Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đối thoại

Tiểu thuyết gốc · 1503 chữ

Chương 32: Đối thoại

Dòng nước do Thủy Nhu điều khiển dần rối loạn, chúng bắt đầu biến đổi một cách không theo trật tự nào, Hoàng Long thấy Thủy Nhu đã mất bình tĩnh, hắn vỗ nhẹ lên người nàng. “Bình tĩnh lại đi, tôi chỉ hỏi vậy thôi, cô không cần trả lời.”

Dòng nước có phần xộc xệch. “Tôi không biết, tôi chỉ không muốn mỗi lần mình soi gương mặt này xuống dưới nước là những ánh mắt ghét bỏ kia nhìn vào tôi.”

Hoàng Long thấy tâm lý của Thủy Nhu có lẽ đã bị tổn thương bởi chính đồng loại của mình, hắn ngồi xuống bên cạnh hồ nước. “Kể cho tôi nghe cậu chuyện của cô đi.”

Dòng nước dần chỉnh đốn nhu hòa như bình thường. “Câu chuyện của tôi? Đâu có gì đáng để kể.”

“Sai lại không đáng, những đồng đội của tôi lúc trước mỗi người đều có một câu chuyện cho riêng mình, dù chúng chẳng tốt đẹp gì với họ nhưng họ đều sẵn sàng kể nó ra với bọn tôi.” Hoàng Long giọng nói có phần mất mác nói:

“Có một người bạn trong chúng tôi từng nói ‘cuộc đời tôi có lẽ là rác rưởi nhưng khi gặp bất kỳ một đứa trẻ ở phố Thanh Viên trên hành tinh số no.7 này, tôi lại cảm thấy cuộc đời của mình vẫn còn đang rất hạnh phúc’.”

“Những đứa trẻ đó?” Trong đầu Thủy Nhu tò mò, nàng tò mò không biết hoàn cảnh của những đứa trẻ đó ra sao.

“Chúng so với những đứa trẻ ở phố Thanh Viên đáng thương hơn rất nhiều, chúng chẳng biết bố mẹ của mình là ai, mà chúng cũng chẳng cần biết, chúng là những đứa trẻ nhân tạo được nước minh sản xuất ra để dành cho chiến tranh, khai khoáng đất đai, dọn rác,...

Cuộc sống của chúng vô định, không biết mình muốn làm gì mà chỉ biết mình phải nghe lệnh của quản giáo, có thể nói, chúng so với robot khác một chút là chúng có da có thịt, có trí não riêng nhưng đó là điều khiến những đứa trẻ đó đau khổ nhất vì những cảm xúc của chúng chỉ tồn tại được vài giây sẽ bị một con chip bên trong người chúng xóa bỏ.

Cô nói xem, so với cô thì chúng có đáng thương hơn không, có tệ hơn không? Nhưng chúng vẫn sống trải qua từng ngày như thế cho tới lúc chết.” Hoàng Long ánh mắt xa xăm nói.

“Cậu là…”

Hoàng Long mỉm cười. “Phải, tôi là một đứa trẻ được tạo ra bởi nước Minh, nhiệm vụ duy nhất của tôi là trở thành người thí nghiệm trên máu dị thú không gian, tôi đã từng nhìn thấy những người giống mình nổ tung trong lồng thí nghiệm mà không có cảm xúc gì, may sao tôi lại là người sống sót duy nhất và hiện tại, tôi cảm thấy mình hạnh phúc.”

“Sau đó thì sao? Cậu sống như thế nào?”

“Chúng ta đang nói chuyện về câu chuyện của cô mà, sao lại đổi sang tôi?”

“Cậu có thể kể câu chuyện của mình trước không? Tôi muốn sắp xếp lại câu chuyện của mình và tôi cũng muốn nghe câu chuyện của cậu.” Dòng nước dần trở lên nhu hòa như trước.

Hoàng Long nhìn lên vách động tăm tối. “Tôi chui ra khỏi đống xác những đứa trẻ giống như tôi bị vứt bỏ bên trong một cái hố, lúc đó tôi đói, rất đói, tôi đi vào trong thành phố, thấy một người cầm một chiếc bánh trong tay, tôi đã cướp lấy của ông ta.

Người đàn ông đó cao lớn, ông ta có một vết sẹo ở trên mặt dài đến tận cổ giống một con rết, ánh mắt ông ta lạnh lùng nhìn tôi nhưng ông ấy để cho tôi ăn hết chiếc bánh, khi tôi vừa ăn hết chiếc bánh, ông ta liền đấm cho tôi phải nôn toàn bộ ra, rồi ông ấy mang tôi đến phòng bếp của quân đội nước Minh, ông ta là đầu bếp ở đó.

Kể từ đó, tôi theo ông ấy làm ở nhà bếp, đến năm tôi bảy tuổi, ông ấy đã chết trên chiến trường, tôi cũng gia nhập binh lính, tôi giết người năm tôi bảy tuổi,...

Đến lượt cô rồi.”

Thủy Nhu điều khiển dòng nước biến đổi. “Tôi được sống bảy năm trên hành tinh đó, khi đã đủ lớn tôi lựa chọn rời khỏi, tôi cũng không nhớ rõ là mình đã sống trong này bao nhiêu năm rồi.”

