Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thịt nướng (1)

Phiên bản Dịch · 1096 chữ

“Khu Đinh, số 57, là chỗ này à?”

Chân núi, khu nhà tranh.

Phương Tinh đến một nơi, nhìn thấy một dãy nhà tranh nằm rải rác bên cạnh rừng cây phong đỏ.

Cách đó không xa còn có một dòng suối nhỏ trong veo chảy róc rách.

Những căn nhà tranh này đều được làm bằng gỗ, có cả số nhà được đóng trên cửa.

Tìm được căn nhà của mình, thấy đã bị khóa, hắn bèn lấy chìa khóa đồng ra, mở ổ khóa.

Cánh cửa “kẽo kẹt” một tiếng rồi mở ra, một luồng bụi bặm kèm theo mùi ẩm mốc xộc thẳng vào mũi.

“Môi trường không tốt lắm, nhưng ít ra vẫn còn riêng tư…”

Phương Tinh đeo khẩu trang lên, bắt đầu dọn dẹp.

Nửa tiếng sau, hắn dọn dẹp xong căn phòng, xách theo một giỏ rác đi ra ngoài.

Cánh cửa nhà bên cạnh mở ra, vừa lúc có người bước ra.

- Ơ? Là ngươi?

Một tiếng kinh hô vang lên.

Phương Tinh quay đầu lại, bắt gặp một người phụ nữ xinh đẹp khoảng hai mươi tuổi đang nhìn mình với vẻ mặt kinh ngạc.

- Nàng là… vị hôn thê của Mạnh huynh, Thẩm Ngọc Tâm trong Thương Sơn ngũ nghĩa?

Hắn vừa nhìn đã nhận ra, không ngờ lại là một trong hai vợ chồng kia, không khỏi thầm than duyên phận.

- Chính là thiếp thân, hoá ra đạo hữu lại ở nhà bên cạnh nha?

Thẩm Ngọc Tâm nhớ đến lời đánh giá của đại ca mình, thầm không khỏi cảm thấy kỳ lạ.

- Ta mới chuyển đến hôm nay, sau này chúng ta là hàng xóm, có việc gì thì giúp đỡ lẫn nhau…

Phương Tinh mỉm cười, lại nhìn thấy một cái đầu nhỏ thò ra từ phía sau Thẩm Ngọc Tâm, trông rất đáng yêu:

- Đây là lệnh công tử?

- Chính là nó, Tử Kim, mau chào thúc thúc đi con.

Thẩm Ngọc Tâm kéo đứa bé ra, nét mặt lộ vẻ tự hào.

- Thúc thúc…

Mạnh Tử Câm gọi một tiếng.

- Ngoan nào, hôm khác thúc thúc mua kẹo cho con…

Phương Tinh mỉm cười, lại oán thầm trong bụng: “Mình già vậy sao? Gọi là thúc thúc? Gọi ca ca còn nghe được…”

Sau khi chào hỏi Thẩm Ngọc Tâm vài câu, hắn bèn trở về phòng, đóng cửa lại, đi vào bếp.

“Cơm nấu bằng củi, vị cũng không tệ…”

Mở nắp nồi ra, hắn lập tức nhìn thấy một nồi đầy linh mễ tỏa ra mùi thơm hấp dẫn.

Phương Tinh suy nghĩ một hồi, không ăn ngay, mà lại cắt thêm một miếng thịt bò.

Miếng thịt bò này là thịt yêu thú mua ở chợ, từng thớ thịt to và săn chắc, trên đó còn có vân mỡ như bông tuyết, vừa nhìn đã biết là hàng thượng hạng.

“Có cơm mà không có thức ăn thì chẳng phải phí phạm sao?”

Phương Tinh lấy ra một chai gia vị nướng thịt mang từ Liên bang Lam Tinh đến.

Hắn cắt thịt bò thành từng miếng nhỏ, xiên vào que gỗ, đặt lên bếp lửa nướng chậm rãi, thỉnh thoảng lại rắc thêm một ít gia vị.

