Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kết quả (2)

Phiên bản Dịch · 1118 chữ

...

Nhà số 57 khu Đinh.

Phương Tinh liếc mắt nhìn, phát hiện cửa nhà bên cạnh vẫn đóng chặt.

Chỉ khi nghe thấy tiếng động, mới có một con mắt nhìn ra từ khe cửa, dè dặt quan sát, giống như một con thú nhỏ đáng thương.

“Ôi, cũng là một đứa trẻ đáng thương...”

Phương Tinh không để ý đến Mạnh Tử Kim, tự mình đóng cửa lại, đi xuống hầm.

Số khoai lang ở mặt trên trong sọt bị vứt sang một bên, để lộ ra phần phía dưới toàn là dược liệu.

Trong số đó, bất kỳ cây nào bị tuồn ra ngoài cũng đủ khiến cho võ giả Tiên Thiên phải đỏ mắt!

Đặc biệt là cây “huyễn tâm lan” kia!

Cây lan này đẹp đến mức như ảo mộng, trên thân, lá, cánh hoa đều có một lớp ánh sáng nhàn nhạt.

Chỉ cần ngửi nhẹ một cái, Phương Tinh đã cảm thấy đầu óc hơi choáng váng, giống như say rượu vậy.

“Quả nhiên là đồ tốt, chỉ cần mang đến Thanh Đan phường nhờ bọn họ luyện chế, ‘ninh thân đan’ chắc chắn có thể được luyện thành…”

“Chỉ có điều, cây linh dược này là do mình cướp được, phía sau còn có Vạn đan sư và Hắc Hổ bang đang nhìn chằm chằm, liệu Thanh Đan phường có thể giữ bí mật giúp mình không?”

Tuy rằng danh tiếng của Thanh Đan phường rất tốt nhưng Phương Tinh vẫn còn hơi do dự.

Lúc này, hắn mới mở nhật ký giám sát, xem xét tình hình tiếp theo của Thương Sơn ngũ nghĩa, Vạn đan sư và Phục Thanh...

“Hả?”

Trong hình ảnh, Mạnh Dịch bị một thanh Hổ Đầu đao đâm xuyên qua ngực, nhưng y lại dùng sức đẩy Thẩm Ngọc Tâm bên cạnh ra.

Còn tay của Thẩm Ngọc Tâm thì lại đang nắm chặt một cây “huyễn tâm lan”!

“Hửm? Tình hình này... hỗn loạn quá.”

Phương Tinh xem đến cuối cùng, miễn cưỡng sắp xếp lại được sự việc.

Trần Nghi sớm có chuẩn bị, không hề trúng độc, còn ba người Hoa Phi Nguyệt, sau khi giải độc, rất nhanh đã gia nhập chiến trường.

Vạn Phong Lâm dù sao cũng chỉ là đan sư, năng lực chiến đấu không đủ, Trần Hồng Thiên thì lại chỉ là một tên Tiên Thiên, bị bốn người còn lại của ngũ nghĩa vây công, gã chết ngay tại chỗ!

Thấy tình hình không ổn, Vạn Phong Lâm thi triển một lá bùa hộ mệnh, may mắn chạy thoát!

Nhìn bề ngoài, người chiến thắng dường như là Phục Thanh của Hắc Hổ bang và bốn người còn lại của Thương Sơn ngũ nghĩa, tuy nhiên, khi chia chác chiến lợi phẩm, Trần Nghi vậy mà lại ra tay trước, đánh lén Phục Thanh!

Ba người Hoa Phi Nguyệt không còn cách nào khác, chỉ có thể gia nhập chiến đấu, sau đó, Mạnh Dịch bị một đao xuyên tim, chết không thể chết thêm.

Trước khi chết, y còn tạo cơ hội cho Thẩm Ngọc Tâm mang theo chiến lợi phẩm chạy trốn.

Phục Thanh trước bị Vạn Phong Lâm tiêu hao một phen, sau lại bị Trần Nghi đánh lén, cộng thêm việc bị mấy tên võ giả Tiên Thiên vây công, gã không dám ham chiến, trực tiếp lấy phần lớn chiến lợi phẩm rồi bỏ chạy.

