Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cứu nguy

Tiểu thuyết gốc · 1525 chữ

Chương 31: Cứu nguy

Hoàng Long ôm Mộc Linh trong tay, thân ảnh của hắn bay nhanh trên không, nhờ được sức mạnh tinh quang từ cơ thể Hoàng Long bảo vệ mà nàng có thể nhìn rõ xung quanh, chỉ là mọi thứ bên ngoài chỉ lướt qua mặt nàng một cách vô cùng nhanh. “Tòa nhà phía trước.”

Tiếng nàng át vào trong gió, nàng không rõ Hoàng Long có nghe rõ không lặp lại một lần nữa. “Ở tòa nhà màu trắng phía trước, mau tránh, mau tránh.”

Thấy Hoàng Long muốn lao đầu vào một tòa nhà cao tầng, Mộc Linh thét lên sợ hãi, đang lúc nàng nhắm chặt mắt hoảng sợ thì thấy Hoàng Long khẽ lắc mình, hắn cùng nàng lập tức xuất hiện trước tòa nhà màu trắng.

Hoàng Long có thể nghe được bên trong tòa nhà có tiếng súng bắn, hắn ôm Mộc Linh lao vào bên trong, vừa nhìn thấy ba tên sát thủ đang phân ra công kích, Hoàng Long liền ném ra một tia sức mạnh tinh quang màu tím từ trong tay, tia tinh quang màu tím giống như một tia sét chỉ trong nháy mắt đã đâm xuyên qua ngực đám sát thủ rồi trở lại tay Hoàng Long.

Con chó máy xác định kẻ địch đã chết, nó xuất hiện biểu cảm vui mừng chạy ra ngoài, Liên Mị thấy thế cũng buông súng chạy ra theo, nàng liền lao nhanh vào ngực Hoàng Long. “Anh Long.”

Mộc Linh được Hoàng Long từ trong tay thả xuống, nàng thấy hắn đưa tay vỗ vỗ lưng Liên Mị an ủi trong lòng không khỏi hâm mộ, ánh mắt nàng buồn buồn cúi đầu.

Mộc Anh cùng Hỏa Nhi từ bên trong phòng đi ra, Hỏa Nhi đã từng tiếp xúc với Hoàng Long, nên nàng chỉ đến bên người Mộc Linh thăm hỏi nàng ta, chứ không dám làm phiền Hoàng Long.

Mộc Anh thì khác, nhiều ngày nay nàng sống cùng với Liên Mị, thường được nghe những câu chuyện của Hoàng Long từ miệng Liên Mị mà chưa từng được gặp mặt nên nàng cực kỳ chú ý quan sát hắn.

Nàng thấy được đây là một thiếu niên còn không lớn tuổi bằng nàng, trên da mặt hắn ngăm đen, khuôn mặt có phần nhã nhặn nhưng không thiếu sự cứng cỏi, lạnh lùng. Nàng đặc biệt ấn tượng bởi hình thể to lớn của Hoàng Long, nàng chưa từng nhìn thấy một chủng người vẫn giống với các nàng mà cao lớn như vậy.

Mộc Linh thấy được trên khuôn mặt lạnh lùng của Hoàng Long, ánh mắt hắn vẫn ấm áp khi nhìn Liên Mị.

Hoàng Long cũng không kể người xung quanh hôn lên môi Liên Mị, với hắn cô gái ngốc này chưa hẳn có nhiều tình cảm nhưng đối với hắn rất tốt, nên hắn muốn tranh thủ thời gian phát triển tình cảm với nàng.

Liên Mị bị hắn hôn cuồng nhiệt, nàng cực kỳ bất ngờ nhưng vẫn nhắm mắt đáp lại, còn đưa lưỡi thơm ra để mặc hắn chơi đùa.

Hoàng Long đùa nghịch với cái lưỡi Liên Mị một hồi rồi buông nàng ra, nơi này vẫn không phải nơi tốt để thể hiện tình cảm. “Em đưa họ về dinh thự đi, rồi đi với anh một chuyến, anh giới thiệu với em hai người chị em khác.”

Liên Mị gật đầu, nàng cùng mấy người Mộc Linh cùng Mộc Anh ra xe, Hỏa Nhi là người lái xe, không khí bên trong xe nặng nề.

Mộc Anh không nhịn được hỏi Liên Mị. “Mị, em sẽ đi hẳn sao?”

Tuổi của Liên Mị so với Mộc Anh nhỏ hơn, nên khi nói chuyện, Mộc Anh đều gọi Liên Mị là em.

Liên Mị nắm lấy tay Mộc Anh. “Chị yên tâm, anh Long chắc sẽ không ép buộc em phải rời đi đâu, nếu muốn em rời đi thì anh ấy sớm đã bắt em đi cùng anh ấy rồi.”

Trong khoảng thời gian sống cùng nhau, gia đình Mộc Linh đối với Liên Mị không tệ, cô cũng dần thấy thương xót cho những người phụ nữ không có sức chiến đấu này.

Chỉ có hơn một tuần ở cùng nhau, sát thủ ngày nào cũng tấn công tới dinh thự, Liên Mị là người chiến đấu trên chiến trường còn thấy mệt mỏi với tình cảnh này, huống chi là những người phụ nữ yếu ớt này.

