Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kết thúc hồi tưởng

Tiểu thuyết gốc · 1521 chữ

Chương 22: Kết thúc hồi tưởng

Hoàng Long cầm điện thoại trầm ngâm, Vân Khuynh Nhan ngồi trong lòng hắn, Diễm Hà ngồi trên ghế không xa, nàng đã quen với cảnh ân ái của thầy và mẹ nàng rồi, chỉ có thể coi như không nhìn thấy thì tim không đau.

Vân Khuynh Nhan biết Hoàng Long sắp đến ngày rời đi, chỉ là nàng thấy hắn đọc tin nhắn xong một mặt âm trầm, nàng vuốt ve mặt hắn. “Có chuyện gì sao?”

Hoàng Long gật đầu. “Có người bán đứng Diệp Cương, tố cáo cậu ấy che dấu bản vẽ chó máy, Diệp Cương bị người truy sát, cậu ấy nói hiện giờ chỉ còn chút hơi tàn muốn anh đến bàn giao vài thứ cho anh thay cậu ấy thực hiện.”

Vân Khuynh Nhan buồn rầu. “Lần này đi bao giờ mới trở lại?”

Hoàng Long trầm mặc. “Nhớ lấy lời anh dặn, nếu anh không gọi lại, không được đi tìm, không được chủ động gọi, nhớ chưa?”

Vân Khuynh Nhan yếu ớt gật đầu.

Hoàng Long đặt một tấm thẻ cùng một khối lập phương vào trong lòng bàn tay của Vân Khuynh Nhan. “Trong này có 50.000.000 tiền liên minh đủ cho hai mẹ con mua dược liệu tu luyện trong vài năm, còn khối lập phương không gian này để cho cả hai sử dụng, dung tích có chút nhỏ nếu tiết kiệm vẫn đủ để cả hai sử dụng.”

Hoàng Long đứng dậy nhanh chóng mặc bộ giáp Vân Khuynh Nhan đã tu sửa cho hắn, khẽ hôn lên môi nàng. “Ta sẽ trở lại.”

Hắn lại xoa đầu Diễm Hà. “Nhớ luyện tập cho tốt, thực lực bản thân mới là vĩnh viễn.”

Diễm Hà khóe mắt cay cay gật đầu, hai tháng này Hoàng Long đối xử với mẹ con nàng ra sao nàng đều thấy rõ, từ căm ghét thù hận nàng coi hắn như người thân trong gia đình, lại có chút ngưỡng mộ khi nghe hắn kể chuyện trên chiến trường, trong tim nàng lại có chút ghen tị với mẹ của mình khi có được sự cưng chiều của hắn, lần này tạm biệt chỉ sợ sẽ rất lâu mới gặp lại.

Diễm Hà không tự chủ đứng lên ôm chặt lấy hắn. “Thầy, tạm biệt.”

Hoàng Long gật đầu, không tiếp tục dây dưa, hắn lấy phi thuyền từ khối lập phương không gian ra, ngoảnh đầu nhìn hai người phụ nữ phía dưới rồi không chút do dự phóng thẳng lên bầu trời.

Mười ngày sau, hành tinh no.75s1, Diệp Cương nằm trong một căn nhà ọp ẹp ở ngoại ô thành phố Hải Bình, Hoàng Long ngồi bên cạnh không nói gì nhìn người bạn thân đang thiếp đi vì đau, hắn đã đến đây từ bảy ngày trước cũng đã đi mua rất nhiều thuốc nhưng những thuốc này không có tác dụng trên người Diệp Cương.

Hắn không rõ người nước Minh tìm được từ đâu độc của dị thú không gian Ám Tinh Xà, cư nhiên lại dùng nó trên người Diệp Cương khiến cậu ta sống dở chết dở.

Hoàng Long đã tìm đủ mọi cách vẫn không thể chữa khỏi cho Diệp Cương.

Hắn đang mải trầm ngâm suy nghĩ xem còn cách nào có thể cứu được Diệp Cương, thì Diệp Cương chống tay ngồi dậy, giọng cậu ta khàn khàn. “Cho tôi cốc nước,...di.”

Diệp Cương ôm lấy đầu, cảm giác đầu đau như búa bổ, hắn cầm lấy tay Hoàng Long. “Người anh em, xin anh, giải thoát cho tôi, tôi không chịu được nữa.”

Hoàng Long khuôn mặt cứng đờ, hắn không rõ đây là lần bao nhiêu Diệp Cương cầu xin hắn trong ba ngày qua, hắn đã hết cách, không muốn nhìn thấy Diệp Cương ngày ngày đau khổ nữa. “Cậu uống nước đi, rồi ngủ một giấc, tôi sẽ giúp cậu.”

Diệp Cương khóe miệng nhăn nhó gật đầu. “Người anh em tốt, cậu nhớ thực hiện những gì đã hứa với tôi.”

“Tôi sẽ làm.” Hoàng Long vỗ vai Diệp Cương đỡ hắn nằm xuống.

Diệp Cương yên tâm nhắm mắt lại.

“Xiu.”

Liên Mị nhìn ba con chó máy mà lòng buồn bã, Mộc Anh đi từ trên phòng xuống hỏi. “Có chuyện gì vậy?”

Liên Mị giọng nghẹn ngào nói. “Anh Long rời đi rồi.”

Mộc Anh khó hiểu, thì anh ta cũng đâu có sống trong nhà mình đâu mà rời đi.

