Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ở ghép

Phiên bản Dịch · 1583 chữ

Edit: Cơ Hoàng

Vừa kết thúc học kỳ, Mạc Phàm phải đi tìm chỗ ở mới.

Tuy không mua nổi một ngôi nhà mới, nhưng tốn chút tiền thuê một nhà trọ không tệ thì không thành vấn đề. Thật ra Mạc Phàm đã chọn được nhà trọ Kim Nguyên ở phía Tây khu giảng đường xanh rồi.

Nhà trọ này cách trường học khá gần, sau lưng còn có một công viên hồ nhân tạo. Tuy hồ không lớn nhưng cảnh sắc rất đẹp, đêm khuya cảnh vật tĩnh lặng đứng trong đình hồ ngắm trăng cũng hay. Nghe nói lúc nhàm chán thì bọn độc thân không có việc gì làm thường tới đây chơi.

Mạc Phàm đi lên tầng 12 nhà trọ, gõ cửa căn phòng muốn thuê.

“Tới rồi à, có phải cậu là chàng trai vừa gọi điện không?” Bà chủ nhà trông có vẻ nhiệt tình, ấm áp hỏi.

“Vâng, cháu thấy tin ở đây cho thuê nhà từ trên mạng.” Mạc Phàm nói.

Bà chủ nhà đánh giá Mạc Phàm từ trên xuống dưới rồi nói: “Ừ, vào đây trước đã.”

Mạc Phàm gật đầu, đang định bước vào nhà thì thấy hai cô gái xuất hiện ở chỗ thang máy, một cô gái trong đó mặc một bộ váy mùa hè thật dài màu trắng như tuyết, trước ngực chỉ có một bức tranh sơn thủy rất đẹp...

Cô gái giống như một đám mây đi tới, hình như đang tìm số phòng.

Mà cô gái bên cạnh thì có vẻ nhỏ nhắn hơn, nhưng đáng sợ hơn là dáng người nhỏ nhắn ấy lại có một bộ ngực mà nhìn lên có thể chiếm lấy toàn bộ đầu óc. Cô gái này đã mặc quần áo rộng thùng thình rồi nhưng tiếc là nó cũng không thể che giấu được cảnh xuân này!

“Xin hỏi... Hả, là cậu?” Cô gái vừa định hỏi thăm bà chủ nhà thì đúng lúc nhìn thấy Mạc Phàm đang đứng trước cửa, trên mặt hiện ra sự kinh ngạc.

“Ha ha, thật trùng hợp.” Mạc Phàm cũng ngoài ý muốn, không ngờ lại gặp phải “người quen” ở đây.

Cô gái mặc váy tranh sơn thuỷ màu trắng này không phải là ai khác mà chính là nữ thần Mục Nô Kiều từng thể hiện thực lực hung hãn trong giải đấu tân sinh viên ở khu giảng đường xanh.

Ở trong sân trường tràn ngập hormone thanh xuân này, Mạc Phàm tin chắc chủ đề mà các nam sinh trong ký túc xá nói hàng đêm là phụ nữ. Mà nhắc tới phụ nữ chắc chắn không thể nào bỏ qua nữ thần vừa xinh đẹp, vừa có nhân phẩm tốt là Mục Nô Kiều.

Hễ Mục Nô Kiều gia nhập vào câu lạc bộ nào, chắc chắn mọi người sẽ đổ xô vào nơi đó. Phàm là hoạt động quần thể nào có sự xuất hiện của Mục Nô Kiều thì chắc chắn sẽ có người vây xem.

Hết cách rồi, hình tượng trước công chúng của Mục Nô Kiều vô cùng tốt, nếu không phải tên Triệu Mãn Duyên kia đã nhìn thấu thì chắc Mạc Phàm cũng đã tin.

“Cậu cũng tới đây xem phòng à?” Mạc Phàm hỏi.

“Ừ!” Mục Nô Kiều khẽ gật đầu, không nói gì nữa.

“Hai người quen nhau à... Ồ, sao trông anh quen thế, a… anh là là Đại Ma Đầu!”

Cô gái mặt xinh ngực lớn kia kinh ngạc hô lên.

“…” Mạc Phàm cũng im lặng, biệt danh Đại Ma Đầu này của hắn truyền xa thật, có thể doạ một nữ sinh thành thế này... Ừm, trông cô gái này có vẻ không sợ hắn, sao vẻ mặt lại tung tang như chim sẻ thế kia.

Mạc Phàm không thấy kỳ lạ vì có thể gặp Mục Nô Kiều ở đây.

Trường học có quy định tân sinh viên năm nhất phải trọ ở trong trường, thực tế thì quy định này chỉ nghiêm cấm nửa học kỳ mà thôi, nửa học kỳ sau thì những sinh viên có chút vốn liếng đều đã dọn đến những khu gần trường rồi. Tu luyện cần có hoàn cảnh độc lập.

Mà giá của nhà trọ Kim Nguyên khá cao, rất nhiều sinh viên đều đổ hết tiền vào tu luyện rồi, làm gì dư dả để ở nhà trọ xa xỉ thế này, trừ phú bà như Mục Nô Kiều!

Nhà trọ vô cùng lớn, lắp đặt thiết bị cũng rất hiện đại, cả nhà trọ có cùng một kết cấu. Tầng một là một phòng khách được phủ đầy thảm, cửa ra vào đi thông tới một ban công to như phòng ở khu tái định cư. Trên sân ban công có mái che nắng, có ghế nằm, có hồ bơi nhỏ, có phòng đọc sách.