Một chuyến đi hái thuốc, cuối cùng lại kết thúc với cái chết của hai tên Tiên Thiên!

Mấy người còn lại cơ bản đều bị thương, thật là thảm!

“Mạo hiểm tìm kiếm bảo vật trong thế giới tu tiên này quả nhiên là việc nguy hiểm, sau này không có việc gì thì tốt nhất mình đừng có tham gia vào mấy hoạt động vớ vẩn này...”

Phương Tinh thầm cảnh cáo bản thân, sau đó bắt đầu nấu cơm, nấu thức ăn, nướng thịt...

Có môi trường linh khí dồi dào của phường thị, cộng thêm linh mễ và thịt yêu thú, hắn kiên trì luyện võ mỗi ngày.

Hơn nữa, các chỉ số trên bảng thuộc tính không ngừng tăng lên khiến hắn có cảm giác như đang chơi game đánh quái thăng cấp ở kiếp trước.

Thật sự là hơi bị nghiện!

...

Ban đêm.

Phương Tinh đang định đi ngủ, đột nhiên nghe thấy tiếng khóc xé lòng từ nhà bên cạnh

-Phụ thân... Hu hu... Hài nhi muốn phụ thân...

“Là Mạnh Tử Kim? Bọn họ đã trở về rồi sao? Chậm quá...”

Hắn trở mình trên giường: “Ừm, là do mình quá khắt khe rồi, dù sao thì bọn họ cũng không thể bay thẳng về được, còn phải tránh rất nhiều nơi nguy hiểm trên đường...”

Tuy rằng biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng lúc này, hắn mà đến nhà người ta thì có vẻ rất kỳ quái.

Vì vậy, Phương Tinh duỗi lưng một cái, đợi ba giây, để cho một luồng ánh sáng bạc bao phủ lấy bản thân.

Hắn quyết định trở về tinh cầu Ưng Non ngủ!

Cũng phải nói, trị an của Liên bang Lam Tinh vẫn rất tốt, ngoại trừ tín đồ tà thần ra, bình thường đều rất an toàn.

Sống trong một môi trường như vậy, dù là ngủ cũng ngon hơn so với ở phường thị Thanh Lâm.

Nếu không phải vì ham muốn môi trường linh khí ở phường thị thì có lẽ hắn sẽ luôn nghỉ ngơi ở Ưng Non Tinh.

...

Ngày hôm sau.

Phường thị Thanh Lâm.

Phương Tinh vừa bước ra khỏi nhà, liền bắt gặp một lá cờ trắng được treo trước cửa của căn nhà tranh bên cạnh.

Đây là phong tục mai táng ở địa phương này, treo cờ trắng trước cửa nhà đại diện cho việc có người thân qua đời.

Hắn đi qua, bèn nhìn thấy gian chính giữa của căn nhà tranh đã được sửa sang lại thành linh đường, bày biện bài vị và mũ mão.

Rõ ràng, thi thể của Mạnh Dịch đã không được mang về.

Dù sao, Thẩm Ngọc Tâm đã bỏ chạy rất vội vàng, cũng không thể nào yêu cầu người ta làm nhiều như vậy được.

- Hả? Chuyện này... Chuyện gì đã xảy ra vậy?

Phương Tinh nhìn thấy cảnh này, lập tức “giật mình kinh hãi”!

- Là phu quân của ta, lúc ra ngoài hái linh dược, không may gặp nạn...

Thẩm Ngọc Tâm, đôi mắt đỏ hoe, mặc một bộ đồ tang, đáp với giọng bình tĩnh:

- Đều là số mệnh... Ta không muốn ở lại nơi đau lòng này nữa, chuẩn bị đưa Tử Kim rời khỏi đây.

Bạn đang đọc Tinh Không Chức Nghiệp Giả (Bản Dịch) của Văn Sao Công
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi GodThunder
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.