Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mộc Anh

Tiểu thuyết gốc · 1580 chữ

Chương 8: Mộc Anh

Mộc Linh nhìn Hoàng Long phiêu nhiên rời đi như chẳng có chuyện gì xảy ra thì trong lòng có chút tự trách cùng hổ thẹn nhưng cảm xúc đấy chỉ thoáng qua.

Liên Mị đang muốn đi về phòng thì Hỏa Nhi cản cô lại. “Cô không cần xuống căn phòng đấy nữa, chủ nhân chuyển cô lên phòng trên dinh thự.”

Liên Mị hai mắt lóe sáng, trên tay cô một mảnh giáp tay xuất hiện, cô lạnh tóm lấy cổ của Hỏa Nhi nhấc lên trời, cô lạnh lùng nói. “Đừng cho tôi không biết ý nghĩ của mấy người, anh Long không thích rắc rối nên không muốn đôi co cùng mấy người nhưng tôi thì khác.”

Mộc Linh nghe Liên Mị nói thì thầm nghĩ thì ra hai người này đã sớm biết ba người tính toán gì, nàng nhìn Hỏa Nhi khuôn mặt tím tái bị nhấc giữa không trung vội khuyên can. “Liên Mị, cô đừng nóng nảy, Hỏa Nhi không có ý xấu.”

Liên Mị ném mạnh Hỏa Nhi vào gốc cây, Hỏa Nhi không có lực phòng thủ, lưng đập mạnh vào gốc cây, miệng rỉ máu.

Liên Mị lạnh lùng nhìn Mộc Linh. “Cô yên tâm, anh Long để tôi ở lại, tôi tất nhiên sẽ làm nhiệm vụ của mình thật tốt, dẫn tôi lên phòng.”

Mộc linh ra hiệu cho Hàn Tuyết đưa Liên Mị lên phòng, còn mình thì ra đỡ Hỏa Nhi dậy, cô lấy khăn lau máu trên khóe miệng Hỏa Nhi. “Để chị gọi Mộc Anh dậy kiểm tra cho em, Liên Mị ra tay cũng thật ác.”

Hỏa Nhi ngược lại không tức giận, cô cười nói. “Em không việc gì, cô ta cũng không có ý làm em bị thương, nhưng có người như Liên Mị bảo vệ thì mới yên tâm, nếu cô ta hiểu mọi chuyện không nói thì thật sự nguy hiểm.”

Mộc Linh gật đầu thở dài nói. “Nhưng cô ta tức giận là thật, dường như cô ta rất dựa dẫm vào Hoàng Long, có thể chúng ta đã sai khi đuổi cậu ta đi.”

Hỏa Nhi được Mộc Linh đỡ dậy. “Chuyện đó để tính sau, chị bây giờ nên suy nghĩ đến an nguy bản thân trước, hai tên sát thủ vừa rồi có thực lực đấu sĩ tam tinh, bọn chúng chết rồi, chỉ sợ sẽ lại có đám sát thủ mạnh hơn đến.”

Trên mặt Mộc Linh đã sớm không còn sự kiêu ngạo cùng yêu kiều vốn có, cô yếu ớt nói. “Ta thật sự phải giao toàn bộ công ty cho bọn chúng sao?”

“Cũng chưa đến mức đấy, Liên Mị kia dù thực lực chỉ là đấu sĩ ngũ tinh nhưng em thấy cô ta có sức mạnh để đấu với đấu sĩ thất tinh, lại thêm bộ giáp của cô ta, thì chị chỉ cần khiến cô ta chủ động bảo vệ chị thì tạm thời có thể an toàn.” Hỏa Nhi nói.

Hai đôi lông mày của Mộc Linh nhíu chặt lại với nhau, khi trong dinh thự nàng tưởng Liên Mị chỉ là cô gái đơn thuần nhưng không ngờ cô ta lại thông minh, có thể biết rõ được ý định của mình cùng Hàn Tuyết và Hỏa Nhi, việc mình đuổi Hoàng Long đi chắc chắn đã làm Liên Mị tức giận.

Song cô cuối cùng khuôn mặt cô vẫn giãn ra, cô thấy Liên Mị là người thẳng tính, cô ta bảo sẽ bảo vệ tốt cho mấy người chắc chắn cô ta sẽ làm được, không cần đến lượt mình dở trò vặt trước mặt Liên Mị, trái lại còn gây thêm phản cảm không đáng có.

Đỡ Hỏa Nhi vào nhà, Mộc Linh ngoảnh đầu nhìn về cổng, tiếng cổng sắt đang chầm chậm đóng lại chứng tỏ Hoàng Long đã ra khỏi nhà.

Ngược lại với tâm sự phức tạp của người bên trong dinh thự, Hoàng Long ra khỏi dinh thự thấy thoải mái hơn nhiều, hắn vươn vai, khuôn mặt dù có chút lạnh như băng nhưng ánh mắt lại tràn ngập tinh khí.

Cầm điện thoại trong tay, hắn lướt trên bản đồ ngoại ô thành phố, trên điện thoại từng ô đất được chia ra một cách rõ ràng.

Hoàng Long sau khi lướt tìm một lượt, cuối cùng hắn chú ý đến một mảnh đất ở trên một dãy núi, nó tuy có chút nhỏ, chỉ có năm mươi mét vuông nhưng cũng đã vừa ý của hắn.

Ở trên lưu ý thông tin mảnh đất có ghi rõ thông tin cảnh báo, mảnh đất tuy rẻ nhưng có nguy hiểm nhất định.