Phòng khách đầy đủ thiết bị, sắp xếp theo hình mặt trăng, TV treo tường siêu lớn, ghế sô pha kiểu nửa giường, đối diện là một phòng bếp kiểu tây và một hành lang chứa rượu…

Trong ấn tượng của đứa con nhà nghèo như Mạc Phàm, phòng khách chỉ để ghế sô pha và TV là không chứa nổi thứ khác nữa. Phòng khách có hành lang rượu và phòng bếp theo phong cách phương Tây này đã đánh vỡ nhận thức của hắn.

Còn chưa xem phòng nhưng tầng 1 xa xỉ như vậy đã đủ cho Mạc Phàm cảm khái không thôi rồi, đúng là đắt xắt ra miếng, cũng may là giờ hắn cũng có chút tiền!

“Phòng ngủ ở trên lầu, có muốn xem không?” Bà chủ nhà hỏi một câu.

“Không cần xem nữa, cháu chọn căn này.” Mạc Phàm cũng lười xem tiếp.

*Chú thích: Nhà trọ của Mạc Phàm giống kiểu căn hộ chung cư, trong căn hộ được chia thành hai tầng, tầng 1 là phòng khách, tầng 2 là phòng ngủ.

Phòng khách đã xa xỉ như vậy rồi, còn lên tầng 2 làm gì, chắc chắn phòng ngủ sẽ không kém hơn.

“Hai cô gái cảm thấy thế nào?” Bà chủ nhà nhìn lướt qua Mục Nô Kiều, dò hỏi.

“Em thích lắm, Mục tỷ tỷ, chọn nơi này đi.” Cô gái nhỏ xinh tràn đầy sức sống kia có vẻ rất thích nơi này.

Thực ra cô nàng và Mục Nô Kiều đã xem rất nhiều phòng rồi nhưng đa số là không phù hợp với yêu cầu của bọn họ. Chủ yếu là hai người xuất thân giàu có, mấy căn phòng trông có vẻ đẹp nhưng với bọn họ lại vô cùng đơn sơ, không khác gì chỗ bỏ không chỉ để ngủ tạm. Chỗ này thì ngược lại, có vẻ đã bỏ ra một đống tiền lắp đặt thiết bị, còn có một chút phong cách, không kém biệt thự mà hai người ở lúc ra ngoài chơi là bao.

“Nếu ba người đều thích chỗ này thì có thể ở chung. Thật ra phòng của tôi cũng khá đắt, có rất ít người có thể một mình chịu hết tiền phòng, mỗi tháng mấy chục triệu không phải là trò đùa.” Bà chủ nhà nói.

Mục Nô Kiều nhíu mày.

Cô không thích ở chung, bọn họ không them để ý giá nhà đắt hay rẻ.

“Được đó, cháu còn chưa ở chung bao giờ. Cháu thấy trong tiểu thuyết, đại học hay có vụ ở ghép thế này, có vẻ thú vị.” Cô gái nhỏ nhắn xinh xắn cũng là sinh vật đơn bào, vui mừng đồng ý ngay.

Bà chủ cho thuê nhà cũng mỉm cười, vội vàng giới thiệu tiếp: “Ở đây có tổng cộng bốn phòng ngủ, hai phòng ở phía Nam và hai phòng ở phía Bắc, ở giữa có vách ngăn. Nếu ba người đều quen biết thì ở ghép cũng hợp lý.” Bà chủ cho thuê nhà nói.

“Thỏ con, đừng nói lung tung. Bà chủ nhà, thật ra chúng cháu cũng không thân với cậu ta.” Mục Nô Kiều nói.

“Ấy, không sao mà chị, phòng ngủ đều độc lập, còn có tấm ngăn cách, trừ phòng khách tầng 1 là dùng chung ra, những thứ khác đều không dùng chung được. Ông nội em xấu lắm, nói sau khi nhập học sẽ khống chế tiền tiêu vặt của em, hai người chúng ta chia tiền phòng sẽ rất đắt, có thêm một người chịu tiền phòng thì tốt. Cùng lắm thì chúng ta bắt anh ta gánh một nửa.” Cô gái ngực lớn nói.

“Này này, tôi có nói sẽ chịu một nửa tiền đâu!” Mạc Phàm lập tức nhảy ra.

Ở ghép là chuyện rất kích thích, chắc chắn Mạc Phàm sẽ không từ chối, nhưng phải làm rõ rang chuyện tiền nong.

Hai người đều là phú bà, đừng lừa bịp người nghèo!

“Cái anh này, người khác còn ước trả hết tiền nhà để được ở chung với Mục tỷ tỷ, mới bắt anh trả một nửa tiền trọ đã được hưởng đãi ngộ ở chung với hai đại mỹ nữ, anh ngủ mơ cũng phải cười to. Được rồi, cứ quyết định vậy đi. Em muốn căn phòng nhìn ra hồ kia, lát nữa đám lốp xe dự phòng sẽ dọn đồ đạc của em qua.” Cô gái ngực lớn vui mừng nói.

“Lốp xe dự phòng...” Mạc Phàm nghe được câu này thì cảm thấy khó chịu.

Bạn đang đọc Toàn Chức Pháp Sư Chính Bản của Loạn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi CơHoàng019
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.