm đánh bại mình như thế nào, cô cũng tò mò rốt cuộc có phải hắn đã cứu người trong sự kiện sân vận động hay không, lại càng muốn biết Đại Ma Đầu này còn giấu thứ gì mạnh hơn. Hơn nữa Ngải Đồ Đồ nói lần này ở chung có khả năng cao sẽ mời chào được hắn vào Mục thị, nên Mục Nô Kiều cũng có hơi lung lay.

Rõ ràng là Ngải Đồ Đồ quá hiểu phải nói chuyện với Mục Nô Kiều kiểu gì, chỉ cần do dự không quyết, lập tức chấp hành, Mục Nô Kiều sẽ cố mà đáp ứng!

“Được rồi, nhưng anh ta có vẻ rất thân với nhà họ Triệu, phải cẩn thận một chút.” Mục Nô Kiều nói.

“Yên tâm đi.”

Mạc Phàm cũng không biết hai cô gái kia đang ủ mưu moi ra bí mật của mình như thế nào, sau khi thanh toán hết một nửa tiền nhà trong học kỳ tới thì nằm trong phòng khách ở tầng một hưởng thụ một phen.

Ghế sô pha rất mềm, cả cơ thể như muốn lún vào.

Người có tiền như Mục Nô Kiều hoàn toàn không có hứng thú với thứ này, nhưng với người thất bại đến nỗi lúc trước phải bán nhà như Mạc Phàm mà giờ được ở trong căn hộ xa xỉ như vậy, chỉ có thể hình dung bằng từ “thoải mái”.

Huống hồ nếu có thêm Tâm Hạ, căn hộ này có tận ba mỹ nữ…

Thì còn hơn cả cuộc sống thần tiên!

Nằm thoải mái, xem TV, lên mạng lướt web, uống chút rượu, một buổi chiều trôi qua vô cùng vui sướng. Hắn đau khổ tu luyện lâu như vậy, hình như chưa từng được trầm tĩnh nghỉ ngơi một chút như bây giờ.

Chỗ thang máy, hai nam sinh mặt mũi vô cùng thanh tú đang khiêng một con búp bê thỏ siêu lớn đi tới.

Nam sinh thanh tú trông có vẻ rất ân cần, mặt cười tươi rất nho nhã, dù làm cồng việc bốc vác cũng vẫn bày ra sự phong độ của mình một cách vô cũng nhuần nhuyễn.

“Hai người để đồ ở phòng khách là được.” Ngải Đồ Đồ nói.

“Được… Ồ? Không ngờ có người còn đến trước chúng ta.” Nam sinh đeo kính nhõ nhã liếc nhìn Mạc Phàm một cái, khoé mắt hiện ra sự thù địch không dễ phát hiện.

Mạc Phàm nằm ngủ quên trên sô pha, mặc kệ có ai vào nhà. Đang mơ màng bị đánh thức, đột nhiên phát hiện trên sô pha có một con búp bê thỏ trắng to đùng, suýt chút nữa bị doạ sợ.

“Chuyện gì thế này?” Mạc Phàm dụi mắt.

“Dọn đồ đó, một nửa sô pha là chỗ của thỏ con nhà tôi!” Ngải Đồ Đồ có vẻ kiêu ngạo ngang ngược nói.

Nói xong, Ngải Đồ Đồ tống cổ hai “lốp xe dự phòng” kia đi, mà chàng trai nho nhã đeo kính kia nhìn qua Mạc Phàm, rồi nhanh chóng xé bỏ mặt nạ vô hại kia xuống, nói với Mạc Phàm: “Người anh em, cậu còn nằm đó làm gì, không nghe thấy Đồ Đồ bảo chúng ta đi sao.”

Mạc Phàm nhìn qua chàng trai nho nhã đeo kính kia, mở miệng nói: “Tôi ở đây bạn ạ.”

Chàng trai đeo kính và nam sinh còn lại lập tức trợn to mắt.

Nhưng hai người lại nhanh chóng khịt mũi khinh thường, cái tên ăn mặt hàng rẻ tiền này còn ngủ mơ chưa tỉnh, nhìn về phía người đứng chung với Ngải Đồ Đồ. Ai chẳng biết người bên cạnh Ngải Đồ Đồ chính là Mục Nô Kiều, ở chung với Ngải Đồ Đồ khác nào ở chung với Mục Nô Kiều!

“Đừng mơ mộng hão huyền, mau cút đi.” Nam sinh còn lại trông có vẻ lịch sự, nhưng nói chuyện thì không khách sáo chút nào.

Mạc Phàm lập tức nhíu mày.

Ông mày đang nghỉ ngơi thoải mái, tự dưng có hai con chó đội lốt người chạy ra mắng mình!

“Chúng mày mới là người phải cút đấy, đây là nhà tao!” Mạc Phàm đứng lên, nhìn chằm chằm hai tên thích gây chuyện này.

Ngải Đồ Đồ thấy hai bên sắp giương cung bạt kiếm đến nơi thì như muốn nhảy nhót, vẻ mặt gian manh chạy đến bên cạnh lấy một túi đồ ăn vặt, chớp mắt nhìn Mạc Phàm với hai tên “lốp xe dự phòng” kia, hoàn toàn không định khuyên giải!

Bạn đang đọc Toàn Chức Pháp Sư Chính Bản của Loạn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi CơHoàng019
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.