Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần thưởng (1)

Phiên bản Dịch · 1202 chữ

- Hửm?

Hạ Long nhíu mày:

- Bây giờ, trường Trung học Tinh Thành đều dạy học sinh những môn võ học nguy hiểm như vậy sao?

“Sưu Hồn Long Trảo Thủ” cũng giống như “Cực Tình Kiếm”, vì nó quá nguy hiểm, nên mặc dù đều là võ học cấp A, nhưng chúng không nằm trong giáo trình của trường trung học, rõ ràng là vượt quá chương trình học.

- Ha ha, không phải là do chúng tôi dạy, mà đây là võ học gia truyền của bạn học Minh...

Tôn Phù cười gượng gạo trả lời:

- Bạn học Lưu này thật may mắn, vậy mà lại thức tỉnh được dị năng, rất thích hợp để rèn luyện thân thể, lúc này, e rằng cậu ta đã tấn thăng đến cảnh giới thứ hai rồi?

Lời còn chưa dứt, Lưu Vĩ đã gầm lên một tiếng, cả người cậu ta như dây cung bị kéo căng, tích tụ lực lượng vô song, thể hiện tu vi luyện gân.

Cậu ta sải bước như rồng như hổ, hai tay mở ra, lao về phía Minh Nhất Tâm, vậy mà lại lấy công để đối công!

Phong Cuồng Thập Bát Đả - Phong Hổ Thức!

Rồng đối đầu với hổ!

Trên sân, gió nổi mây phun, giống như long tranh hổ đấu, hai bóng người không ngừng bay lượn, kình khí phát ra tứ tán.

- Quả nhiên... Bạn học Lưu này đã bước vào võ đạo đệ nhị cảnh, chiêu Phong Cuồng Thập Bát Đả này rất có phong cách.

Tôn Phù nhận xét với hai học sinh bên cạnh.

- Hửm?

Nhìn thấy vậy, Hạ Long lập tức nhíu mày.

Đối phương như vậy, rõ ràng là khá tự tin.

- Võ giả luyện gân, chỉ có vậy mà thôi!

Ngay sau đó, Minh Nhất Tâm hét lớn một tiếng, các khớp xương trên người cô nàng nổ lách tách, ngón tay bật ra, vậy mà lại phát ra âm thanh như kim loại.

- Luyện cốt như thép?

Nhìn thấy vậy, Hạ Long lập tức thở dài một tiếng, biết rằng Lưu Vĩ đã thua.

Quả nhiên, đối mặt với một trảo được gia tăng sức mạnh từ xương cốt của Minh Nhất Tâm, Lưu Vĩ lùi lại vài bước, trên ngực của cậu ta, năm lỗ máu hiện ra rõ ràng, máu vẫn không ngừng chảy ra ngoài.

- Vậy mà lại là luyện cốt, tôi thua rồi...

Lưu Vĩ chắp tay với ánh mắt ảm đạm, có vẻ rất chán nản.

“Hửm?”

Nhìn thấy cảnh này, Phương Tinh lại nghĩ đến gì đó.

Trước đây, hắn đã từng đi làm thêm cùng Lưu Vĩ, thấy cậu ta giả thua nhiều lần, nên hắn còn lạ gì một số thói quen và động tác nhỏ của tên này.

“Bình thường cậu ta không như vậy... Giống như đang giả vờ vậy, đây là đang giấu bài sao? Định hố ai đây?”

Cựu học sinh đứng đầu khối lo lắng nghĩ.

- Bạn học Minh có muốn nghỉ ngơi một lúc không?

Hạ Long nhìn Minh Nhất Tâm.

- Không cần, xin hãy tiếp tục.

Minh Nhất Tâm nhìn chằm chằm Phương Tinh và Bạch Liên Y, ánh mắt dừng lại trên người Bạch Liên Y nhiều hơn một chút.

Rõ ràng, cô nàng này hơi tò mò về người cùng giới.

- Tớ còn không đánh lại Lưu Vĩ, chắc chắn không phải là đối thủ của cậu... Xin lỗi, thầy.

Trên mặt Bạch Liên Y hiện lên vẻ xấu hổ.

Hạ Long trừng mắt, nhìn về phía Phương Tinh.

- Được rồi, để tôi lên!

