Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hành tinh mới, cuộc sống mới

Tiểu thuyết gốc · 1545 chữ

Chương 3: Hành tinh mới, cuộc sống mới

Phi thuyền bay giữa không gian, cực kỳ yên tĩnh có chăng thi thoảng gặp một phi thuyền khác bay ngang qua.

Bên trong phi thuyền, loa được thuyền trưởng thông báo.

[Quý khách, tôi là cơ trưởng Hùng Lam, phi thuyền 1302 - Thiên Dạ sắp đáp xuống hành tinh no.23s9, mong quý khách ngồi vững, chúc quý khách có một ngày tốt lành.]

Hoàng Long định vươn vai cho cơ thể thoải mái, ngồi lì một chỗ hai ngày đã làm cơ thể hắn có phần rệu rạo, hắn bỗng cảm thấy vai mình có chút nặng, quay đầu nhìn sang thì thấy Liên Mị đang gối đầu lên vai hắn, nàng ngủ say sưa thậm chí còn chảy ra một dòng nước trắng lưu vãi trên vai hắn.

Hoàng Long nhìn khuôn mặt có phần xinh đẹp còn lưu chút ngây thơ của Liên Mị, trong lòng hắn không khỏi nâng lên cảm giác muốn truy cầu cuộc sống của một người bình thường, không phải ngày ngày dùng mạng đặt trên tay người khác, không phải ngày ngày dùng tình dục để quên đi cuộc sống nhuốm máu của mình.

Phi thuyền đáp đất, hành khách dần mang theo đồ đạc của mình xuống khỏi phi thuyền theo sự hướng dẫn của tiếp viên, Hoàng Long gọi Liên Mị dậy.

Liên Mị mơ màng tỉnh dậy, thấy mình đang gối đầu trên vai Hoàng Long, lại còn để lại trên đấy một bãi nước dãi, nàng dù xấu hổ không biết nói gì, cố lí nhí nói. “ n nhân, xin lỗi.”

Hoàng Long khoát khoát tay. “Không việc gì, cũng đừng gọi ta là ân nhân nữa, ngươi cứ nhắc mãi ta cũng cảm thấy ngại, từ bây giờ gọi anh Long hay Hoàng Long là được rồi.”

“Ừm, annh Long.” Liên Mị lí nhí đáp.

Ba người xuống khỏi phi thuyền, số 30 nói với Hoàng Long. “Hoàng Long tiên sinh, tôi chỉ có thể dẫn ngài đến đây, trong mảnh giấy này là thông tin của một chủ nhân dinh thự muốn tìm đầu bếp nhưng muốn đảm bảo an toàn nên tìm tới Thiên Dạ để thuê, ngài có thể đến đấy làm thử.”

“Cảm ơn Số 30, ngươi đã giúp ta rất nhiều.” Hoàng Long nhận lấy mảnh giấy từ tay số 30.

“Hoàng Long tiên sinh, ta phải nhắc nhở ngài trước, chủ nhân thuê người từ Thiên Dạ đều có thể tùy ý đuổi người làm nếu không vừa lòng, ngài lưu ý giúp ta.” Số 30 căn dặn.

“Ta nhớ rồi, tạm biệt.” Hoàng Long chào Số 30 rồi quay người rời đi.

Liên Mị cũng cúi người chào Số 30. “Tạm biệt Số 30.”

“Tiểu thư Liên Mị, chúc người cùng Hoàng Long tiên sinh có một cuộc sống vui vẻ.” Số 30 nói.

“Cảm ơn ngài, ta phải đi đây.”

Ba ngày trên phi thuyền, nhờ cầu nối Hoàng Long mà Liên Mị nói chuyện với Số 30 rất nhiều, nên trước khi rời đi cô cẩn thận chào người có cấp độ lãnh chúa này.

Hai người ngồi trên xe, ý muốn đi thẳng đến địa chỉ ghi trên giấy, Hoàng Long nói với người lái xe. “Dinh thự số 21 - phố Mộc Diệp.”

Tài xế nhìn hai người không phải là hành tinh này, liền dùng tiếng liên minh hỏi. “Hai vị đến hành tinh của chúng tôi để du lịch sao?”

Hoàng Long ngắm nhìn hai con đường mọc đầy cây xanh, hắn nói. “Hành tinh của chúng tôi đã bị ô nhiễm nặng nề, hành tinh của các bạn rất đẹp, chúng tôi đến đây để sinh sống.”

Người tài xế mỉm cười nói. “Chào mừng các vị đến với hành tinh của chúng tôi, tộc tinh linh chúng tôi rất vui chào đón các bạn.”

“Cảm ơn.” Hoàng Long nói.

Liên Mị ngồi trên xe thấy xe vô cùng êm ái, nàng tò mò hỏi. “Bác à, xe của các ngươi chế tạo thật tốt, đi rất êm ái.”

Tài xế hào hứng đáp. “Hành tinh chúng tôi là hành tinh nhỏ, nhưng có ba điều chúng tôi tự hào nhất chính là chế tạo ô tô từ Mẹ, mỹ phẩm từ Mẹ và Mẹ vẫn luôn sống với chúng tôi.”

“Mẹ.” Liên Mị khó hiểu.

Long Hoàng chỉ tay ra bên ngoài giải thích. “Với chủng tinh linh, thiên nhiên là mẹ vĩ đại.”

