Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ninh thần đan (1)

Phiên bản Dịch · 1332 chữ

“Rời khỏi đây?”

Phương Tinh hơi kinh ngạc:

- Phu nhân có đủ lộ phí không?

Phường thị Thanh Lâm được Thanh Huyền tông xây dựng nhằm mục đích khai khẩn vùng đất hoang dã này, vị trí của nó nằm sâu trong hoang dã, bốn bề đều là nguy hiểm.

Ngoại trừ đội phi chu giao thương của Thanh Huyền tông đến đây định kỳ ra, căn bản không có con đường thứ hai nào để rời khỏi đây.

Tán tu muốn đến phường thị Thanh Lâm thì còn khá dễ dàng, chứ mà muốn rời khỏi đây, thì phải chi ra một số tiền đắt đỏ để lên phi chu.

- Bán hết gia sản, hẳn là đủ.

Thẩm Ngọc Tâm thản nhiên đáp với giọng điệu vô cùng kiên định, hiển nhiên là nàng đã sớm lên kế hoạch.

Hiện giờ, không chỉ Thương Sơn ngũ nghĩa chắc chắn sẽ tan rã, mà bọn họ còn đắc tội nặng với Hắc Hổ bang, sau này, ngay cả bên ngoài phường thị bọn họ còn chưa chắc đã dám đi ra, ở lại đây chẳng khác nào là tự tìm đường chết!

Con đường duy nhất chính là rời đi!

- Đây là một viên linh thạch, coi như là lễ tang, mong phu nhân đừng chê ít...

Phương Tinh suy nghĩ một lúc rồi lấy ra một viên linh thạch hạ phẩm.

- Cái này... Sao ta có thể nhận cho được?

Hốc mắt của Thẩm Ngọc Tâm càng thêm đỏ ửng, nàng nói với giọng nghẹn ngào:

- Huynh đệ kết nghĩa đã bao nhiêu năm vậy mà còn không bằng một người hàng xóm mới quen biết được vài ngày như Phương huynh đệ, ôi, thật là nghĩa khí...

Tuy nhiên, nàng cũng là người khéo léo, sau khi cảm ơn, bèn dẫn Phương Tinh đến hậu đường:

- Gia sản của ta và phu quân đều ở đây, Phương huynh đệ thấy thứ gì vừa ý thì cứ việc lấy...

Phương Tinh tặng quà hậu hĩnh như vậy, kỳ thực chính là vì mục đích này.

Hắn liếc mắt nhìn, lập tức trông thấy “gia sản” của phu thê Mạnh Dịch, thực ra cũng không nhiều lắm, chỉ có vài món binh khí, năm quyển bí tịch, còn có một ít đan dược, phù triện và thảo dược linh tinh.

- Ơ? Vậy mà lại có “huyễn tâm lan”?

Phương Tinh chỉ vào cây lan vừa mới được hái, giọng điệu tỏ ra kinh ngạc.

- Thứ này là do ta và phu quân liều mạng mới có được, nếu Phương huynh đệ muốn, mười viên linh thạch, huynh đệ cứ lấy đi...

Thẩm Ngọc Tâm đáp, nếu có mười viên linh thạch này, cộng thêm số linh thạch tích góp được, hẳn là đủ mua hai vé phi chu rồi.

Tuy rằng ở trong phường thị, nàng và nhi tử không sợ Hắc Hổ bang, nhưng làm gì có chuyện ngày nào cũng phải đề phòng?

Nên đương nhiên là đi sớm ngày nào hay ngày đó.

- Mười viên linh thạch? Cũng không tính là đắt... Vừa hay, ta đang muốn tu luyện võ công, chỉ thiếu “ninh thần đan”...

Phương Tinh thở dài một hơi, lấy ra mười viên linh thạch, cầm lấy cây huyễn tâm lan.

Linh thạch hạ phẩm chỉ to bằng móng tay, một cái túi nhỏ cũng có thể đựng được rất nhiều.

Nhưng mà, đối với tán tu, mười viên linh thạch này đã là một khoản tiền lớn rồi.

Ngay cả Thẩm Ngọc Tâm cũng không khỏi liếc nhìn Phương Tinh thêm hai cái, nhưng cũng không nói gì thêm, sảng khoái hoàn thành giao dịch.

“Cuối cùng cũng có được rồi!”

Phương Tinh rời khỏi nhà Thẩm Ngọc Tâm, khóe miệng khẽ nhếch lên nụ cười.

Nhìn bề ngoài, hắn sớm đã có huyễn tâm lan rồi, mua thêm một cây nữa có vẻ là dư thừa, nhưng trên thực tế, mọi chuyện lại hoàn toàn khác biệt.