Mảnh đất nằm trên một con thác lớn, di chuyển lên vô cùng khó khăn, bên trên dãy núi có nhiều con thú nguy hiểm, bù lại có cảnh sắc thiên nhiên tuyệt đẹp và độ yên tĩnh lại phù hợp với Hoàng Long.

Chẳng cần suy nghĩ lâu, hắn chọn mua mảnh đất đó trên điện thoại, một thông báo trừ một nghìn tiền liên minh xuất hiện trên điện thoại hắn, cùng một đống giấy tờ được tích hợp vào trong thông tin thẻ của hắn.

Hoàng Long xác định đường đi đến ngọn núi, do việc quy hoạch đường đi của nước Vĩnh Liên này tương đối phức tạp mà hắn thì không muốn cứ cầm điện thoại trong tay, cách đơn giản nhất và hiệu quả nhất là cứ băng thẳng hướng chim bay mà đi là tốt nhất.

Xác định phương hướng, Hồ Long nhảy vụt vào rừng biến mất.

Sáng sớm hôm sau, tại bên trong một căn phòng rộng rãi, căn phòng sạch sẽ một cách lạ thường, mọi thứ được sắp xếp một cách gọn gàng, căn phòng bốn phía mở tung cửa, ánh nắng nhẹ nhàng của bình minh xuyên qua những trước rèm trắng khiến căn phòng mang một vẻ quý phái tự nhiên mà không phô trương.

Một cô gái trẻ có khuôn mặt lạnh lùng lạnh lùng đang ngồi trên ghế, đôi mắt vàng hàm chứa ánh xuân, mái tóc vàng dài suôn mượt buông nhẹ trên hai vai, hai đôi tai dài trắng mịn thuôn về đằng sau, ánh mắt cô chứa đầy vẻ cao ngạo bẩm sinh, trên cổ cô đeo một chiếc vòng bạc tôn lên bờ vai trắng ngần, trên thân cô mặc trần một chiếc áo ngủ trắng để lộ xuân quang tứ phía, nhìn cô tựa như tiên nữ lạnh lùng khó ai có thể chạm tới.

Cô cẩn thận cầm những dụng cụ y tế kiểm tra cho Hỏa Nhi đang ngồi kế bên, đến chính Hỏa Nhi ngày thường ương bướng ngồi trước cô gái cũng chỉ im lặng cam chịu.

Cô gái lạnh lùng hỏi. “Vết thương rõ ràng từ tối qua, sao sáng hôm nay mới tới? Ngực bị đập trúng vào vật cứng, chấn thương không nhẹ, nếu để kéo dài thêm có thể ảnh hưởng tới phổi.”

Trước sự uy nghiêm của cô gái, Hỏa Nhi thành thật đáp. “Tối qua sợ phiền tới tiểu thư nên ta không tới.”

Cô gái cẩn thận cất thiết bị lại vào trong hộp, cô không quan tâm tới lời bào chữa của Hỏa Nhi mà ngồi lên ghế ghi lại những đơn thuốc lên một tấm giấy, cô ghi xong cũng không đưa cho Hỏa Nhi mà dặn dò. “Trước khi khỏi hẳn cô không được vận động mạnh, chú ý nhịp thở để tránh vết thương mạnh hơn, tối nay tôi sẽ mang thuốc về cho cô.”

Hỏa Nhi ngoan ngoãn gật đầu.

Mộc Linh từ ngoài cửa bước vào, nàng nhẹ giọng nói. “Mộc Anh, con tha cho Hỏa Nhi đi, nó cũng vì ta mà bị thương, đồ ăn cũng chuẩn bị xong rồi ra ăn trước đã.”

Mộc Linh dù có quyền lực nhất nhà nhưng đứng trước đứa con gái lớn này của mình thì nàng cũng có chút bất lực, đứa trẻ này nóng lạnh không ăn, chẳng hề sợ ai, nàng chỉ có thể dùng uy quyền của người mẹ để giải thoát cho Hỏa Nhi.

Mộc Anh nhìn Mộc Linh thì cũng gật đầu nói. “Mẹ và Hỏa Nhi ra trước đi, con sắp xếp lại một chút rồi sẽ ra.”

Mộc Linh đưa mắt nhìn Hỏa Nhi ý bảo cô nhanh chóng đi ra.

Mộc Anh vừa đi ra cửa lại quay đầu bảo Mộc Anh. “Con nên ra luôn cùng ta, ta muốn giới thiệu cho con một người.”

Mộc Anh vẫn chậm rãi sắp xếp dụng cụ y tế vào trong hộp, cô chỉ lạnh nhạt nói. “Là cô gái nhân mã tối qua sao?”

Mộc Linh kinh ngạc hỏi. “Con đã gặp Liên Mị rồi sao?”

“Con đã thấy dì Hàn Tuyết dẫn cô ấy vào nhà từ tối qua.” Mộc Anh đáp.

Mộc Linh cẩn thận dặn dò. “Cô ấy sẽ đảm nhận nhiệm vụ bảo vệ trong nhà, con cư xử với cô ấy tốt một chút.”

Mộc Anh đưa mắt nhìn Mộc Linh, cô nhẹ giọng nói. “Từ trước đến nay con cư xử không tốt hay sao?”

Mộc Linh cười khổ nhìn đứa con gái yêu của mình. “Ta biết không phải là tại con nhưng khí chất trên người con quả làm cho người ta cảm thấy xa cách.”

Bạn đang đọc Tinh Không Bạo Loạn sáng tác bởi haidongi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi haidongi
Thời gian
Lượt đọc 41

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.