“Quý khách thật hiểu chúng tôi, không phải người hành tinh nào cũng biết điều đó.” Tài xế xoay vô lăng rẽ sang một cung đường lớn tràn ngập những cây cổ thụ, với những người khách đến đây chắc chẳng khác nào mê cung.

Long Hoàng mỉm cười giải thích. “Tôi có một người bạn tinh linh, anh ấy muốn tôi đến đây sống, giúp anh ấy hoàn thành một vài chuyện.”

Tài xế cười nói trò chuyện với Long Hoàng vô cùng tự nhiên tựa như hai người quen biết đã lâu, dù thường là tài xế hỏi Hoàng Long trả lời nhưng điều này làm Liên Mị thấy có chút lạ lẫm.

Mấy ngày ở cùng Hoàng Long thường đại số lựa chọn im lặng, khó tưởng được hôm nay hắn lại cao hứng nói nhiều đến thế.

Đến chính Hoàng Long cũng nhận thấy mình nói có chút nhiều, thành ra quá nửa đoạn đường đằng sau hắn trở lại với biểu hiện thường ngày khuôn mặt lạnh lùng, miệng không buồn hé.

Tài xế tưởng rằng Hoàng Long bị mệt đã ngủ nên cũng không làm phiền mãi đến khi xe dừng ở dinh thự, tài xế mới nói. “Quý khách, chúng ta đã đến dinh thự số 21 - phố Mộc Diệp.”

Hoàng Long trước khi ra khỏi xe liền dùng thẻ thanh toán.

Liên Mị đứng trước cổng căn dinh thự nguy nga trước mặt hỏi Hoàng Long. “Anh Long, chúng ta sẽ làm ở đây sao? Căn nhà này lớn quá.”

Hoàng Long mỉm cười. “Chưa biết được, còn phải xem chủ nhân căn nhà ra sao.”

Hoàng Long lấy trong lập phương không gian của mình ra một bộ quần áo đã chuẩn bị từ trước, lại lấy thêm cho Liên Mị một cái áo và một tấm vải, hắn đưa tấm vải cho Liên Mị. “Cần thay bộ giáp ra.”

Liên Mị ngờ nghệch. “Vì sao phải thay?”

Hoàng Long trước câu hỏi ngờ nghệch của Liên Mị cảm thấy bất lực, xem ra ở chung với Liên Mị, hắn không thể không nói nhiều:

“Chúng ta đến xin làm việc chứ không phải đến để chiếm dinh thự của người ta, mặc giáp vào chỉ sợ chủ nhân dinh thự thấy không vui.”

Liên Mị cái hiểu cái không, chẳng phải ở hành tinh số no. 7, hầu hết binh lính đều mặc chiến giáp vào nhà nhau hay sao, song nàng thấy Hoàng Long không muốn nói nhiều, lặng lẽ đi theo hắn đến rừng cây đối diện.

Hoàng Long thay bộ giáp, mặc một bộ quần áo mới chỉ mất đúng năm phút nhưng Liên Mị thì lâu hơn nhiều, dưới của cô là giáp rời phải gắn từng bộ phận với nhau nên tháo ra có chút lâu, lại thêm cô không thể tự mình tháo giáp phía dưới được phải chờ cho Hoàng Long đến giúp.

Giúp Liên Mị thay xong bộ giáp, quấn tấm vải đỏ dưới thân, Hoàng Long nói với cô. “Sau khi vào làm, cô nên đi mua quần áo mới thôi.”

Liên Mị lắc đầu. “Anh Long, mặc như vậy cũng được, nhân mã chúng tôi không quá quan tâm đến quần áo.”

Hoàng Long gật đầu, quả thật nhân mã chẳng chú ý đến cách ăn mặc lắm, nhân mã nam thường để mình trần dưới thân quấn đúng một tấm vải che đi chỗ cần che, nhân mã nữ thì cần nhiều vải hơn một chút, với quan điểm của nhân mã quần áo chỉ làm cản trở tốc độ của họ.

Đắn đo một hồi, Hoàng Long mới nói. “Cô rất xinh đẹp, đừng lãng phí nó.”

Liên Mị được Hoàng Long khen thì đỏ mặt, đuôi dài vẫy vẫy. “Em sẽ đi mua.”

Hoàng Long dẫn theo Liên Mị đến chỗ cổng dinh thự một lần nữa, hắn ấn chuông rồi chờ đợi người ra mở cửa.

Chưa đầy hai phút, một người phụ nữ trẻ với đôi tai dài, Liên Mị không khỏi thốt lên. “Anh Long, người phụ này thật đẹp.”

Hoàng Long cũng gật đầu công nhận, ở hành tinh số no. 7, hắn đã từng làm tình với một vài cô gái tinh linh nhưng so với cô gái tinh linh đang ra mở cửa thì thua xa.

Hoàng Long thoáng đánh giá người phụ nữ tinh linh đang đi ra, người phụ nữ tuổi chừng ba mươi, khuôn mặt thon dài, đôi mắt trắng có phần nghiêm nghị thể hiện tính cách của cô, từ mái tóc của cô gái Hoàng Long có thể thấy được nàng đến từ tộc băng tinh linh, mái tóc trắng của nàng làm người thấy thấy mát lạnh như băng.

Bạn đang đọc Tinh Không Bạo Loạn sáng tác bởi haidongi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi haidongi
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 37

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.