Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lấy oán trả ơn

Tiểu thuyết gốc · 1524 chữ

Chương 7: Lấy oán trả ơn

Ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng vằng vặc, Mộc Linh đang trầm ngâm cho tính toán sắp tới, chẳng lẽ lại phải buông bỏ cơ nghiệp nhiều năm cho đám người gia tộc, cô đang mải suy nghĩ thì thiếu nữ tóc đỏ lên tiếng:

“Chủ nhân, cô gái nhân mã khi nãy là đấu sĩ ngũ tinh.”

Mộc Linh cùng Hàn Tuyết kinh ngạc cùng nói. “Hỏa Nhi, em nói thật, cô gái kia là đấu sĩ ngũ tinh.”

Hỏa Nhi gật đầu. “Từ hơi thở của cô ta thì đúng là như thế, hơi thở của cô ấy mạnh hơn ta một bậc, đấu sĩ ngu tinh có lẽ là không sai lệch mấy đâu.”

Mộc Linh cùng Hàn Tuyết nhìn nhau, cả hai tuy thân phận chủ tớ khác nhau nhưng luôn thân như chị em, tâm ý sớm tương thông, nếu cô gái kia chấp nhận bảo vệ bọn họ thì hai người có thể coi như an toàn.

Dù sao Mộc gia làm gì có mặt mũi mà cho đấu tướng đến hành tinh này mà nếu cho người cấp bậc đấu tướng đến thì cha của Mộc Linh lại có cơ hội để đưa người cấp đấu tướng xuống bảo vệ cô, hiện tại tuy Hỏa Nhi và cô gái Liên Mị kia thực lực không cao nhưng bảo vệ được cho mấy người vẫn là dư sức.

Chỉ là người đầu bếp kia đã giới thiệu, cô gái nhân mã kia là bạn gái hắn, liệu hắn có gây cản trở gì để cô gái nhân mã kia chấp nhận bảo vệ mấy người không?

“Chủ nhân, hay cho Hoàng Long một số tiền lớn để anh ta rời đi.” Hàn Tuyết nói.

Mộc Linh cũng hơi giao động, quả thật với thương nhân như cô, dùng tiền giải quyết vấn đề là một cách thường gặp nhất, nhưng cô lúc này do dự không quyết, vì cô cảm thấy người tên Hoàng Long kia cũng không đơn giản, từ cách nói năng, hành động đều không giống với người thường.

Cô cảm thấy khó hiểu vì sao người như thế lại vào nhà cô cam chịu làm một đầu bếp tầm thường.

Khi cả ba đang suy nghĩ, thì một tiếng ‘bùm’ khá lớn phát ra từ sân sau khiến Mộc Linh và Hàn Tuyết kinh hoàng.

Hàn Tuyết vội đỡ Mộc Linh chạy thẳng vào phòng của Mộc Linh, còn Hỏa Nhi thì nhảy từ ban công xuống, chạy vòng ra chỗ có tiếng nổ lớn.

Chuyện này dường như chưa phải diễn ra lần đầu tiên.

Hoàng Long thì như một pho tượng nhìn hai kẻ đang tấn công vào trong dinh thự, hắn hơi rung nhẹ tay trái, khối lập phương không gian khẽ phát sáng, một khẩu súng trường màu trắng xuất hiện trên tay hắn, khẩu súng trường thon dài uốn cong tới tay cầm, nòng súng dài khoảng 600 mm, trên thân súng thì bị rỗng một lỗ hình chữ nhật dài khoảng 300 mm, một hộp hình chữ nhật có chứa những hạt năng lượng màu lam đang chầm chậm di chuyển được lắp trên lỗ rỗng.

Hoàng Long trên khuôn mặt lạnh như băng, hai kẻ kia vậy mà lại tấn công hắn và Liên Mị bằng lựu đạn, may mà hiện tại cơ thể Hoàng Long đã có thể chịu được những sát thương hạng nhẹ như thế.

Hoàng Long lạnh lùng giơ súng về hai kẻ đang bước tới.

“Xiu, xiu.”

Hai tia sáng màu lam lóe lên, chỉ trong chớp mắt hai kẻ vừa tấn công Hoàng Long cùng Liên Mị ngã gục trên nền cỏ, hai tia sáng màu lam xuyên qua ngực chúng đốt cháy ngực chúng thành một lỗ tròn, mùi thịt khét lập tức bốc lên.

Hoàng Long nhíu mày thầm nghĩ. “Chủ nhân dinh thự này xem ra đắc tội với không ít người, hoặc có thể nói là nàng đã làm gì đó để người ta động tâm, muốn phái sát thủ đến .”

Liên Mị được Hoàng Long chắn trước mặt, cô thấy sau lưng áo của Hoàng Long rách tơi tả do mảnh lựu đạn nổ chúng, dưới ánh trăng mờ ảo cô thấy được những vết thương dài như những con rết siêu vẹo trên lưng hắn, cô đặt tay trên lưng hắn hỏi. “Anh Long, anh không sao chứ?”

Hoàng Long khoát tay. “Không việc gì, cùng tiến lại xem hai tên sát thủ.”

Liên Mị gật đầu, cô vẫn đi theo sau Hoàng Long, cảm giác có người che chở thật tốt.

