Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kết quả (1)

Phiên bản Dịch · 1408 chữ

Cửa vào hẻm núi.

Phục Thanh của Hắc Hổ bang đang điều khiển một chiếc khiên hình mai rùa và một thanh Hổ Đầu đao, hai pháp khí một công một thủ, giao chiến với Vạn Phong Lâm, người đã lấy ra một pháp khí hình dạng giống như lò luyện đan.

Cả hai đều là tu sĩ, Phục Thanh có tu vi cao hơn, nhưng Vạn Phong Lâm dù gì cũng là đan sư, gia sản giàu có, ngoài “đan lôi” ban nãy, lão lấy ra tiếp một xấp phù triện nhất giai thượng phẩm, vô số tia sáng chớp nhoáng, hóa thành lưỡi đao gió, mũi tên vàng, đá lớn... tấn công, thế mà lại có thể kiềm chế được Phục Thanh, hơn nữa còn có vẻ ung dung tự tại.

- Tam đệ, hôm nay ta muốn thanh lý môn hộ!

Trần Nghi quay lại chiến trường, nhìn Trần Hồng Thiên với ánh mắt u ám, ngưng tụ ra một lưỡi dao gió màu xanh lam trong tay.

- Đại ca, huynh đệ như ruột thịt, huynh thật sự muốn đuổi cùng giết tận sao?

Trần Hồng Thiên gầm lên giận dữ, vội vàng rót chân khí Tiên Thiên vào một lá bùa phòng ngự, hai người cũng lao vào đánh nhau.

Nhìn chung, cao thủ Tiên Thiên nhiều nhất chỉ có thể so bì được với tu sĩ Luyện Khí sơ kỳ, chỉ có những võ giả Tiên Thiên đỉnh phong kiệt xuất mới có thể sánh ngang với tu sĩ Luyện Khí trung kỳ.

Vì vậy, Trần Hồng Thiên biết mình tuyệt đối không phải là đối thủ của đại ca, lúc này chỉ có thể câu giờ.

Còn Hoa Phi Nguyệt, Mạnh Dịch và Thẩm Ngọc Tâm thì đang ngồi bệt dưới đất, vừa vận chuyển chân khí Tiên Thiên giải độc, vừa nhìn về phía chiến trường, nét mặt của ai nấy đều lộ vẻ mờ mịt.

Tại sao... mọi chuyện lại trở nên như vậy?

Tình hình rốt cuộc đã phát triển ra sao rồi?

Tam ca phản bội, đại ca vậy mà lại giấu giếm bọn họ...

Mạnh Dịch chỉ cảm thấy đau đớn như bị dao cắt, còn Hoa Phi Nguyệt thì lại nhíu mày, suy nghĩ xem bản thân có thể sống sót hay không.

Không ai nhận ra, ở phía trên bầu trời hẻm núi đã không còn sương mù, không biết từ lúc nào, đã có thêm một con chim ưng xuất hiện!

Nó bay lượn hai vòng rồi đột nhiên lao xuống, giống như một mũi tên đen kịt.

Vèo!

Trong nháy mắt, chim ưng đã lao đến bên hồ nước, duỗi móng vuốt sắc bén ra, chộp lấy một cây “huyễn tâm lan”!

- Súc sinh đáng chết!

Vạn đan sư nhìn thấy cảnh này, tức đến mức hai mắt muốn lòi ra.

Nhưng mà Phục Thanh đang ở ngay trước mặt, lão ta căn bản không thể nào ra tay được, hơn nữa, con chim ưng này bay quá nhanh, cách quá xa... mấy tên tu sĩ chỉ có thể trơ mắt nhìn nó bay đi.

Ầm!

Ngay sau đó, tuy vẫn đang là kẻ thù của nhau, nhưng mấy tên tu sĩ lại đồng loạt di chuyển vào sâu trong hẻm núi.

Cực khổ lắm mới có được chiến lợi phẩm, nếu như lại bị một con yêu thú không biết từ đâu ra cướp mất, bọn họ thật sự hộc máu mất!

...

Phường thị Thanh Lâm.

Phương Tinh giả vờ đeo một cái sọt trên lưng, ăn mặc giống như một người hái thuốc chuẩn bị lên núi.

Là cư dân của phường thị, mỗi tháng đều phải chịu áp lực tiền thuê nhà, rất nhiều võ giả Tiên Thiên không thể nào sống nổi, chỉ có thể ký khế ước bán thân, đến linh điền gần đó làm tá điền!

Người có thể ở lại đây, nếu không phải là người có sở trường, thì chính là kẻ liều mạng!

Kẻ liều mạng thì phải thường xuyên ra ngoài hái thuốc, săn giết yêu thú!

