Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rời khỏi

Tiểu thuyết gốc · 1889 chữ

Chương 2: Rời khỏi

Thiếu niên đi một vòng rồi trở lại bên cạnh nhân mã, thấy nàng đã tỉnh, cũng đã tự mặc giáp thân cho mình, hắn vứt cho nàng một bình dược dịch rồi nói. “Rời khỏi hành tinh này đi, lần sau không may mắn sống sót như thế đâu.”

Nhân mã nhìn thiếu niên thật sâu, ánh mắt buồn buồn của nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, sau một hồi nàng mới cất tiếng nói. “ n nhân, cảm ơn nhưng ta không thể rời khỏi hành tinh này, hành tinh của ta đã bị dị thú hư không cấp tướng xâm chiếm.”

Thiếu niên nhíu mày. “Một hành tinh nhỏ mà dị thú cấp tướng cũng tìm đến, hành tinh mẹ của các ngươi không giúp gì sao?”

Nhân mã lắc đầu trả lời. “Không, họ đã bỏ mặc hành tinh chúng ta, gia đình ta dồn hết sức mới đưa ta đến hành tinh số no.7, ta không thể quay về.”

Thiếu niên nhếch miệng cười. “Rốt cuộc họ có biết hay không? So với hành tinh số no.7 thì chiến đấu với dị thú không gian vẫn còn cơ hội sống sót lớn hơn.”

Nhân mã sầu khổ, nàng đưa tay hất lọn tóc đang che mắt mà nói. “Ta không thể quay về hành tinh số no. 88s2, người nhà của ta đã dồn cả tính mạng mong ta sống tốt, ta không thể quay về.”

Thiếu niên cũng không muốn quản nhiều, giúp cô gái trước mặt cũng là lòng tốt cả năm của hắn dồn lại dùng một lần đã là quá đủ, thiếu niên quay đầu rời đi, hắn nghĩ cũng đến lúc mình nên rời khỏi hành tinh này.

Thấy thiếu niên rời đi, nhân mã không kìm được mà hỏi. “ n nhân, người muốn rời khỏi hành tinh này?”

Thiếu niên sửng sốt trước câu hỏi của nhân mã, hắn nheo mắt nhìn nàng.

Thấy thiếu niên trước mặt hai mắt tỏa ra sát khí, nhân mã liên tục xua tay, nàng nói. “Đại nhân, ta chỉ đoán thôi, vì trước kia ta rời đi bộ dáng cũng là như thế.”

Thiếu niên cả người xìu xuống, hắn hướng nhân mã nói. “Xin lỗi.”

“Ân nhân, người muốn rời đi, có thể cho ta đi cùng được không?” Nhân mã hướng ánh mắt cầu xin về hướng thiếu niên hỏi.

“Cô có tiền không?”

Nhân mã lấy ra một tấm thẻ. “Ta chỉ có ba trăm đồng tiền liên minh.”

Thiếu niên khuôn mặt vốn luôn lạnh lùng cũng không khỏi bật cười. “Ba trăm tiền liên minh chỉ đủ cho cô ngồi lên ghế rồi đi xuống thôi.”

Nhân mã khổ sở nói. “Đây là tất cả số tiền mà ta có, vì hiện tại có lẽ họ đã nghĩ ta chết rồi, tiền ở nhà chắc họ cũng lấy đi.”

Thiếu niên khoát khoát tay. “Bỏ đi, cô chỉ là đấu sĩ ngũ tinh, lại là binh lính chiến đấu bình thường, có bao nhiêu tiền chứ?”

Thiếu niên nói rồi quay người đi về hướng thị trấn phía xa, đi được một đoạn hắn thấy nhân mã còn chưa đi theo. “Còn không đi?”

Nhân mã cả người ngây ngốc, chẳng phải ân nhân thấy mình không có tiền, đã từ chối mình rồi hay sao? Sao còn muốn mình đi.

Thiếu niên thấy cô gái còn ngây ngốc, hắn mới nhận ra bình thường mình nói chuyện với chiến hữu thường chỉ cần nói ít hành động là mọi người sẽ tự hiểu, nay nói chuyện với người lạ cũng dùng cách thức như vậy người ta không hiểu cũng đúng.

