Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xin việc

Tiểu thuyết gốc · 1577 chữ

Chương 4: Xin việc

Người phụ nữ mở cánh cổng lớn ra hỏi hai người. “Không biết hai vị đến đây tìm ai?”

Hoàng Long đưa mảnh giấy cho người phụ nữ. “Chúng tôi qua lời mời giới thiệu của Thiên Dạ đến đây làm việc.”

Người phụ nữ nhíu mi nhìn Hoàng Long lại quay ra nhìn Liên Mị, nàng nói. “Trước mời hai vị vào trong.”

Người phụ nữ dẫn hai người đến một đình viện ngoài trời cạnh dinh thự, nàng mời hai người ngồi rồi nói. “Cảm ơn hai vị đã đến dinh thự nhưng chủ nhân chúng tôi chỉ muốn tuyển một đầu bếp phụ trách việc nấu nướng cho gia đình nên không cần đến hai người.”

Hoàng Long nhìn người phụ nữ nói. “Tôi làm đầu bếp còn cô ấy làm phụ bếp, lương chỉ lấy một.”

Người phụ nữ nhíu đôi lông mày trắng như tuyết của mình mà nhìn Hoàng Long thầm đoán xem hai người này rốt cuộc có ý định gì.

Hoàng Long thấy người phụ nữ nghi ngờ nhìn hai người, hắn giải thích. “Hai người chúng tôi từ hành tinh khác đến đây, tách ra chỉ sợ không tiện, còn về thân phận cô hãy yên tâm là có Thiên Dạ đảm bảo điểm này.”

Người phụ nữ nghe Hoàng Long nhắc tới Thiên Dạ thì gật đầu, người được Thiên Dạ tuyển chọn chưa nói đến chuyên môn nhưng nhân cách phải dùng được nếu không sẽ không giới thiệu đến khách hàng, người phụ nữ đưa tay về hướng Hoàng Long:

“Tôi là quản gia Hàn Tuyết, tôi tạm thời thay mặt chủ nhân nhận hai người vào làm, còn chuyện sau đó phải đợi chủ nhân về mới có thể quyết định.”

Hoàng Long đưa tay ra bắt. “Tôi là Hoàng Long, cô ấy là Liên Mị.”

Hàn Tuyết gật đầu. “Chủ nhân và cô chủ thường sẽ không về ăn trưa, nhưng đầu bếp vẫn phải nấu cho những người giúp việc trong nhà ăn, trước tiên tôi dẫn hai người đi đến phòng ngủ, rồi công việc chuẩn bị bữa trưa cho mười năm người sẽ do hai người phụ trách.”

Đằng sau dinh thự còn một tòa nhà ba tầng với một dãy nhà dài, Hàn Tuyết đưa hai người tới đó, vừa đi tới tòa nhà Hàn Tuyết vừa giải thích cho hai người về chủ nhân ngôi nhà.

Chủ nhân dinh thự này là một nữ quý tộc mộc tinh linh nên trong dinh thự có khá nhiều quy tắc cho người làm, nhìn chung thì quy tắc vẫn gói gọn trong việc kính trọng chủ nhân và hạn chế tự do của người làm để tránh làm ảnh hưởng đến chủ nhân.

Hàn Tuyết đưa hai người vào phòng ở tầng một, căn phòng không quá rộng rãi nhưng đủ để cho hai người Hoàng Long và Liên Mị sinh hoạt.

Hoàng Long bảo Liên Mị ở trong phòng nghỉ ngơi còn mình đi theo Hàn Tuyết chuẩn bị nấu ăn, vì cả hai tòa nhà chỉ có một khu bếp trên nhà chính, sau khi nấu ăn xong sẽ cho năm người lên bê đồ ăn xuống, đó là quy tắc.

Hàn Tuyết đưa Hoàng Long bằng cửa sau của dinh thự mà vào khu bếp nên hắn cũng chẳng biết được nhà trên trông ra sao, song hắn từ bên ngoài thấy được ngôi dinh thự này được thiết kế theo kiểu dinh thự truyền thống của trăm năm trước, có chăng nội thất bên trong được thiết kế theo hướng hiện đại.

Đồ ăn trong phòng bếp đã sớm được đầu bếp cũ chuẩn bị trong ba tủ lạnh lớn, Hoàng Long mở từng tủ kiểm tra, hắn nhăn mặt hỏi Hàn Tuyết. “Không có thịt?”

Hàn Tuyết mỉm cười nhìn Hoàng Long, cô nói. “Người tinh linh chúng tôi chỉ ăn quả, rau hoặc một số thực phẩm tương tự vậy, nếu không cậu tự đi mua ở các cửa hàng vẫn có bán thịt cho những chủng tộc khác.”

“Bạn của tôi, anh ta vẫn ăn thịt, thậm chí còn ăn tranh cả phần của tôi.” Hoàng Long thì thầm nói.

Hoàng Long nghi hoặc thì thầm nhưng đủ to để Hàn Tuyết nghe thấy, nàng giải thích. “Trong tộc tinh linh chúng tôi vẫn có người ăn thịt nhưng không đáng kể, hầu hết mọi người sử dụng thực vật làm thức ăn.”

Hoàng Long gật đầu, nhập gia thì tùy tục vậy có cơ hội thì sẽ mua thịt về ăn.

Đồ ăn chỉ toàn từ thực vật, Hoàng Long chẳng mất bao nhiêu thời gian để chuẩn bị.