Phương Tinh không có gì để nói, lúc nãy, nói đùa vài câu thì không sao, nhưng bây giờ, đương nhiên hắn phải trực tiếp lên sân.

Dù sao, Hạ Long đã chăm sóc hắn rất nhiều, lúc này, làm sao hắn có thể mặc cả được?

Vù vù!

Bầu trời âm u, tuyết rơi lất phất.

- Tôi tên là Phương Tinh...

Phương Tinh ngẩng đầu nhìn trời, ngáp một cái:

- Kết thúc màn kịch nhàm chán này sớm đi...

- Cậu...

Minh Nhất Tâm không biểu cảm, thân hình như rồng, nhanh nhẹn vô cùng.

Đột nhiên!

Gầm gừ!

Trước mắt cô ấy như có một con rồng thật sự xuất hiện!

- Ý cảnh của rồng!

Đây không phải là ý cảnh mô phỏng được tu luyện từ võ học cấp A! Mà là ý chí võ đạo chân chính thuộc về võ giả Đảm Phách cảnh!

Tuy cô nàng đã tu luyện võ học cấp A, có một chút sức đề kháng về mặt tinh thần, ví dụ như trong trận chiến với Lưu Vĩ lúc trước, cả hai đều không bị ảnh hưởng.

Nhưng đó chỉ là ý cảnh mô phỏng thông thường.

Trước ý chí võ đạo chân chính, sức đề kháng đó giống như một tòa lâu đài được xây dựng từ cát, dễ dàng bị phá hủy!

Ầm!

Giống như con đập bị vỡ, Minh Nhất Tâm như trở về thời thơ ấu, gặp phải một con hổ dữ bên đường!

Không, đó là thứ còn đáng sợ hơn hổ dữ gấp trăm lần!

Cơ thể của cô nàng run rẩy, không thể cử động.

Phương Tinh di chuyển theo gió, đến trước mặt cô nàng, đưa tay vuốt ve tóc mai của cô ấy:

- Cậu thua rồi...

- Tôi thua rồi...

Minh Nhất Tâm ngây người trả lời.

- Đó là... ý cảnh của rồng, vậy mà lại nắm vững được ý cảnh của rồng ở đệ nhị cảnh ư?

Tôn Phù bóp nát chiếc kính của mình:

- Thiên tài! Thiên tài võ đạo thực sự!

Ánh mắt của ông ta nhìn Phương Tinh như đang nhìn một bảo vật hiếm có, ông ta nói với hai học sinh bên cạnh:

- Hai em cũng không cần lên sân nữa, dù sao cũng sẽ thua thôi.

- Vậy mà lại...

Nhìn thấy cảnh này, Lưu Vĩ âm thầm nắm chặt nắm đấm.

- Quả không hổ là thủ khoa, lợi hại quá!

Bạch Liên Y bên cạnh, hai mắt như muốn phát sáng.

Nắm vững ý chí võ đạo có nghĩa là gì?

Có nghĩa là con đường võ đạo của người đó căn bản không có bình cảnh!

Người như vậy, chỉ cần sống sót qua nghĩa vụ quân sự, sau khi trở về, ít nhất cũng có thể có được địa vị như bố của Cố Vân, coi như là đã thực sự thay đổi giai cấp!

- Thằng nhóc này!

Hạ Long không nói nhiều, chỉ vỗ vai Phương Tinh.

Cảnh giới võ đạo còn có thể nâng cao bằng tài nguyên, nhưng ý chí võ đạo, trên tinh cầu Ưng Non, quả thực không có tài nguyên nào có thể giúp học sinh thức tỉnh ý chí võ đạo!

Điều này chỉ có thể chứng minh rằng, học trò của ông ta ngày càng xuất chúng!

Nhớ lại biểu hiện của Phương Tinh hồi năm lớp 10, Hạ Long không khỏi cảm thán.

Lúc đó, ông ta chỉ cảm thấy cậu học trò này không ngừng tiến bộ, mỗi một bước đều rất vững chắc.

Hiện giờ, không chỉ vững chắc, mà quan trọng hơn là bước chân còn rất lớn!

Bạn đang đọc Tinh Không Chức Nghiệp Giả (Bản Dịch) của Văn Sao Công
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi GodThunder
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.