“Đi thôi, cùng ta rời khỏi hành tinh này, nhưng cô phải giặt quần áo giúp ta để trả tiền đấy.” Thiếu niên nói.

“Ân nhân, người ta cho ta đi cùng sao?” Nhân mã mừng rỡ chạy đến chỗ thiếu niên, chợt nàng thấy gió lạnh thổi sau chân, nàng giữ tay thiếu niên, xấu hổ nói. “Ân nhân, người giúp ta lắp giáp sau thân được không?”

Thiếu niên gật đầu, nhân mã đúng là bất tiện.

Trong khi, thiếu niên đang lắp giáp cho nhân mã, nàng quay người nhìn thiếu niên, trên mặt phiếm hồng. “Ân nhân, người tên là gì?”

“Hoàng Long.” Thiếu niên nói. “Còn ngươi?”

“Ân nhân, ta tên là Liên Mị.” Nhân mã nói.

Hoàng Long gật đầu.

Thị trấn Hoa Cương, chợ đen.

Hoàng Long và Liên Mị đi trên đường dọc chợ đen đến một phi trường có tên là Thiên Doanh.

Hoàng Long vừa đến đã có một người mang mặt nạ hề ra đón hắn, người mang mặt nạ hề lễ độ cúi người. “Chào Hoàng Long tiên sinh.”

“Chào Số 30, ta muốn đặt thêm một chỗ trên phi thuyền.” Hoàng Long lễ độ đáp lại, nhân tiện hỏi về chuyện đặt vé phi thuyền.

Số 30 không rõ biểu mặt nhưng lời nói vẫn giữ lễ độ lịch sự cung kính. “Với Hoàng Long tiên sinh, Thiên Dạ luôn sẵn sàng.”

Hoàng Long mỉm cười. “Cảm ơn, ta muốn thanh toán luôn.”

Số 30 đưa ra một cái máy thanh toán. “Của tiên sinh hết mười nghìn tiền liên minh.”

Hoàng Long đưa tấm thẻ đen của mình ra đặt lên máy, trên máy lập tức hiện ra số dư bảy trăm nghìn tiền liên minh, cùng thông tin của Hoàng Long.

Tiền trên thiết bị đã được trừ, Số 30 nói. “Thanh toán đã thành công mời Hoàng Long tiên sinh cùng vị tiểu thư này theo ta lên phi thuyền.”

Hoàng Long và Liên Mị cùng theo Số 30 đi đến một phi thuyền cực lớn bên ngoài phi trường, trên phi trường một hàng dài người đang xếp hàng để chờ lên phi thuyền, hai người được số 30 dẫn lên một bên khác rộng rãi và không hề có người.

Hoàng Long nhìn những ánh mắt từ hàng bên kia đang quay sang nhìn mấy người, hắn không khỏi cười khổ. “Số 30, ngươi làm bọn ta quá gây sự chú ý, nước Minh sợ sẽ biết ta còn sống.”

“Hoàng Long tiên sinh yên tâm, gia chủ đã sắp xếp cho thông tin của ngài biến mất ở nước Minh hoàn toàn lên ngài không cần lo.” Số 30 đáp.

“Vậy phiền Số 30 thay ta cảm ơn Đoàn gia chủ.” Hoàng Long nói.

Số 30 thanh âm trầm thấp mang theo kính ý nói. “Gia chủ biết ngài sẽ nói vậy, nên đã thay ta chuyển lời cho ngài, lần ngài liều mạng thay gia chủ liều mạng cứu tiểu thư thì ngài vĩnh viễn là ân nhân của Đoàn gia.”

Hoàng Long lắc đầu nói. “Đoàn gia chủ cứ làm quá mọi việc lên, ta chỉ là một binh tốt, cái mạng rẻ mạt khi đó đã được trả bằng tiền rồi.”

“Đó là với nước Minh, còn với Đoàn gia, ngài vẫn là ân nhân.” Số 30 nói.

Hoàng Long bật cười không muốn nói về chuyện này nữa, hắn hỏi. “Đoàn tiểu thư vẫn khỏe chứ?”

“Đoàn tiểu thư vẫn khỏe mạnh, người vẫn thường nhắc về ngài.” Số 30 đáp.

