Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tôi là quái vật

Tiểu thuyết gốc · 1654 chữ

Chương 5: Tôi là quái vật

Liên Mị vừa ăn thức ăn trên bàn, cô thấy Hoàng Long trên giường cả người run rẩy, liền vội vàng bỏ thức ăn xuống, tiến đến chỗ Hoàng Long hỏi. “Anh Long, anh làm sao vậy?”

Nghe Liên Mị nói, Hoàng Long cả người càng run rẩy, hắn cố ôm chặt hai tay vào thân mình, hai chân cong lại, nghiến răng nói. “Đi ra, đừng làm phiền.”

Liên Mị không rõ vì sao Hoàng Long tức giận như vậy, mới vừa rồi chẳng phải còn tốt hay sao? Nhớ tới Hoàng Long đối với mình rất tốt, cô có chút ủy khuất nhưng vẫn quan tâm đặt lên người hắn. “Anh Long, người thật sự không sao chứ? Tôi thấy anh có vẻ không ổn.”

Hoàng Long đã không kìm chế được bản thân, hắn vung tay lật chăn giống như mãnh thú ôm chặt lấy người Liên Mị, một tay hắn ôm eo cô, một tay thò tay vào ngực cô điên cuồng nắn bóp, đôi môi dày của hắn như nuốt lấy đôi môi của cô một cách thô tục, cái lưỡi to như xúc tu điên cuồng khuấy động trong miệng cô.

Liên Mị hai tay bị hắn ép chặt không thể cử động, trong miệng thì bị cái lưỡi to đút vào liến láp khiến cô không thể nói lên lời, chỉ có thể ú ớ tùy ý để Hoàng Long chà đạp nàng.

Liên Mị lúc đầu thấy hoảng sợ không thôi, cô thấy Hoàng Long bây giờ không giống với bình thường, nhìn lên hai mắt hắn cô càng có thể khẳng định điều đó, cô thấy được hai mắt hiện tại của Hoàng Long chỉ toàn một màu đỏ như máu.

Liên Mị hiểu được với tính trạng như vậy của Hoàng Long, biết mình có phản kháng cũng vô dụng, trước đây trong quân danh cô cũng từng nghe nói một vị tướng quân cấp tướng cũng đã bị tình trạng tương tự như Hoàng Long.

Theo như miêu tả của cô nghe được, vị tướng quân ấy khi đang chiến đấu trên chiến trường đã giết mấy trăm người cấp đấu sĩ nước Thuần, không biết tự dưng lại nổi điên lên, hai mắt đỏ rực thấy người là giết vô cùng điên cuồng, nhưng đồng đội của vị tướng quân ấy như đã chuẩn bị trước tìm một cô gái có sẵn ở quân doanh đưa đến chỗ vị tướng quân, nghe đâu cô gái kia bị vị tướng quân chà đạp ngay giữa chiến trường, cô dù hơi ngốc nhưng không phải cái gì cũng không biết, nên tự thả lòng mình đón nhận sự chà đạp của Hoàng Long, hai tay còn ôm lấy lưng hắn.

Hoàng Long cứ như vậy ngấu nghiến lấy cơ thể Liên Mị, Liên Mị bị Hoàng Long dày vò bầu ngực đã sớm động tình, cô yêu kiều thốt lên. “Anh Long.”

Hoàng Long không còn ý trí, chẳng quan tâm những gì xung quanh, bàn tay hắn kiếm tìm lấy nơi đẹp nhất của Liên Mị, nhưng do thuộc tộc nhân mã, nên thứ tuyệt đẹp của Liên Mị ở phía sau, khiến cho việc Hoàng Long ôm Liên Mị thì không thể sở vào chúng, hành động hiển nhiên bị chậm lại.

Trong cơn điên cuồng, Hoàng Long lại xuất hiện một tia ý trí, ngón tay của hắn cố ấn vào chiếc đồng hồ đang có màn hình nhấp nháy màu đỏ.

Ngay khi hắn vừa ấn vào màn hình đồng hồ, cánh tay hắn bỗng cương cứng toàn thân tê dại thả lỏng Liên Mị ra, cả người ngã xuống giường, màn hình đồng hồ liên tục nhấp nháy, có thể thấy được từ mặt sau của nó đang truyền xuống từng tia điện màu vàng xuống cơ thể Hoàng Long.

Hành động của chiếc đồng hồ lập đi lập lại vài lần cho đến khi dấu chấm than trở thành màu trắng thì nó mới dừng lại.

Liên Mị thấy Hoàng Long cả người tê cứng, chỉ là hai mắt đã trở lại thanh tỉnh như trước, cô liền hỏi. “Anh Long, anh không sao chứ?”

Hoàng Long cả miệng căng cứng, hắn thì thào nói. “Vẫn ổn, cô là đồ ngốc.”

Dù miệng trách cứ nhưng anh mắt hắn nhìn Liên Mị cực kỳ nhu hòa, bàn tay lớn khẽ vuốt tóc cô âu yếm.

Liên Mị ngượng ngùng trước ánh mắt của Hoàng Long, cô vội tới bàn lấy cho hắn một ly nước. “Anh Long, anh trước uống nước đã.”

Cô vực thân hình của Hoàng Long dậy, dù thân thể hắn to lớn đến hai trăm cân nhưng Liên Mị vẫn có thể dễ dàng vực hắn dậy, sức lực cấp đấu sĩ ngũ tinh của cô chẳng phải để không.