Không lâu sau, một mùi thơm ngào ngạt bay ra từ trong bếp, sau đó lan sang cả nhà hàng xóm.

Nhà bên cạnh.

- ... Phu quân, vị thiếu niên mà chúng ta gặp hôm nay, vậy mà lại là hàng xóm của chúng ta đấy.

Thẩm Ngọc Tâm đang kể lại chuyện xảy ra cho Mạnh Dịch vừa mới về nhà.

- Cái gì?

Tâm trạng tốt đẹp của Mạnh Dịch lập tức tan biến, theo bản năng sờ túi tiền bên hông.

Thương Sơn ngũ nghĩa bọn họ vất vả lắm mới đánh được một con yêu thú, bán được không ít linh thạch hạ phẩm, chẳng lẽ đã bị người ta nhắm vào rồi?

- Nàng cảm thấy… hắn có phải là nhắm vào chúng ta hay không?

Mạnh Dịch hạ giọng, vô thức toát ra sát khí.

- Theo ta thấy chắc là không đâu… Chỉ riêng một bộ y phục trên người hắn đã đáng giá hơn toàn bộ gia sản của chúng ta rồi…

Thẩm Ngọc Tâm suy nghĩ một chút, lắc đầu nói.

- Không phải thì tốt, còn nếu đúng thì chúng ta cũng không phải là người dễ bị bắt nạt!

Mạnh Dịch suy nghĩ một lúc, nói:

- Chuyện này vẫn nên nói với đại ca một tiếng… Ừm, gọi Tử Kim ra đây, tối nay chúng ta ăn thịt hổ yêu, thêm cơm linh mễ, mấy cân linh mễ này nàng cất kỹ đi, mỗi ngày nấu chút cháo linh mễ cho Tử Kim, nó năm nay đã năm tuổi rồi, sang năm có thể chính thức “trắc linh”, cho dù không có linh căn, cũng có thể rèn luyện cơ thể, học võ cho tốt…

Phần lớn võ giả trong phường thị đều đã không còn đường tiến bộ, điều mà bọn họ quan tâm nhất chính là chuyện con cháu đời sau.

- Tử Kim từ nhỏ đã thông minh, ta cảm thấy nó nhất định có linh căn.

Thẩm Ngọc Tâm an ủi phu quân vài câu, sau đó chuẩn bị đi nấu cơm.

Đột nhiên, một mùi thịt nướng kỳ lạ bay tới.

- Cái gì thế? Thơm quá!

Mạnh Dịch không nhịn được mà nuốt nước miếng.

Y đã từng ăn rất nhiều thịt nướng rồi, nhưng đây là lần đầu tiên y ngửi thấy mùi thịt nướng thơm đến vậy.

Cũng không thể trách bọn họ được.

Dù sao thì đầu bếp ở phường thị Thanh Lâm cũng có hạn, bọn họ lại là tầng lớp thấp nhất, bình thường, khi nướng thịt, có thể cho thêm một nắm muối là đã tốt lắm rồi.

Làm sao có thể so sánh với gia vị nướng thịt được pha chế đặc biệt ở thời đại du hành vũ trụ cơ chứ?

Chỉ riêng gia vị đã có đến mấy chục loại, ở thời cổ đại thì đây là sự xa xỉ không thể tưởng tượng nổi.

- Chẳng lẽ vị tiểu huynh đệ kia đặt món ở Thiên Hương Lâu sao? Đó là mỹ vị do linh thực sư chế biến, chỉ có cao thủ Luyện Khí hậu kỳ mới có tiền của để thưởng thức…

Thẩm Ngọc Tâm cũng cảm thấy kỳ lạ.

- Phụ thân… con muốn ăn thịt nướng!

Lúc này, Mạnh Tử Kim thò đầu ra:

- Con muốn sang nhà Phương thúc thúc ăn thịt nướng… Hu hu hu…

Bạn đang đọc Tinh Không Chức Nghiệp Giả (Bản Dịch) của Văn Sao Công
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi GodThunder
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.