Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mộc Linh

Tiểu thuyết gốc · 1551 chữ

Chương 6: Mộc Linh

Bầu trời đêm thoáng đãng không mây, ánh sáng từ mặt trăng cùng những ánh sáng lung linh từ sao trên trời chiếu xuống, tiếng côn trùng kêu râm ran như một bản nhạc làm người ta cảm giác yên bình lại có phần mộng mị.

Hoàng Long cùng Liên Mị ngồi dưới gốc cây lớn trong sân vườn của dinh thự.

Bữa tối sớm đã được hai người chuẩn bị xong, chỉ chờ chủ nhân của ngôi nhà về dùng, Hàn Tuyết cho phép hai người đi quanh khu sân vườn chờ chủ nhân dinh thự về sẽ quyết định nhận hai người hay không?

Liên Mị nhìn bầu trời đêm đầy sao, ánh mắt nàng buồn buồn nhớ lại khi còn ở trên hành tinh no. 88s2, mọi người trong tộc nhân mã cũng thường cùng nhau ra ngắm ánh sao như vậy.

Hoàng Long liếc mắt nhìn Liên Mị, hắn hỏi. “Nhớ nhà sao?”

Liên Mị gật đầu.

Hoàng Long giọng khàn khàn nói. “Những hành tinh bị dị thú không gian xâm chiếm rất hiếm khi có thể đuổi chúng đi trong một thời gian ngắn, hành tinh no.7 cũng vậy.”

Liên Mị nhìn Hoàng Long, lại nhìn bầu trời lấp lánh. “Mong rằng hành tinh này sẽ không phải chịu cảnh như vậy.”

Hoàng Long nhàn nhạt nói. “Không thể, trừ khi dị thú không gian bị diệt tuyệt nếu không chúng sẽ sớm đánh hơi thấy hành tinh có sự sống.”

Liên Mị trầm mặc, cô không muốn tiếp tục hỏi vấn đề này, cô hỏi Hoàng Long. “Anh Long, bệnh của anh bao giờ lại tái phát.”

“Lâu thì ba tuần, nhanh thì hai tuần một lần.” Hoàng Long nói.

“Vậy mỗi lần anh bị đều điên cuồng như vậy?” Liên Mị hỏi.

Hoàng Long gật đầu. “Còn hơn như thế, lần này may mà tự dưng một tia lý trí còn sót lại, nếu không cô sợ rằng sẽ bị tôi dằn vặt tới chết.”

Hoàng Long nhìn Liên Mị dặn dò. “Lần sau tôi bảo chạy đi thì đừng nên ở lại.”

Liên Mị quật cường. “Em không sợ, nếu có thể giúp anh làm mọi chuyện đều được.”

Hoàng Long nhìn Liên Mị quật cường, giọng hắn khàn đặc nhưng đầy nhu hòa. “Em rất ngốc.”

Hoàng Long nói rồi kéo sát Liên Mị dựa vào người mình, cảm giác hai người chẳng gặp được mấy ngày nhưng tình ý đã thắm thiết.

Liên Mị không hề kháng cự, ngược lại dựa vào ngực Hoàng Long, nàng hỏi hắn. “Anh Long, anh thuộc cấp đấu tướng cao quý như vậy, có đặt ở hành tinh cấp 2 cũng là bá chủ một phương, anh thật cam tâm làm đầu bếp ở một hành tinh cấp một sao?”

Hoàng Long trầm mặc nói. “Lúc đầu anh cũng nghĩ như vậy, anh tự hỏi mình có thể sống như một người bình thường ở hành tinh cấp 1 như thế này không? Tuy hiện tại chỉ là ngày đầu tiên nhưng anh thấy nghĩ mình có thể sống được ở đây, những thứ cao quý kia chẳng qua chỉ là thoáng qua dùng mạng mà đạt được thôi, và anh có một lời hứa với người bạn của mình.”

Ngay khi hai người đang trò chuyện, Hàn Tuyết từ trong dinh thự đi tới thấy Liên Mị đang ngồi trong lòng Hoàng Long, nàng khẽ ho một tiếng. “Chủ nhân đã về, mời hai người vào trong dinh thự một chuyến.”

Hoàng Long gật đầu, cùng Liên Mị đi theo Hàn Tuyết.

Dinh thự tuy lớn nhưng bên trong dinh thự lại có phần mộc mạc, bên trong dinh thự chủ yếu được trồng nhiều cây xanh theo cách sống thời xưa của người tinh linh chung hòa với thiên nhiên, với đức Mẹ của họ.

Một người phụ nữ tinh linh tay trầm tư ngồi trên ghế ngoài ban công ngắm nhìn ánh trăng sáng đang chiếu rọi trên người cô.

Người phụ nữ tinh linh mặc trên thân một chiếc váy đầm màu trắng bó sát vào thân thể của cô ta, tà váy xẻ cao tới bắp chân để lộ đôi chân dài thon gọn, cổ váy mỏng manh cố gắng ôm lấy hai bầu ngực lớn đẫy đà, bờ vai thon gọn cùng chiếc cổ trắng tinh tế, khuôn mặt thon dài cùng với chiếc mũi cao, mắt phượng khẽ nhíu như đang suy nghĩ điều gì xa xăm, mái tóc vàng búi cao, mọi thứ kết hợp lại dưới ánh trăng lung linh khiến người nhìn cảm giác cô là một mỹ phụ chín mùi như một bông hồng nở rộ, cao quý, kiêu hãnh khó thể chạm tới, chỉ là sâu bên trong ánh mắt của nàng là một sự lo lắng vô ngàn.

