Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nguy cơ

Tiểu thuyết gốc · 1625 chữ

Chương 9: Nguy cơ

Liên Mị đã thức dậy từ sáng sớm, cô vẫn chuẩn bị đồ ăn cho tất cả mọi người trong dinh thự, chỉ khác với Hoàng Long là làm một mình, còn cô được người hầu trong nhà trợ giúp theo lệnh của Hàn Tuyết.

Người hầu trong nhà hôm qua nghe tiếng nổ lớn ngoài sân cũng bàng hoàng, các nàng nghe Hàn Tuyết nói chuyện khá khách khí với Liên Mị nên cho rằng cô đã giết hai tên sát thủ tối qua, lại đến đây làm hộ vệ trong nhà nên mọi người đối với cô vẫn luôn giữ thái độ vui vẻ khi cô sắp xếp công việc cho mọi người.

Liên Mị sắp xếp mọi thứ xong thì ra phòng khách nghỉ ngơi, chờ đợi Mộc Linh xuống dùng bữa

Hỏa Nhi đi xuống lầu trước, cô không ngồi vào bàn ăn ngay mà lựa chọn ra ngồi ở bộ ghế ngoài phòng khách, cô chủ động chào hỏi với Liên Mị.

Liên Mị thoáng nhìn Hỏa Nhi, cô gật đầu chào lại một tiếng nhưng không muốn nói gì.

Hỏa Nhi cũng biết Liên Mị không muốn nói chuyện nên nàng chỉ ngồi ở trên ghế chờ đợi chủ nhân.

Hàn Tuyết sau khi sắp xếp đồ ăn cho người hầu trong nhà cũng tiến đến ngồi cùng hai người, ba người phụ nữ im lặng một cách đáng sợ, dù hai người Hỏa Nhi và Liên Mị sống cùng nhau đã lâu nhưng cả hai đều là người ít nói.

Mộc Linh cùng Mộc Anh đi xuống, thấy ba người ngồi im trên ghế, Mộc Anh thì thầm vào tai Mộc Linh. “Con không phải người duy nhất làm không khí tồi tệ.”

Mộc Linh cười khổ, nàng nói. “Mọi người ra ăn đi.”

Theo thứ tự mọi người chủ động ngồi vào bàn, chỉ có duy nhất Liên Mị là đứng nhưng như thế mới là thích hợp cho cô.

Mộc Linh đưa tay về phía Liên Mị, cô nói. “Tôi giới thiệu với mọi người trong nhà về Liên Mị, một thành viên mới của gia đình chúng ta.”

Hỏa Nhi và Hàn Tuyết gật đầu, hai người đã không cần phải giới thiệu, hai người biết mục đích chính của Mộc Linh là giới thiệu Liên Mị làm quen với Mộc Anh.

Mộc Linh chỉ tay về Mộc Anh, cô hướng ánh mắt đến Liên Mị. “Liên Mị, Mộc Anh là đưa con gái đầu của tôi, tôi còn một đứa con gái nhưng nó đang học ở trong trường.”

Mộc Anh đưa tay ngọc về phía Liên Mị, cô chủ động nói. “Mộc Anh.”

Liên Mị hơi khựng lại, lúc nãy Mộc Anh xuống lầu cô không có chú ý, nhưng giờ nhìn kỹ Mộc Anh cô mới cảm thán trên đời lại còn có người con gái xinh đẹp không tì vết như vậy, cô khẽ đưa tay ra bắt. “Liên Mị.”

Mộc Linh nhìn biểu hiện của con gái chẳng vừa ý cho lắm, lạnh lùng quá, nhưng cô cũng chỉ có thể ngầm thở dài, cô vỗ tay nói. “Tốt lắm, mọi người trước hết cứ vừa ăn vừa nghe ta nói qua về tình hình của gia đình hiện tại.”

Ba người Mộc Anh không ăn ngay mà hướng về Mộc Linh.

Liên Mị cũng không vội ăn mà chờ đợi Mộc Linh nói, cô từng là binh lính mà binh lính luôn cần ưu tiên nghe cấp trên phổ biến tình hình xong mới tiếp tục làm việc của mình.

Mộc Anh thấy bốn người hướng về mình cũng không dài dòng mà nói thẳng vào vấn đề. “Hai năm trước, người của Mộc gia tộc ở hành tinh no.23 có ý định muốn thu mua công ty của ta với giá rẻ, nói thẳng ra là muốn cướp trắng trợn công ty, nhưng với luật của liên minh, bọn họ không thể làm gì được mà phải ra về.

Hiện tại, họ đã trở lại hành tinh no.23s9 với mục đích ép buộc chúng ta giao ra công ty, và như hôm qua mọi người thấy, hai sát thủ đã đến nhà của chúng ta đã là nhóm thứ ba trong tháng này đến đây, nên tôi mong mọi người trong thời gian bấp bênh hãy bảo vệ bản thân thật tốt.

Bọn họ hiện tại không dám nhằm thẳng vào tôi, mà sẽ hướng về những người xung quanh tôi, Mộc Hi hiện tại đang ở trong Thiên Liên học viện bọn chúng sẽ không dám cho người tới đó, người mà ta lo lắng nhất là con Mộc Anh, bọn chúng chắc chắn sẽ nhắm vào con, nên thời gian này tôi mong Liên Mị sẽ bảo vệ tốt cho Mộc Anh.”

