Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Định cư (2)

Phiên bản Dịch · 1293 chữ

Tuy nhiên, khi Phương Tinh hỏi về giá đất thì sắc mặt ông ta lại trở nên nghiêm túc hiếm thấy:

- Đất của bản tông tuy nhiều, nhưng không có chỗ nào bán cho người ngoài... Nhà ở khu nhà tranh, chỉ cho thuê, không bán!

- Thì ra là vậy, tại hạ đường đột rồi.

Phương Tinh liên tục tạ lỗi, nhưng trong lòng thì lại oán thầm: “Không bán? Vậy khu nhà Trịnh gia lớn như vậy ở đâu ra? Còn chẳng phải là đang bắt nạt những tán tu thế đơn lực bạc như chúng ta sao?”

“Nhưng mà, việc kinh doanh ngon ăn như vậy, nếu đổi lại là mình, mình cũng sẽ muốn kiếm lời lâu dài, không thể nào bán con gà đẻ trứng vàng đi được...”

Các tán tu và võ giả thuê nhà đều phải nộp tiền hàng tháng, hơn nữa, tốc độ thay đổi người thuê nhà cực kỳ nhanh, không biết ngày nào sẽ chết.

Lúc này, Thanh Huyền tông lại có thể thu hồi nhà, sau đó lại kiếm thêm một khoản.

- Vậy không biết giá thuê nhà như thế nào?

Hắn đành phải hỏi tiếp.

- Nói cho tiểu hữu biết, nhà thuê ở phường thị chúng ta được chia thành ba loại: thượng, trung, hạ, loại thượng đẳng nằm trong phường thị, chiếm diện tích hơn một mẫu, kiến trúc tinh xảo... Loại trung đẳng nằm ở rìa phường thị, linh khí dồi dào, có sân nhỏ... Còn loại hạ đẳng thì ở ngay dưới chân núi, chính là những cái lán mà ngươi đã nhìn thấy.

Thanh Dương Tử lại khôi phục vẻ mặt tươi cười, vuốt râu nói:

- Động phủ thượng đẳng thì ngươi không cần hỏi, động phủ trung đẳng mười viên hạ phẩm linh thạch một tháng, bình thường chỉ có những cao thủ Luyện Khí hậu kỳ và tu sĩ Luyện Khí trung kỳ có sở trường đặc biệt mới thuê nổi...

Nói đến đây, ông ta nhìn Phương Tinh với ánh mắt dường như có chút khiêu khích.

Nhưng Phương Tinh vẫn không hề thay đổi sắc mặt, hắn biết, một khi hấp tấp thì bản thân mình sẽ rơi vào cái bẫy tiêu dùng, trở thành kẻ ngốc:

- Vậy lấy nhà tranh hạ đẳng đi!

- Nhà tranh hạ đẳng, một tháng một viên linh thạch hạ phẩm, tiền đặt cọc thêm một viên, đây là những căn chưa có người thuê, ngươi tự mình chọn một căn đi.

Nụ cười của Thanh Dương Tử thu liễm đi rất nhiều, lão lấy ra một cuốn sổ dày đưa cho Phương Tinh:

- Trên này, những căn nào không có bút phê màu đỏ thì đều là nhà trống, ngươi tùy ý chọn một căn.

Phương Tinh cẩn thận quan sát, đối chiếu với bản đồ khu nhà tranh trong đầu do máy bay không người lái chụp lại.

Kỳ thực, cũng không có gì để chọn lựa, dù sao thì môi trường cũng như nhau! Đều tệ như nhau, nguy hiểm như nhau!

Tuy nhiên, Phương Tinh vẫn cố gắng chọn một nơi hẻo lánh, dễ dàng chạy trốn nhất:

- Lấy căn này đi.

- Ừm.

Thanh Dương Tử nhận lấy hai viên linh thạch, đưa cho Phương Tinh một chiếc chìa khóa bằng đồng thau, sau đó dặn dò:

- Do thú triều nên một số tán tu hung hãn cũng đã lần lượt tiến vào phường thị, hiện giờ phường thị không được yên bình, ngươi tự lo liệu lấy.

- Đa tạ đã báo cho...

Phương Tinh chắp tay, rời khỏi trạm dịch vụ:

“Ừm, tuy Thanh Dương Tử này hơi tham lam... nhưng hình như cũng không phải là người xấu.”

Cầm chìa khóa bằng đồng, hắn không vội vàng đến căn nhà của mình mà đi dạo trong phường thị trước.