Ít nhất, nguồn gốc của huyễn tâm lan trong tay hắn đã được “tẩy trắng”.

Đó không còn là thứ bị cướp đoạt từ miệng hổ của Hắc Hổ bang nữa, mà là thứ mà hắn mua được, dù Hắc Hổ bang có ngông cuồng đến đâu, chúng cũng không thể nào vì chuyện này mà gây phiền phức cho hắn.

Còn về phần số lượng của huyễn tâm lan, ai biết mà biết Thẩm Ngọc Tâm đã bán cho hắn mấy cây?

Đợi sau khi hai mẹ con bọn họ rời đi, chuyện này sẽ trở thành chuyện không có chứng cứ.

...

Thanh Đan phường.

- Thưa quý khách…

Một thị nữ xinh đẹp niềm nở bước đến chào đón, nhưng lại bị Phương Tinh trực tiếp phớt lờ:

- Tiểu Nhị cô nương có ở đây không?

- Tiểu Nhị, ta đi gọi nàng ấy ngay...

Nụ cười của thị nữ nọ hơi cứng lại.

Một lát sau, Tiểu Nhị đi đến trước mặt Phương Tinh:

- Quý khách là vị lần trước muốn mua ninh thần đan đúng chứ?

Trí nhớ của nàng ta rất tốt, vậy mà vẫn còn nhận ra Phương Tinh.

- Đúng vậy, không biết tiệm có hàng chưa?

Phương Tinh hỏi.

- Thật ngại quá, ninh thần đan vẫn đang hết hàng...

Tiểu Nhị áy náy cười, đáp.

- Ồ? Có điều, gần đây ta vừa mới mua được một cây “huyễn tâm lan”, nếu ủy thác luyện chế thì sao?

Hắn ta lại nói.

- Khách quan thật là may mắn, vậy mà lại mua được huyễn tâm lan?

Tiểu Nhị hơi kinh ngạc, sau đó cười, trả lời:

- Nếu là ủy thác luyện chế thì đường nhiên không thành vấn đề... Khách quan cung cấp “huyễn tâm lan”, nguyên liệu phụ còn lại do bản tiệm chuẩn bị, nếu thành công, ngài có thể nhận được năm phần đan dược... Còn nếu thất bại, ngài cũng không cần phải trả thêm linh thạch.

Phương Tinh hơi nhíu mày, cảm thấy tiệm thuốc này hơi gian xảo.

Nhưng hắn cũng không còn cách nào khác, những luyện đan sư tư nhân khác còn gian xảo hơn, mà trình độ luyện đan thì lại chẳng ra sao cả.

- Xin quý khách yên tâm, tỷ lệ luyện chế ninh thần đan thành công của luyện đan sư ở bản tiệm đã vượt quá bảy phần…

Dường như nhìn ra sự do dự của Phương Tinh, Tiểu Nhị vội vàng nói.

- Thôi được, vậy thì làm phiền cô nương vậy...

Phương Tinh lấy ra một cây huyễn tâm lan, chuẩn bị thử xem sao.

Dù sao, hắn vẫn còn một cây trong tay, cho nên cũng không vội.

Cho dù tiệm thuốc này có nuốt lời, thì cũng coi như là để cho hắn nhìn rõ uy tín của những cửa tiệm trong phường thị này.

Dù gì thì đến một ngày nào đó, nhất định sẽ có lúc hắn tính sổ tất cả!

...

Đi dạo một vòng quanh khu chợ, Phương Tinh trở về căn nhà tranh của mình.

Vừa định mở cửa, hắn đột nhiên sững người, bởi vì, trước cửa nhà góa phụ họ Thẩm, vậy mà lại có rất nhiều người.

Những người này từng người một đều mang bộ dạng hung thần ác sát, phần áo trước ngực đều được thêu một cái đầu hổ, vừa nhìn đã biết là người của Hắc Hổ bang.

- Nữ nhân và hài tử sống ở đây đâu rồi?

Tên cầm đầu hung hăng nói, trừng mắt nhìn Phương Tinh.

- Góa phụ họ Thẩm mất chồng, nghe nói là muốn dẫn theo nhi tử rời khỏi phường thị Thanh Lâm rồi...

Phương Tinh run rẩy toàn thân, ra vẻ rất sợ hãi, trực tiếp bán đứng Thẩm Ngọc Tâm.

- Đi rồi, cũng coi như là biết điều. Chúng ta đi!

Đám người Hắc Hổ Bang này dường như đã hỏi thăm những người hàng xóm khác từ trước, lúc này xác định xong, liền tức giận bỏ đi.

Bạn đang đọc Tinh Không Chức Nghiệp Giả (Bản Dịch) của Văn Sao Công
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi GodThunder
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.