“Sinh sống trong phường thị, có rất nhiều chỗ tốt, không chỉ an toàn và trật tự, mà còn có nồng độ linh khí cao... Được linh khí nuôi dưỡng, không những có thể tu luyện nội công với tốc độ nhanh chóng, mà còn có thể kéo dài tuổi thọ...”

Dù không cần làm gì, Phương Tinh vẫn đủ linh thạch để trả tiền thuê nhà, nhưng cứ tiếp tục như vậy, hắn cảm thấy bản thân sẽ gây chú ý quá mức.

Hơn nữa, huyễn tâm lan cũng sắp đến tay rồi.

Vì vậy, hắn quyết định đến căn cứ tạm thời một chuyến.

Rất nhiều linh dược mà máy bay không người lái hái được trong thời gian này đều được cất giữ trong căn cứ tạm thời, vừa hay, hắn có thể tới đó lấy về một thể.

Hắn đi đến cổng phường thị thì trông thấy rất nhiều võ giả.

Phần lớn đều ăn mặc giống như hắn, chuẩn bị lên núi, nét mặt của bọn họ thậm chí còn mang theo vẻ bi tráng như bản thân sắp phải đối mặt với lựa chọn sinh tử.

Dù sao thì bây giờ, thú triều đang hoành hành, một khi đi vào sâu trong vùng đất hoang dã thì chẳng khác nào là đi tìm chết!

- Than ôi... Tống lão tứ cũng toi rồi...

Nhìn thấy mấy vị võ giả khiêng một thi thể trở về, những người xung quanh đều cảm thấy xót xa.

Lúc này, một tên võ giả nhìn thấy Phương Tinh, lập tức tiến lại gần:

- Vị tiểu huynh đệ này cũng là người hái thuốc sao? Có biết bây giờ bên ngoài càng thêm nguy hiểm rồi không? Rất nhiều yêu thú phát hiện ra nơi này có nhiều người sinh sống, vậy mà lại di chuyển đến dãy núi Thanh Lâm, xem nơi này như bãi săn mồi...

- Ôi, cũng chẳng còn cách nào khác...

Phương Tinh thở dài nói:

- Sóng gió càng lớn, cá càng đắt!

- Không sai, nói hay lắm!

Ánh mắt của tên võ giả kia sáng lên:

- Hay là chúng ta hợp tác đi?

- Không cần đâu.

Phương Tinh xua tay, bày ra vẻ mặt lạnh lùng, thi triển thân pháp, nhanh chóng chui vào trong rừng cây.

Có máy bay không người lái trinh sát trên không, khả năng hắn gặp phải nguy hiểm không lớn, nhưng cũng không phải là không có!

Vì vậy, hắn không thể không cẩn thận.

Đương nhiên, Phương Tinh cũng không cần phải chạy thẳng đến căn cứ tạm thời.

Hắn chỉ cần đi ra khỏi phường thị Thanh Lâm, tránh khỏi tầm mắt của người khác, sau đó là có thể thu hồi những món quà mà thiên nhiên ban tặng được máy bay không người lái mang về.

Nói nghiêm túc thì cũng không nguy hiểm lắm.

Chỉ đi loanh quanh bên ngoài nửa canh giờ, hắn đã đeo một sọt đầy thảo dược trở về.

Đương nhiên, để ngụy trang, mặt trên còn được phủ thêm một lớp đồ linh tinh, bởi vì bài học từ lão già mang tẩu thuốc lúc trước, hắn còn cố tình xử lý mùi thuốc.

Lúc Phương Tinh đeo sọt đi vào trong phường thị, hắn vừa hay nhìn thấy tên võ giả nói chuyện với mình lúc nãy, y đã biến thành một cỗ thi thể, hơn nữa còn không toàn thây.

- Chuyện này... Đây là...

- Hỡi ôi, đội ngũ của bọn họ thật xui xẻo, ra ngoài chưa được bao xa, đã gặp phải một con “hoả nguyên sài”...

Nghe những võ giả xung quanh bàn tán, lại nhìn vết thương cháy đen trên thi thể, Phương Tinh lắc đầu.

- Ơ? Vị huynh đài này chẳng phải là vừa mới ra ngoài sao?

Một tên võ giả nhìn thấy Phương Tinh, ánh mắt lướt qua cái sọt trên lưng hắn thì nhìn thấy củ khoai lang được ngụy trang bên trên, không khỏi cười nhạo một tiếng:

- Ra là huynh đài không phải ra ngoài hái thuốc, mà là đi đào khoai lang về ăn cho đỡ đói?

- Haiz, bây giờ, đừng nói là linh mễ, ngay cả gạo thường cũng sắp không có để ăn rồi.

Phương Tinh thở dài một tiếng, phớt lờ ánh mắt khinh thường của mọi người, bước đi vào.

Bạn đang đọc Tinh Không Chức Nghiệp Giả (Bản Dịch) của Văn Sao Công
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi GodThunder
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.