Vừa đi dạo, Phương Tinh lập tức phát hiện ra sự khác biệt.

“Quả nhiên, giá cả của các loại nguyên liệu yêu thú đều giảm mạnh... Còn vật tư sinh hoạt thì lại tăng vọt... Dù sao thì nông dân không chạy nạn vào phường thị thì cũng bị yêu thú ăn thịt, có ai mà đi trồng trọt hay làm việc vặt chứ?”

“Với quy mô kinh tế vẫn còn ở hình thức trao đổi vật phẩm giữa phần lớn người trong phường thị, nếu gặp phải thủ đoạn tài chính của thời đại vũ trụ, không biết bọn họ sẽ còn bị bóc lột đến mức nào? Ừm... hình như cũng không đúng, dù sao thì cũng có người có khả năng lật bàn, tựa như ba thế lực lớn kia, có lẽ bọn họ sẽ cười tủm tỉm nhìn mình kiếm được rất nhiều linh thạch, sau đó đợi đến lúc cuối cùng, trực tiếp phái cao thủ đến cướp sạch của mình, tiện thể còn mượn đầu mình để dẹp yên oán giận chăng?”

“Quả nhiên, ở nơi loạn lạc này, nói gì đến việc chấn hưng thương nghiệp, đều là chuyện viển vông cả, nắm đấm lớn mới là chân lý.”

Nghĩ đến đây, Phương Tinh bèn từ bỏ ý định kinh doanh kiếm tiền, định đi mua vài cân linh mễ.

Sau đó, hắn bất lực phát hiện ra, do rất nhiều linh điền bị bỏ hoang, giá linh mễ tăng vọt, đã lên đến hai linh sa một cân, cao hơn gấp đôi so với trước đây!

“Mẹ kiếp, đây là cướp bóc trắng trợn... Không đúng, cướp bóc cũng không kiếm tiền nhanh như vậy.”

“Chi bằng mua ít thịt yêu thú về ăn thử...”

Phương Tinh đi dạo qua các gian hàng, đột nhiên mắt sáng lên, nhìn thấy hai ông cháu Đinh Hồng Tụ!

Hai ông cháu bọn họ đang trông một gian hàng linh mễ, Đinh Hồng Tụ rụt rè chào mời khách, còn Đinh Bất Sơn thì nằm ở một bên, thỉnh thoảng lại uống một ngụm rượu.

“Không đúng, hiện giờ mình đang để mặt mộc, bọn họ không quen biết mình...”

Phương Tinh thầm nghĩ, đi đến gian hàng linh mễ:

- Linh mễ loại sen này bán thế nào?

- Một viên linh thạch hạ phẩm sáu cân!

Đinh Hồng Tụ trả lời, giá cả ở gian hàng của tán tu chắc chắn phải rẻ hơn so với cửa hàng, nếu không thì không thể nào thu hút được khách hàng.

- Hơi mắc...

Phương Tinh nhíu mày:

- Trước đây chỉ có một viên linh thạch hạ phẩm mười cân thôi, ta mua nhiều, ngươi bớt cho ta chút đi, nếu không ta thà đi mua thịt yêu thú ăn còn hơn!

- Khách sộp đây rồi!

Đinh Bất Sơn vội vàng buông bầu rượu xuống, tiến lại gần, cái miệng bên dưới chiếc mũi đỏ ửng vì rượu cũng lộ ra nụ cười:

- Nếu khách quan mua trên năm mươi cân, lão phu có thể tự mình làm chủ, giảm giá cho khách quan chút ít, năm mươi cân tám viên hạ phẩm linh thạch, thế nào?

- Thôi được, vậy đi.

Phương Tinh xua tay, cũng biết là không thể nào giảm giá thêm được nữa.

Sau khi giao dịch xong, nhìn theo bóng lưng rời đi của hắn, Đinh Bất Sơn nói với cháu gái:

- Nhìn thấy chưa? Đây mới là người trẻ tuổi tuấn tú, nhìn bộ trường bào trên người hắn là biết ngay không phải vật phàm, ra tay lại hào phóng, hơn nữa còn mua linh mễ để ăn, chắc chắn là người có rất nhiều linh thạch. Ôi, tiểu Hồng Tụ, con phải tinh mắt một chút, sau này tìm cháu rể cho ông thì phải tìm người như thế này, loại người nghèo kiết xác như lần trước thì đừng có dây dưa nữa...

Bạn đang đọc Tinh Không Chức Nghiệp Giả (Bản Dịch) của Văn Sao Công
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi GodThunder
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.