Nghe được lời của Liên Mị, Mộc Anh vẫn cảm thấy lo lắng, nhiều ngày qua bị sát thủ tấn công vào trong dinh thự nàng cũng đã mệt mỏi, hai mẹ con nàng đã có lúc nghĩ tới bỏ hết toàn bộ gia sản mà yên lặng rời đi.

Nhưng hai người vẫn chưa quyết định được là đi đâu, một gia đình toàn phụ nữ rốt cuộc nên đi đâu cho tốt, hành tinh no.23s9 đã là một nơi tốt nhất cho phụ nữ nhưng nó cuối cùng cũng không chứa nổi.

Trong đôi mắt xinh đẹp của Mộc Anh rốt cuộc cũng xuất hiện sự bất lực, nàng đang muốn nói thêm điều gì thì bị Mộc Linh nắm tay cản lại.

Mộc Linh lắc đầu để nàng không cần thiết phải nói, bốn người cứ như vậy trở về dinh thự.

Hoàng Long đứng trước cửa đợi sẵn, Liên Mị xuống xe thì đi về phía hắn, nàng như muốn nói song lại không tiện mở lời.

Hoàng Long nhìn nàng khó xử, hắn nhìn Mộc Linh nói. “Mấy người yên tâm, đến chiều tối ta sẽ đưa Liên Mị trở lại.”

Không để mấy người Mộc Linh kịp phản ứng, hắn đã ôm ngang eo Liên Mị rời đi.

Hoàng Long ôm Liên Mị so với lúc đi còn nhanh hơn, chỉ trong thoáng chốc hai người đã tới thác nước.

Tại thác nước, Vân Khuynh Nhan cùng Diễm Hà đang ngồi dưới một gốc cây phân chia những quả dại mà hai nàng tìm được.

Nhìn thấy Hoàng Long ôm Liên Mị trở về thì mỉm cười tiến đến chào hỏi. “Em chắc là Liên Mị?”

Liên Mị nhìn mỹ phụ dịu dàng trước mắt, nàng hơi bối rối gật đầu nói. “Phải ạ.”

Hoàng Long vỗ vỗ lưng nàng. “Đừng khách sáo, đều là người trong nhà cả, đây là Vân Khuynh Nhan, còn đây là Diễm Hà, các em tự chào hỏi nhau đi, anh xuống dưới hồ một chút.”

Hoàng Long nói rồi nhảy xuống dưới hồ, hắn đang tò mò không biết Thủy Nhu và Hỏa Ngạc đang ra sao? Hắn có chút tò mò về quá trình hóa thành hình dáng người của hai người.

Đã có chuẩn bị sẵn, Hoàng Long lấy một cây đèn từ trong khối không gian lập phương ra, hắn vừa bật đèn thì đã thấy thân hình của Hỏa Ngạc ngay cửa động, lúc này Hỏa Ngạc đang cuộn tròn lại như quả bóng, từng luồng ánh sáng đỏ nhạt tỏa ra quanh thân.

Hoàng Long lách người đi vào bên trong, hai con chó máy cùng ưng máy đã đợi sẵn, chúng thấy Hoàng Long liền chạy đến quanh chân hắn, còn ưng máy thì đậu trên vai hắn, chúng đã được Vân Khuynh Nhan lập trình bản tính giống với động vật thông thường đối với chủ nhân.

Hoàng Long tiến đến hồ nước, thấy Thủy Nhu cũng giống với Hỏa Ngạc đang quận tròn lơ lửng trên mặt nước.

Một hàng nước xuất hiện trước mặt Hoàng Long. “Sao cậu đã quay trở lại rồi? Còn cần gì bên trong thần tích?”

Hoàng Long lắc đầu. “Tôi tò mò về quá trình biến đổi của hai người nên đến xem thử.”

Dòng nước thay đổi. “Hiện tại chúng tôi chỉ đang lâm vào trạng thái bất động để tích tụ sức mạnh tinh quang cho lần biến đổi, nếu cậu muốn xem thì mười ngày sau quay lại.”

Hoàng Long gật đầu. “Có cần tôi giúp gì không?”

“Tạm thời thì không? Nhưng nếu được ba mươi ngày sau phiền cậu giúp chúng tôi một chuyện, mà tối nay cậu hãy chuẩn bị nhiều dược vật một chút, tinh huyết của long nhân cuồng bạo không kém gì so với máu của dị thú không gian, cậu cần dùng năng lượng trong dược vật và sức mạnh tinh quang để bão hòa chúng cùng với máu của dị thú không gian trong người cậu.”

“A, cảm ơn.” Hoàng Long vẫn thắc mắc vì sao hai giọt tinh huyết của hai vị long nhân không có dị tượng gì, hóa ra là tối nay mới diễn ra biến đổi.

“Không có gì, cậu đã một phần giúp tôi biến đổi khỏi hình dáng thủy long, tôi rất biết ơn cậu.”

Hoàng Long trầm ngâm hỏi Thủy Nhu. “Cô ghét thân thể của mình đến thế sao? Nhưng dù cô có biến đổi thành hình dáng con người thì trong người cô vẫn chảy dòng máu của rồng.”

Bạn đang đọc Tinh Không Bạo Loạn sáng tác bởi haidongi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi haidongi
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.