Liên Mị đã hiểu sơ qua về tình hình của Mộc Linh, cô nói. “Được, nếu không có đấu tướng xuất hiện thì cô Mộc Anh sẽ được an toàn nhưng còn cô, bà chủ, tôi nghĩ cô chưa chắc đã là người an toàn nhất, khi mọi việc trở lên túng quẫn, cô mới là người bọn chúng muốn hướng đến đầu tiên.”

Mộc Linh nghe lời nói của Liên Mị thì mừng rỡ, cô còn đang sợ Liên Mị nghe đến người hành tinh no.23 sẽ sợ hãi mà bỏ đi, nhưng Liên Mị hình như không có sợ hãi gì, lại nghe Liên Mị phân tích chu đáo, cô mỉm cười nói:

“Thật ra cô bảo vệ Mộc Anh cũng như là đang bảo vệ tôi thôi, Mộc Anh là bác sĩ chữa trị ngoại thương, phòng bệnh của con bé được mở dưới tầng một của công ty, còn tôi làm việc trên tầng sáu, nếu có biến cố gì mọi người vẫn có thể hỗ trợ cho nhau.”

Liên Mị gật đầu. “Thế là tốt nhất, chỉ là bảo vệ cho bà chủ và cô Mộc Anh thì hai người quả thật rất ít.”

Mộc Linh nghe vậy thì cũng thầm than trong lòng, cô biết hai người là quá ít nhưng chẳng thể làm gì khác, cô nói. “Trừ việc làm ăn vẫn giữ được bình thường ra thì thật sự bọn tôi đang bị cô lập bởi các công ty bảo vệ, họ không dám đắc tội với người của Mộc gia.”

Liên Mị nghe vậy thì thở dài. “Các cô tình huống đã quá xấu, ngày hôm qua các cô không nên đuổi anh Long đi, có anh ấy ở đây thì người hành tinh no.23 cũng không quá đáng sợ.”

Mộc Anh không biết anh Long trong lời của Liên Mị là sao, nhưng nhìn khuôn mặt của mẹ cô, dì Hàn Tuyết và Hỏa Nhi thì cô cũng biết có lẽ ba người đã làm việc sai lầm.

Liên Mị nhìn ba người khoát tay. “Thôi bỏ đi, chuyện cũng qua rồi, để tôi nhắn tin cho anh Long, nếu anh ấy chịu quay lại thì chưa biết trừng mọi người đều có thể sống yên ổn?”

Cùng lúc đó, tại một dãy núi cao dài miên man, phía cuối dãy núi là một thác nước khổng lồ, dòng nước xiết ngay điểm cuối cao mười mấy mét chảy thẳng xuống phía dưới hồ phía dưới tạo thành từng luồng bọt trắng bắn lên tung tóe lên trên mặt hồ, từng tia nắng chiếu thẳng xuống mặt hồ cùng với hơi nước tạo thành một chiếc cầu vồng ngay trên mặt hồ, những bong bóng nước lấp lánh bay lăn tăn tạo thành khung cảnh tựa như thế giới thần tiên.

Xung quanh thác nước từng lớp cây cổ thụ mọc xen lẫn vào với nhau tạo thành một hàng rào tự nhiên hoàn hảo, tiếng chim chóc cùng muông thú tụ tập ra xung quanh hồ tạo nên một cảnh vật vô cùng tự nhiên.

Hoàng Long một đêm chạy đến đây không chút mệt mỏi, tinh thần ngược lại sảng khoái, hắn thầm nghĩ. “Xem ra mảnh đất này được chụp từ vệ tinh mà rao bán, chứ thực chất chưa ai đặt chân tới đây cả.”

Hắn cởi quần áo đã bị rách tả tơi do lựu đạn tối hôm qua cất vào trong, trước đó hắn nhìn thấy tin nhắn mà Liên Mị nhắn đến nhưng hắn chưa vội xem mà lấy đà nhảy thẳng xuống thác nước phía dưới.

Từ độ cao mười ba, mười bốn mét nhảy xuống mặt nước có thể nói chẳng khác nào so với tự sát nhưng với người đã đạt đến đấu tướng cửu tinh như Hoàng Long thì chẳng là việc gì, toàn thân hắn sớm đã luyện thành nóng lạnh không ăn, ngũ tạng cũng đã trở lên cứng rắn sớm không dễ bị tổn thương và một vài bộ phận nhạy cảm cũng sớm chẳng sợ bị thương tổn.

Như một viên đạn lao xuống phía dưới hồ nước, không một động tác hoa mỹ.

“Tùm.”

Mặt nước hóa thành từng cơn sóng cuộn trào đánh vào bờ, muông thú xung quanh bị vật thể lạ rơi xuống làm hoảng sợ mà chạy toán loạn.

Hoàng Long từ sâu dưới đáy hồ trồi lên, khuôn mặt toát ra sự sảng khoái khó tả, nước trong hồ mát lạnh trong lành, tưởng như có thể tùy tiện uống được, đây là thứ trên hành tinh số no.7 đã không còn tồn tại, khí thải, nước thải, rác thải là những thứ tràn ngập ở đó, người ta còn ở hành tinh số no.7 là vì nó còn một loại lõi Z để chế tạo ra các loại vũ khí sử dụng năng lượng từ lõi Z.

Bạn đang đọc Tinh Không Bạo Loạn sáng tác bởi haidongi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi haidongi
Thời gian
Lượt đọc 33

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.