Hoàng Long thấy Thủy Nhu không muốn chia sẻ, hắn cũng không tiếp tục lán lại. “Tôi đi đây.”

Một hàng nước xuất hiện trước mặt Hoàng Long. “Anh sẽ trở lại?”

“Tất nhiên.” Hoàng Long nói rồi rời đi, để lại không gian hang động im lìm.

Hoàng Long từ dưới hồ nước bay lên, hắn nhìn ba người Vân Khuynh Nhan đang cười nói hòa thuận, chợt hắn nhận ra ba người có điểm gì đó khác, hắn liền chạy đến gần nhìn sát vào trong mắt Vân Khuynh Nhan. “Mắt cùng da của em thay đổi rồi.”

Vân Khuynh Nhan nở nụ cười tươi như hoa, rốt cuộc tên đầu gỗ này cũng nhận thấy sự thay đổi của nàng. “Còn thấy gì khác không?”

Hoàng Long lắc đầu. “Không nhận thấy.”

Vân Khuynh Nhan cốc lên đầu hắn. “Đúng là đồ ngốc, chỉ biết làm chuyện đấy giỏi thôi.”

Hoàng Long mỉm cười. “Đàn ông chỉ cần bảo vệ tốt cùng như thế với người phụ nữ của mình là đủ.”

Diễm Hà thần bí nhỏ giọng nói gì đó với Vân Khuynh Nhan, cả hai liếc mắt nhìn nhau.

Hoàng Long không rõ các nàng thần thần bí bí cái gì, hắn quay sang trò chuyện với Liên Mị.

Liên Mị nghĩ cái gì đó, nàng hỏi Hoàng Long. “Anh thấy Mộc Anh đẹp không?”

Hoàng Long trầm ngâm. “Là cô gái đi sau em ấy hả? Có thể nói là một trong những cô gái đẹp nhất anh từng gặp.”

Liên Mị thấy vẻ mặt Hoàng Long lạnh nhạt, nàng tò mò hỏi. “Anh không thấy động rung trước Mộc Anh hả? Em là con gái mà còn muốn nâng niu cô ấy.”

Hoàng Long bật cười, hắn lắc đầu. “Anh có chút háo sắc nhưng không phải ai anh cũng muốn mang theo cả đời.”

Vân Khuynh Nhan cùng Diễm Hà đi tới, Diễm Hà lắc cánh tay của Liên Mị. “Chị, cô gái Mộc Anh đó đẹp vậy sao?”

Liên Mị mỉm cười. “Nếu có cơ hội chị dẫn em đi gặp Mộc Anh, cô ấy giống như là một nàng công chúa không thể phạm tới vậy, anh Long, anh bảo Mộc Anh là một trong những người con gái đẹp nhất anh từng gặp, còn mấy người nữa là ai.”

Hoàng Long nhéo nhéo má Liên Mị. “Sao đây, muốn chia rẽ nội bộ à?”

Vân Khuynh Nhan đưa một cốc nước có màu lam cho hắn. “Bọn em ghen chắc chỉ sợ ghen đến chết mất, cái quá khứ của anh thật là không sao nhìn nổi.”

Hoàng Long nghe nàng nói thì cũng hơi xấu hổ, quá khứ của hắn quả thật chẳng có mấy gì hay ho, hắn nhíu mi nhớ lại. “Cô gái xinh đẹp đầu tiên anh gặp chỉ là một cô gái nhỏ mười năm tuổi thôi, cô nàng này có thể nói là mang vẻ đẹp hoàn mỹ dù chưa phát triển hết, anh cứu cô ấy trong một lần làm nhiệm vụ.”

Liên Mị như sực nhớ đến tiên sinh Số 30. “Em đoán là tiểu thư của tiên sinh Số 30 phải không?”

“Ừ, cô bé đó tên là Đoàn Diễm.” Hoàng Long nói. “Người tiếp theo là chỉ huy cũ của anh, cô ấy đang làm việc tại liên minh, cô nàng này mang một vẻ lãnh diễm khó gần nhưng hình như cô ấy không thích đàn ông? Nhớ có lần một chàng trai con của một gia chủ đứng đầu liên minh tỏ tình với cô ấy còn bị cô ấy đánh cho một trận.

Nghe đâu cậu con trai ấy cũng là người hào hoa, thực lực cũng rất tốt, nhưng cuối cùng cũng như bao người đàn ông khác.

Hai người tiếp theo thì khá nổi tiếng, có lẽ các em cũng biết là hai cô ca sĩ tên là Mộng Hà và Mộng Sương, hai cô gái này là chị em xinh đôi, nét đẹp của họ cũng rất riêng.

Còn ba người nữa thì đang ngồi đây, các em xem mấy cô ấy có đẹp không?”

Hoàng Long nói rồi uống sạch cốc nước màu lam, hắn lấy ra một tấm gương lớn đặt trước mặt ba người.

Bạn đang đọc Tinh Không Bạo Loạn sáng tác bởi haidongi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi haidongi
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.