Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kiểm tra (2)

Phiên bản Dịch · 1439 chữ

...

Vài ngày sau.

Bầu trời âm u, tuyết rơi lất phất.

Phương Tinh vẫn đi học như thường lệ dọc theo con đường ven sông.

- Chào buổi sáng, đội trưởng Kinh Hạ!

Đối diện, có một người phụ nữ mặc đồ thể thao đang dắt chó đi dạo, đó chính là đội trưởng Đội Hành động của Cục Phòng chống, Kinh Hạ.

- Chào buổi sáng...

Kinh Hạ uể oải ngáp một cái.

- Phái Cánh Cổng... thế nào rồi?

Phương Tinh dừng bước, nghĩ đến chuyện này có liên quan đến mình, nên vẫn hỏi một câu.

- Đã phá hủy vài cứ điểm, bắt và giết không ít người... Đáng tiếc, đám người bên dưới quá vô dụng, chỉ bắt được vài con tôm tép...

Kinh Hạ dường như rất yên tâm về Phương Tinh, hoặc cho rằng hắn là người liên quan đến vụ án, nên có quyền được biết:

- Nhưng ít nhất, thế lực của phái Cánh Cổng ở thành phố Phong Diệp đã bị quét sạch phần lớn, bọn chúng sẽ không đến quấy rầy cậu nữa... Cuối cùng, chị đây cũng đã hoàn thành một giai đoạn công việc, có thể nghỉ ngơi thư giãn rồi.

- Vậy thì tốt quá.

Phương Tinh cười rất vui vẻ, không hề có chút chột dạ nào vì đã lén lút ném vật phẩm của tu tiên giả vào chợ đen...

Sau khi hai người chia tay, Phương Tinh bước vào trường Trung học Bồi dưỡng nhân tài.

“Hiện giờ, mình đã tu luyện thành ý cảnh, sau đó, trải qua vài ngày mày mò, mình có thể thu liễm năng lượng tinh thần này vào trong cơ thể, ngay cả Hạ Long cũng không thể nhìn ra điều gì bất thường...”

“Trên thực tế, dù có bị lộ cũng không sao, cảnh giới võ đạo có thể dùng tài nguyên để nâng cao, nhưng ý chí võ đạo thì rất khó... Cho dù có, mình cũng không thể tiếp xúc được với loại tài nguyên này, vì vậy, bọn họ chỉ có thể cho rằng mình có ngộ tính kinh người.”

“Hiện giờ, tốc độ tu luyện ngày càng nhanh, vượt xa kế hoạch ban đầu, trong kỳ nghỉ đông, mình chắc chắn có thể đạt đến Phác Ngọc... Đến khi kết thúc năm lớp 11, lúc tham gia kỳ thi liên thông trăm tinh cầu, biết đâu mình có thể thử sức với cảnh giới thứ tư?”

Ngoại trừ những trường đại học hàng đầu và siêu hàng đầu, thì phần lớn sinh viên đại học đều được chứng nhận là chức nghiệp giả khi đang học đại học hoặc sau khi tốt nghiệp đại học.

Những người có thể được chứng nhận là chức nghiệp giả khi còn học trung học đều là những thiên tài trong số những thiên tài, là những người có thể được tuyển thẳng vào một trường đại học tốt!

Tất nhiên, muốn vào những trường đại học hàng đầu và siêu hàng đầu, thì vẫn phải dựa vào bản thân để phấn đấu!

Bước vào lớp học, Phương Tinh chăm chú nghe cô giáo Lan Phi giảng bài.

Mỗi một bước tiến bộ của võ đạo đều sẽ mang lại lợi ích cho người tu luyện.

Sau khi luyện cốt, tốc độ tư duy của hắn lại được nâng cao, khả năng hiểu bài càng mạnh, việc học cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

“Đây còn không tính là gì, đợi đến Phác Ngọc cảnh, ngay cả kẻ ngu dốt cũng sẽ biến thành viên ngọc thô thực sự... Đây là một bước đột phá rất lớn!”

Đang lúc hắn suy nghĩ, Hạ Long đột nhiên xuất hiện bên ngoài lớp học:

- Xin lỗi, cô Lan Phi... Hiệu trưởng muốn gặp Phương Tinh, Lưu Vĩ và Bạch Liên Y!

- Tất nhiên rồi, ba em học sinh, xin đừng làm phiền các bạn khác học tập.

Lan Phi mỉm cười nói.

- Thầy Hạ Long... Hiệu trưởng có chuyện gì sao?

Ba người đi ra từ cửa sau của lớp học, Lưu Vĩ trực tiếp hỏi.

- Là như vầy, có giáo viên của trường Trung học Tinh Thành dẫn đội đến xem tiết học công khai của chúng ta, đây là hoạt động giao lưu bình thường...