“Anh ấy rời khỏi hành tinh này rồi, anh ấy nói cần đi tìm hai người phụ nữ khác, anh ấy lo cho họ.” Liên Mị bật khóc.

Mộc Anh nói. “Cô ghen tị sao?”

Liên Mị lắc đầu. “Không, chỉ là tôi muốn đi cùng anh ấy.”

Mộc Anh nghe vậy liền im lặng, cô không biết nên khuyên Liên Mị ra sao, trong lòng cô liền rối bời, nếu khuyên Liên Mị rời đi thì quá giả tạo với cô, những ngày hôm nay, không có Liên Mị bảo vệ, cô đã chết không dưới ba lần, hiện tại Liên Mị là niềm hy vọng sống sót của mẹ và cô.

Thật lòng cô không mong Liên Mị rời đi.

Liên Mị như biết được Mộc Anh đang nghĩ gì, cô nắm lấy tay nàng ta. “Anh Long nói, các cô đang trong tình huống nguy hiểm, cần tôi ở bên bảo vệ, cô yên tâm tôi sẽ bảo vệ các cô.

Cô nhìn xem, ba con chó máy này có thể giết chết cả một người cấp tướng, chúng ta từ hôm nay có thể ngủ ngon rồi.”

Mộc Anh tò mò nhìn ba con chó không khác gì so với chó bình thường thì lấy làm lạ, nàng thử sờ tay vào đầu chúng, cảm giác mát lạnh từ kim loại chuyển đến tay nàng khiến nàng không khỏi rụt tay lại.

Ba con chó ánh mắt lập tức đỏ bừng hung dữ nhìn về phía nàng, khiến Mộc Anh hoảng sợ lùi lại.

Liên Mị vỗ đầu ba con chó, nàng nói. “Anh Long tạm thời giao chúng cho tôi, cô gọi người trong nhà xuống để nó quét mặt nhận dạng mọi người tránh để nó tấn công nhầm.”

Hành tinh no.300s23, Hoàng Long đứng trước căn nhà quen thuộc trong hình bóng của hắn dù nó có chút cũ.

Hoàng Long cầm điện thoại, hắn bấm số máy mà trong hai năm hắn đã nhớ tới thuộc lòng, đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy, giọng nói quen thuộc nghẹn ngào. “Rốt cuộc anh cũng chịu gọi cho em rồi.”

Hoàng Long mỉm cười. “Em mở cửa nhà ra đi, anh có bất ngờ cho em.”

Vân Khuynh Nhan từ dưới phòng thí nghiệm điên cuồng lao lên, nàng mở cánh cửa nhà ra thấy thân ảnh quen thuộc đứng ngoài cửa, nàng không kìm nổi nước mắt mà lao ra, mở toang cánh cửa, nhưng không lao như điên vào lòng hắn như tưởng tượng của nàng, mà chỉ chầm chậm đi đến ôm chầm lấy hắn.

Hoàng Long thấy thân ảnh nhỏ bé chỉ ôm được vào bắp chân hắn thì mỉm cười, hắn bế thốc nàng lên ôm nàng như em bé vào trong nhà.

Ôm nàng ngồi trong lòng như hai năm trước, hắn xoa lên gò má của nàng. “Có chút gầy, lại lười ăn sao?”

Vân Khuynh Nhan rúc vào lòng hắn. “Đồ ngốc, là giảm cân.”

Hoàng Long vân vê ngực nàng. “Chỗ này có lẽ không hề giảm, còn tròn hơn trước.”

“Xấu xa, nhiều năm rồi vẫn hư như vậy, anh xuống chào Diễm Hà một tiếng đi, con bé rất nhớ anh.” Vân Khuynh Nhan mắng nhẹ một tiếng, nàng cũng không phản kháng vẫn để mặc hắn khinh bạc.

Hoàng Long mỉm cười, buông tay ra khỏi ngực nàng. “Con bé đang luyện tập sao?”

Vân Khuynh Nhan lắc đầu. “Không, Mộng Diệp đang cùng em chế tạo ưng máy số 3, hai năm này, con bé ngoài hàng ngày tập luyện thì phụ giúp em nghiên cứu.

Nhưng hai năm này bọn em không hề hoang phế tu luyện, anh xem, em đã là đấu sĩ ngũ tinh rồi, Diễm Hà thì giỏi hơn, con bé đã là đấu sĩ cửu tinh nhưng không thể nào đột phá lên đấu tướng.”

Hoàng Long kinh nghi, không ngờ con bé Diễm Hà lại có tiềm năng tu luyện như vậy, hắn bế Vân Khuynh Nhan xuống dưới phòng nghiên cứu.

Bên dưới phòng nghiên cứu, một thiếu nữ mặc một chiếc áo blouse màu trắng, bên trong nàng một chiếc áo balo bó sát thân thể để lộ hai bầu ngực căng tròn của tuổi xuân, nàng buộc bím tóc đuôi ngựa dài đến lưng, trên khuôn mặt nàng đeo một cặp kính trắng mỏng tinh tế kết hợp cùng với khuôn mặt thon gọn, đường nét trên mặt tinh tế, tổng hòa các đường nét khiến người ta cảm thấy tràn đầy sắc xuân.

Bạn đang đọc Tinh Không Bạo Loạn sáng tác bởi haidongi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi haidongi
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.