Hoàng Long đang tháo khăn đeo của một tên sát thủ thì Hỏa Nhi chạy tới, cô nhìn hai tên sát thủ nằm trên đất thầm nghĩ là do Liên Mị chỉ đạo Hoàng Long giết hai tên sát thủ, ánh mắt cô lóe lên, cô quát lớn. “Dừng lại.”

Hoàng Long cau mày nhìn Hỏa Nhi, cô gái nhỏ này muốn làm gì.

Hỏa Nhi lớn giọng nói. “Ai cho anh giết người trong sân vườn của chủ nhân, anh có biết làm thế sẽ gây phiền toái lớn thế nào cho chủ nhân hay không?”

Hoàng Long không vui nói. “Chẳng lẽ phải để bọn chúng giết chết chúng tôi mới được sao?”

Hỏa Nhi ngoan cô nói. “Anh chờ đấy, để ta gọi chủ nhân tới giải quyết.”

Nhìn Hỏa Nhi rời đi, Liên Mị tức giận nói. “Anh Long, anh giúp bọn họ giết sát thủ, không ngờ cô gái kia lại có ý trách anh.”

Hoàng Long khoát tay. “Không việc gì, đợi Mộc phu nhân đến xem.”

Hỏa Nhi quả thật đưa Mộc phu nhân cùng Hàn Tuyết bằng cửa sau tới, ba người trên mặt mỗi người đều có một vẻ mặt khác nhau.

Mộc Linh với thân phận là chủ nhân ngôi nhà liền chủ động nói. “Hoàng Long, ngươi giết hai tên sát thủ này quả thật gây phiền toái lớn cho ta, ta cho anh một chút tiền, anh rời khỏi dinh thự đi.”

Liên Mị kinh ngạc nhìn Mộc Linh, cô tức giận chỉ tay vào Mộc Linh đang muốn mắng chửi một trận, những người này không nói lý lẽ, hai tên sát thủ này rõ ràng có vũ khí gây sát thương cao, thực lực chúng không thấp đều là đấu sĩ tam tinh, nếu không phải anh Long giải quyết chúng một cách nhanh gọn thì dinh thự này có thể sẽ bị náo thành một trận hỗn độn.

Hoàng Long đưa tay ngăn Liên Mị, hắn lạnh nhạt thu súng về khối lập phương không gian. “Được rồi, chúng tôi sẽ rời đi.”

Hàn Tuyết thấy Hoàng Long muốn mang theo cả Liên Mị đi, cô liền nói. “Phiền phức chỉ là một mình cậu gây ra, cứ để Liên Mị ở lại cũng được.”

Hoàng Long thầm cười trong lòng, Liên Mị hừ một tiếng. “Không dám, tôi đi theo anh Long quen rồi, ở một mình ở nơi xa lạ không quen.”

Liên Mị nói nửa thật nửa giả, cô đi theo Hoàng Long lâu là giả nhưng cô hiện tại chỉ muốn ở cùng Hoàng Long thật, tình yêu là mù quáng, cô cảm thấy bất bình thay cho Hoàng Long, đã làm điều tốt không được cảm ơn thì thôi, lại còn bị mang tội vào .

Hoàng Long nghe Liên Mị nói thì cũng mỉm cười, cô gái này thật ra cũng không ngốc như mình nghĩ, để cô ở lại đây mình cũng yên tâm.

Mộc Linh thấy Liên Mị từ chối thẳng thừng, liền vội nói. “Cô cứ ở lại đây, chỉ là Hoàng Long đã gây ra một số phiền phức, đợi mọi chuyện qua đi thì cậu ta có thể trở về, dinh thự vẫn luôn chào đón cậu ta.”

Liên Mị thầm ‘hừ’ một tiếng, cô chỉ là ngốc trong mắt Hoàng Long thôi, chứ mấy trò vặt này ở hành tinh no.7 cô gặp phải thường xuyên, cô đang muốn từ chối thẳng thừng thì lại bị Hoàng Long cản lại, hắn nói. “Được rồi, nếu Mộc phu nhân thịnh tình như thế, em trước cứ ở lại đây, anh sẽ thường xuyên gọi cho em.”

“Nhưng bệnh của anh.” Liên Mị khẩn trương nói.

Hoàng Long mỉm cười, xoa đầu cô. “Không việc gì, anh chưa phải bị lần đầu, cứ ngoan ngoãn ở đây.”

Hoàng Long nói rồi khẽ hôn lên môi cô rồi quay người đi ra cửa, Hàn Tuyết tiến tới đưa cho Hoàng Long một tấm thẻ. “Đây là tâm ý của chủ nhân.”

Hoàng Long không từ chối mà nhận lấy tấm thẻ, Hàn Tuyết thấy hắn nhận lấy tấm thẻ thì mỉm cười, dùng tiền đúng là giải quyết vấn đề nhanh nhất.

Nhưng cô không nghĩ tới là Hoàng Long lại ném tấm thẻ cho Liên Mị, hắn cười nói. “Vốn định đưa em đi mua chút quần áo nhưng giờ chắc không được, em cầm lấy chỗ này tự đi mua nhé.”

Bạn đang đọc Tinh Không Bạo Loạn sáng tác bởi haidongi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi haidongi
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 33

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.