Liên Mị đi sau hai người, thấy hai người trò chuyện không đầu không cuối, nên nàng chẳng hiểu gì, mà những chuyện không hiểu nàng cũng không quan tâm, cô hiện tại chỉ muốn đi theo Hoàng Long báo đáp ơn cứu mạng mà thôi.

Hai người ngồi lên một khoang phía trên của phi thuyền, Số 30 cũng ngồi cùng với họ.

Qua ba phút, phi thuyền dần khởi động bay thẳng lên bầu trời, Hoàng Long nhìn từ cửa sổ xuống phía dưới mặt không lộ biểu cảm, từ ngày hôm nay hắn đã không còn là người của hành tinh số no. 7, những đặc ân của chiến binh cảm tử cũng kết thúc…

Liên Mị ngó đầu nhìn không gian đen màu đen đầy chấm trắng bên ngoài tràn đầy hưng phấn như một đứa trẻ, cô không để ý mà liên tục qua khuôn mặt của Hoàng Long, vài lọn tóc của nàng cạ vào mặt hắn cùng mùi thơm của cô.

Hoàng Long chỉ muốn yên tĩnh, nhưng nhìn vẻ mặt của Liên Mị hưng phấn của Liên Mị khiến hắn trầm tư cũng không cản cô lại mà tiếp tục nhắm mắt thả lỏng.

Số 30 ngồi hàng ghế bên cạnh, hắn lâm vào trầm tư, Hoàng Long tiên sinh quả thật đã thay đổi.

Hắn còn nhớ lần đầu hắn gặp Hoàng Long là ngày Đoàn Diễm bị kẻ thù của Thiên Dạ bắt cóc đưa vào hang ổ của dị thú không gian tại hành tinh số no. 20, lại là nơi mà Thiên Dạ không thể đưa người đến với hành tinh số no. 20 do bị hạn chế của kẻ địch.

Đoàn Diễm gần như lâm tử nạn, Đoàn gia chủ vận dụng hết quan hệ tìm được một nhóm lính cảm tử từ nước Minh, chính Số 30 đã đưa nhóm lính đấy đến hành tinh số no. 20.

Những người lính cảm tử khác chẳng đáng để Số 30 chú ý, cái vẻ mặt vô cảm như người máy của chúng làm hắn cảm thấy chán ghét, với cấp độ đấu tướng lại làm hắn khinh thường.

Nếu không phải kẻ địch kìm luôn bám sát hắn thì hắn không muốn dùng nhóm người này, nhưng hắn đặc biệt chú ý đến Hoàng Long, người luôn im lặng, không chú ý đến xung quanh, là người chỉ huy của một đám lính cảm tử này.

Do đối thủ của Đoàn gia luôn cử người mai phục sẵn trên đường đi, trên cương vị là người thực lực cao nhất, Số 30 luôn phải giải quyết những trở ngại cản đường.

Khi hắn đang chiến đấu đối thủ cấp lãnh chủ, một người cấp tướng như Hoàng Long lại dám dùng trường pháo bắn trộm đối thủ của hắn, không những thế lại còn có thể nhắm bắn vô cùng chuẩn xác vào yếu điểm của tên kia, cứ thế một cấp lãnh chủ đơn giản bị hạ gục.

Trên đường đi đến hành tinh số no. 20, không cần đến Số 30 hắn ra tay thêm một lần nào nữa, mà Hoàng Long luôn nhìn ra được điểm của bọn mai phục dùng pháo Thiên Quang hạ gục gần hết vật cản đường

Cho đến khi giải cứu tiểu thư tại hành tinh số no. 20, phải đối mặt với uy hiếp của dị thú không gian cấp lãnh chúa hắn lại càng ấn tượng với Hoàng Long.

Thông minh, dũng cảm, không liều chết như những kẻ khác, cả đội bị diệt một mình hắn đi hơn một nghìn cây số chiến đấu với dị thú không gian cứu được tiểu thư trở về, điều này làm cho số 30 là một người có cấp độ lãnh chúa cũng tự thẹn không bằng.

Nhưng ngày đó, hắn còn nhớ Hoàng Long không được trẫm tĩnh như bây giờ, Hoàng Long khi đó dù luôn bình tĩnh nhưng lại cực ghét ai làm phiền hắn trong lúc hắn nghỉ ngơi.

Bạn đang đọc Tinh Không Bạo Loạn sáng tác bởi haidongi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi haidongi
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 48

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.