Hoàng Long uống một ngụm nước hết sạch cô nước, vẻ mặt của hắn vẫn còn như chưa thỏa mãn với cốc nước ít ỏi.

Liên Mị hiểu ý liền mang cả bình nước đến cho Hoàng Long.

Hoàng Long giống như kẻ sắp chết khác, Liên Mị liên tục rót mười cốc nước đều bị hắn uống sạch.

Liên Mị chần chờ hỏi Hoàng Long. “Anh Long, anh là vị tướng quân đó phải không?”

Hoàng Long sức lực mệt mỏi, hắn dường như không muốn nói chuyện mà gật đầu.

“Oa, anh là vị tướng quân cấp tướng có thể giết chết tướng lĩnh cấp lĩnh chủ nước Thuần, vị tướng quân ngay trên chiến tr…” Liên Mị nói đến đây thì giật mình thấy mình lỡ lời.

Hoàng Long mỉm cười yếu ớt nói. “Vị tướng quân ngay trên chiến trường ngang nhiên chơi gái có đúng không?”

Liên Mị hơi xấu hổ nhưng cũng thành thật gật đầu.

Hoàng Long ngược lại chẳng có chút xấu hổ, hắn khép hờ hai mắt hỏi. “Liên Mị, sức mạnh đấu sĩ ngũ tinh của cô do rèn luyện mà thành phải không?”

Liên Mị gật đầu.

“Cô có cố gắng rèn luyện không?” Hoàng Long hỏi tiếp.

Liên Mị lại gật đầu.

“Tôi năm nay hai mươi ba, cô bao nhiêu tuổi?” Hoàng Long hỏi.

“Hai mươi.” Liên Mị trả lời.

“Cho cô ba năm nữa có thể đột phá lên đấu tướng cửu tinh không?”

Liên Mị thấy Hoàng Long vẻ mặt nghiêm chỉnh, nàng thành thật trả lời. “Anh Long, cho dù có hai mươi, ba mươi năm nữa em cũng chưa chắc đạt được, nếu như có đủ tài nguyên và dược vật thì may ra có thể.”

Hoàng Long gật đầu, hắn không hỏi Liên Mị nữa mà giống như nói một mình. “Chủng tộc nhân mã hành tinh số no. 88s2 tuy không có sức mạnh như chủng người hành tinh số no.7, nhưng có xê xích cũng chỉ hai ba tinh cấp nhỏ mà thôi, còn tôi thì khác với mọi người, khác với tất cả những người trên mọi hành tinh, trong máu của tôi đã không còn thuần khiết máu của người hành tinh số no. 7, máu của tôi một nửa đã là máu của dị thú không gian, tôi là quái vật.”

Hoàng Long nói đến đây thì im lặng, quần áo của hắn bỗng chốc bị xé rách, sau lưng hắn mọc ra hai đôi cánh chim lớn màu tím, mái tóc đen ngắn ngủn từ khi nào đã trở thành màu bạch kim óng ánh, làn da ngăm đen cũng bị thay thế bởi một lớp vảy giáp như vảy rồng bao phủ lấy cơ thể, ngay cả khuôn mặt hắn cũng xuất hiện một lớp mặt nạ giống như đầu ưng, đằng sau người hắn còn mọc ra một cái đuôi to thon dài vắt trong phòng, hai mắt hắn chuyển sang màu đỏ như hai viên ngọc ruby phát sáng, ở trên đầu và hai vai hắn mọc ra ba viên ngọc đỏ rực.

Căn nhà vốn không lớn, khi Hoàng Long biến thành hình dáng dị thú thì tất cả mọi thứ đều bị xô vào góc, Liên Mị thì nằm phủ trên bắp chân của hắn.

Nàng không sợ hãi mà cực kỳ kinh ngạc, nàng tò mò khẽ đưa tay vuốt ve chiếc vảy rồng trên người Hoàng Long. “Đây là giáp của dị thú không gian.”

Giọng Hoàng Long trầm ồn. “Đúng vậy, nó là giáp của dị thú không gian, Ứng Long.”

“Nhưng chẳng phải tất cả các chủng người đều không thể dung nhập với máu của dị thú không gian hay sao?” Liên Mị nói.

Hoàng Long đưa cánh tay tràn ngập ánh sáng màu tím lên trước mặt mình. “Tôi đã chết một lần và được sống lại, cô biết những đứa trẻ được sinh ra vô tính chứ, tôi là một trong một số chúng, và nhiệm vụ của tôi được sinh ra để trở thành mẫu vật thí nghiệm của nước Minh, và trong số hàng triệu mẫu vật, tôi là đứa trẻ duy nhất sống sót, mà có thể dung hợp với huyết mạch dị thú không gian.”

Liên Mị hỏi. “Anh là người duy nhất? Vậy nước Minh sao có thể bỏ mặc anh trên chiến trường.”

Hoàng Long thu lại hình dáng của dị thú không gian, hắn xoa đầu Liên Mị nói. “Họ không biết, không ai biết tôi là bán dị thú không gian cả, à không, Đoàn tiểu thư biết, hiện giờ có thêm cô, còn nước Minh vốn luôn vậy, tôi chết cũng được, cô chết cũng vậy, lợi ích của chúng ta đã không thể đem lại cho họ, thì chúng ta chỉ là một món hàng vứt đi mà thôi.”

*Các bạn nếu thấy truyện hay hoặc chưa hay, xin cho mình thêm ý kiến để giúp mình có thể phát triển thêm.

Bạn đang đọc Tinh Không Bạo Loạn sáng tác bởi haidongi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi haidongi
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 30

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.