Đằng sau người phụ nữ thành thục ấy là một thiếu nữ tinh linh không kém phần nóng bỏng, mái tóc cô đỏ rực như lửa cực kỳ kiều diễm, hai mắt cô cứ đăm đăm mà nhìn lấy những người đang hoạt động dưới sân không để lộ rõ biểu cảm trên mặt.

Hàn Tuyết dẫn hai người Hoàng Long và Liên Mị đi vào, nàng đưa tay về người tinh linh mỹ phụ giới thiệu. “Đây là chủ nhân của dinh thự, Mộc Linh.”

Hoàng Long theo thói quen đưa tay ra bắt. “Xin chào Mộc Linh phu nhân, tôi là Hoàng Long còn đây là bạn gái của tôi, Liên Mị.”

Sự nhã nhặn của Hoàng Long làm cho Mộc Linh kinh ngạc, nhìn bộ dáng cùng cách ăn mặc của Hoàng Long làm cho người ta có cái nhìn đây chỉ là một người thô lỗ, tục tằn, khuôn mặt tuy thanh tú không thể che lấp được điều ấy, nhưng từ cử chỉ và lời nói lại làm cho người ta thấy được sự phong độ vốn có của một người đàn ông quý tộc.

Mộc Linh đưa bàn tay tinh tế bắt tay Hoàng Long đáp lễ, nàng hỏi. “Tôi đã nghe Hàn Tuyết nói về hai người, món ăn của anh làm rất hợp khẩu vị của tôi, chúng ta có thể sẽ hợp tác một thời gian dài, nhưng trong dinh thự của tôi đều là phụ nữ nên mong anh chú ý.”

Hoàng Long nhìn Mộc Hi gật đầu, hắn đưa tay nắm tay Liên Mị. “Đó là vì sao bạn gái tôi ở đây, với lại cô có thể yên tâm, tôi được Thiên Dạ để cử nên tôi tự sẽ có chừng mực.”

Mộc Linh nghe Hoàng Long lấy Thiên Dạ ra để đảm bảo thì cũng yên tâm gật đầu. “Vậy hai người đi về phòng trước, thời gian thử việc của hai người trong bảy ngày, nếu hoàn thành tốt chúng ta có thể cùng nhau hợp tác lâu dài.”

Hoàng Long chẳng có gì bất mãn với sắp xếp của Mộc Linh, hắn cùng Liên Mị theo lối cũ mà trở về phòng.

Bên trong dinh thự chỉ còn Mộc Linh, Hàn Tuyết và thiếu nữ tinh linh tóc đỏ.

Hàn Tuyết nhìn hai người Hoàng Long và Liên Mị rời đi, cô nói với Mộc Linh. “Tiểu thư, gia chủ nhắn cho người, hãy cẩn thận người trong gia tộc.”

Mộc Linh cau mày, trên khuôn mặt không kìm nổi tức giận. “Tôi đã coi như rời khỏi gia tộc, bọn họ vẫn không buông tha cho tôi sao? Sát thủ mấy ngày nay chẳng lẽ là họ gửi tới”

Hàn Tuyết nhìn Mộc Linh đầy thương cảm, chuyện đấu tranh trong gia tộc ở đâu cũng xuất hiện, đàn bà, phụ nữ trong gia đình đều là những vật được hy sinh đầu tiên.

Cha của Mộc Linh, gia chủ họ Mộc, một trong bảy thế lực lớn của hành tinh no.23, để leo lên được chức gia chủ họ Mộc, ông đã trải qua quá nhiều gian khổ cũng hại đủ nhiều người.

Mộc Linh là đứa con gái duy nhất cũng là đứa con gái ông yêu thương nhất trong tất cả những đứa con của mình, ông vì tránh để con mình rơi vào vòng đấu tranh của gia tộc, từ bốn tuổi đã đứng trước gia tộc đuổi đứa nhỏ rời khỏi gia tộc, ép Mộc Linh rời khỏi hành tinh no. 23, cấm không cho cô quay trở lại.

Cô được cha cô sắp xếp người đưa tới hành tinh no.23s9 sinh sống, Hàn Tuyết là người hầu của Mộc Linh cũng phải đi theo nàng, hai đứa trẻ đến một nơi xa lạ sinh sống.

Cuộc sống tưởng chừng sẽ cực khổ nhưng không phải như thế, cha của Mộc Linh đã sớm sắp xếp mọi thứ chu toàn, ông lo từ chỗ ở chỗ học cho hai người.

Thời gian thấm thoát trôi qua, Mộc Linh xây dựng được một cơ nghiệp về mỹ phẩm, Hàn Tuyết thì trở thành quản gia, nhưng bao nhiêu năm như thế cha của Mộc Linh chưa bao giờ xuất hiện, mà chỉ âm thầm trợ giúp hai người.

Mộc Linh cũng dần hiểu được nỗi khổ tâm của ông nên cô chưa bao giờ oán hận ông một lời.

Bạn đang đọc Tinh Không Bạo Loạn sáng tác bởi haidongi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi haidongi
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 40

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.