Hạ Long trả lời:

- Hiệu trưởng của trường Trung học Tinh Thành và hiệu trưởng Lục của chúng ta vài mâu thuẫn cá nhân, nhưng các em không cần quan tâm những điều này, chỉ cần biết một điều, đó là đánh bại những học sinh ưu tú mà giáo viên của bọn họ mang đến là được...

- Trực tiếp như vậy sao?

Phương Tinh cũng hơi ngạc nhiên:

- Không cần phải lên lớp công khai trước, sau đó tìm lý do gì đó để thi đấu sao?

Trực tiếp như vậy, có vẻ hơi quá thô bạo.

Hạ Long chỉ cười mỉa một tiếng:

- Võ giả như chúng ta, phải nên thẳng thắn! Tôi cũng không muốn lãng phí thời gian, các em cứ đến đó trực tiếp khiêu chiến, đánh bại tất cả bọn họ là được, nếu không đánh bại được, thì tôi sẽ đánh bại các em!

Ông ta nắm chặt tay, khiến hư không như muốn nổ tung.

Trong ba người có mặt, không một ai có thể phớt lờ lời đe dọa của một võ giả Ngoại Cảnh!

- Không vấn đề gì, nếu thắng, có phần thưởng không?

Phương Tinh hỏi.

- Sự ưu ái của hiệu trưởng có tính không?

Hạ Long hỏi ngược lại:

- Tranh giành vinh quang cho trường học có tính không?

“Ôi, từ học bổng hạng đặc biệt, mình đã nên biết rồi, trường này keo kiệt quá...”

Phương Tinh cảm thán một tiếng, đi theo Hạ Long đến sân thể dục.

Hiệu trưởng Lục Quang Minh không có ở đó, chỉ có vài giáo viên nữ đang đi cùng một nhóm người tham quan.

Số người mà trường Trung học Tinh Thành cử đến không nhiều, chỉ có bốn người, một giáo viên và ba học sinh.

Người giáo viên đó khoảng ba mươi tuổi, trông rất nho nhã, đeo kính gọng vàng, rất giống một tên “tra nam”... Được rồi, Phương Tinh phải thừa nhận rằng, hắn đã có ác cảm trước, nên nhìn đối phương, hắn tự nhiên sẽ có cái nhìn tiêu cực.

Còn ba học sinh phía sau người giáo viên đó, trông họ đều khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, hai nam một nữ, mặc đồng phục, rất trẻ trung xinh đẹp.

- Thầy Hạ, thầy đã mang theo những hạt giống đại học của trường mình đến rồi sao?

Giáo viên dẫn đội của trường Trung học Tinh Thành tên là “Tôn Phù”, tỏ thái độ ôn hòa, ánh mắt nhìn Phương Tinh và những người khác mang theo vẻ tán thưởng:

- Quả nhiên đều là những người ưu tú.

- Bớt nói nhảm đi, họ Tôn kia, anh tìm đến cửa chẳng phải là để khiêu khích sao? Vừa hay... Chúng ta hãy thử xem ai lợi hại hơn!

Hạ Long cười lạnh một tiếng:

- Lưu Vĩ, em lên đi!

Lưu Vĩ không đổi sắc mặt, tiến lên vài bước:

- Tôi là Lưu Vĩ, ai trong số các người lên?

- Ôi chao, thầy Hạ, thầy hiểu lầm tôi rồi.

Tôn Phù đẩy gọng kính vàng của mình, vẻ mặt bất lực:

- Minh Nhất Tâm, em lên đi, nhớ kỹ, mọi người cùng giao lưu học hỏi, hữu nghị là trên hết.

- Vâng, thưa thầy!

Nữ sinh trong số ba học sinh đó bước ra.

Cô gái này có lông mày dài và hẹp, ngũ quan dịu dàng, nhưng ánh mắt lại toát ra sự kiên định.

Phương Tinh nhìn xuống, chú ý đến bàn tay của đối phương.

Bàn tay của Minh Nhất Tâm không trắng, cũng không mềm mại, mà có phần thô ráp và chai sạn.

Đây là một đôi bàn tay đã trải qua trăm ngàn lần tôi luyện!

“Cô gái này có công phu trên tay rất lợi hại...”

Phương Tinh thầm cảm thán một tiếng, Lưu Vĩ đã giao đấu với Minh Nhất Tâm.

- Hừ!

Lưu Vĩ khẽ quát một tiếng, cơ bắp toàn thân như nước chảy, toàn bộ cơ thể phình lên, cậu ta lập tức biến thành một người khổng lồ nhỏ bé.

Ầm!

Đối diện với cậu ta, Minh Nhất Tâm bước lên một bước, năm ngón tay phải xòe ra, như mang theo sấm sét, lại giống như có cuồng phong thổi qua khe núi, phát ra tiếng hú kinh khủng!

Võ học cấp A - “Sưu Hồn Long Trảo Thủ”!

Bạn đang đọc Tinh Không Chức Nghiệp Giả (Bản Dịch) của Văn Sao Công
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi GodThunder
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.