Một món sa lát, một món rau củ luộc, một món tráng miệng là những món mà Hàn Tuyết đưa ra cho hắn, hầu hết mỗi tinh linh đều ăn như vậy mỗi ngày có chăng thay đổi cũng không nhiều.

Năm người làm đi lên lấy đồ ăn nhìn thấy Hoàng Long thì nghị luận to nhỏ, thi thoảng còn cười khúc khích khó hiểu, bọn họ tưởng nói bằng ngôn ngữ tinh linh thì Hoàng Long không hiểu nhưng hắn đã sống cùng người bạn tinh linh hơn mười năm cũng đã thông thuộc được tiếng tinh linh, bọn họ chủ yếu cười vì thân hình to lớn của hắn.

Cũng phải thôi, người hành tinh số no.7 hình thể so với đại đa số chủng người cao lớn hơn không ít, trong hành tinh số no.7 Hoàng Long cũng là người cao hơn hẳn người bình thường một cái đầu.

Nếu so chiều cao của Hoàng Long với đại đa số người tinh linh thì chẳng khác nào bố với con, hắn hiện tại cao hơn ba mét, còn những cô gái người làm tinh linh chỉ cao một mét bảy hoặc hơn một chút.

Hơn nữa, Hoàng Long thường xuyên rèn luyện cơ thể để phù hợp mặc chiến giáp, dù cơ bắp trên người thon gọn được giấu sau lớp áo quấn nhưng chẳng khó thấy được những đường cơ của hắn lộ ra.

Với người vừa cao vừa to như Hoàng Long xác thực trong mắt những cô gái tinh linh tất nhiên là quái dị, chẳng qua Hoàng Long cũng không để ý, hắn như một thói quen nhìn một người hầu có mái tóc màu lam xinh đẹp nhất trong mấy người vẫn im lặng nhìn đồng bạn của mình cười, hắn hỏi bằng ngôn ngữ tinh linh. “Cô gái, cô không thấy tôi đáng buồn cười sao?”

Không chỉ cô gái tinh linh có mái tóc màu lam nhìn hắn, mà mấy người khác cũng trợn mắt mà nhìn, họ không ngờ Hoàng Long lại nghe hiểu được tiếng tinh linh.

Nhìn Hoàng Long nở nụ cười thân thiện, bốn người khác lập tức bối rối liền cầm khay thức ăn lớn chạy khỏi nhà bếp để lại cô gái tóc màu lam.

Cô gái tóc lam này có điểm khác hơn so với các tinh linh khác, mắt trong như thủy tinh, làn da trắng hơi nhợt nhạt, tóc óng ánh như sóng biển, đôi môi điểm hồng hơi trắng nhìn giống người có bệnh, hai bên tay có một màng dính vào thân mình tương đối giống vây cá.

Cô gái nhìn đồng bạn mình bỏ chạy thì bối rối, lại nghe Hoàng Long trêu trọc thì trên mặt xuất hiện phiếm hồng, cô cứ đứng đực tại chỗ, ánh mắt mờ ảo nhìn hắn.

Hoàng Long cầm theo một quả táo đã gọt sẵn đặt lên khay của cô, hắn mỉm cười hỏi. “Cô tên gì?”

Cô gái tóc lam ngập ngừng đáp. “Thủy Vi.”

Hoàng Long đưa bàn tay to lớn của mình ra trước cô gái nhỏ Thủy Vi. “Chào Thủy Vi, tôi là Hoàng Long, hiện tại đang làm đầu bếp tạm thời.”

Thủy Vi theo bản năng đưa bàn trắng nhỏ của mình ra bắt lấy tay Hoàng Long, cô ấp úng nói. “Tôi, tôi làm người hầu phụ trách cho nhị tiểu thư.”

“Tuổi liên minh của cô là bao nhiêu tuổi rồi?” Hoàng Long từ tốn không để cho cô gái nhỏ Thủy Vi trước mặt bị hắn hỏi cho hoảng sợ, mà hắn chọn những câu hỏi đơn giản để nàng có thể trả lời.

“Mười tám.” Thủy Vi nói.

Hoàng Long nói thêm vài câu với Thủy Vi, xong hắn cùng Thủy Vi bưng khay đồ ăn xuống tòa dưới, nhìn dáng người nhỏ bé, xinh xắn rời đi ánh mắt Hoàng Long hằn lên viền đỏ.

Hoàng Long mang thức ăn vào cho Liên Mị, hắn bảo cô. “Cô ăn đi, bớt cho ta một ít là được.”

Không để Liên Mị trả lời, Hoàng Long đã đi thẳng đến cái giường duy nhất, hắn nằm ép sát vào tường, chùm tấm chăn mỏng chỉ che được kín phần thân trên của hắn.

Hoàng Long kéo tay trái của mình lên, trên tay lộ ra khối không gian lập phương cùng một chiếc đồng hồ, màn hình bên trên đồng hồ liên tục nhấp nháy dấu chấm than màu đỏ.

Cứ mỗi nhịp dấu chấm than nháy, thân mình Hồ Long không kìm được run rẩy, hai mắt hắn đỏ sọc đầy tơ máu, hàm răng cắn chặt vào nhau cố gắng không phát ra tiếng rên rỉ.

Bạn đang đọc Tinh Không Bạo Loạn sáng tác bởi haidongi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi haidongi
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 37

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.