Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trở lại để rời đi

Tiểu thuyết gốc · 1528 chữ

Chương 23: Trở lại để rời đi

Đã một năm, Diễm Hà luôn duy trì hình tượng như vậy, nàng một mực chờ mong Hoàng Long trở về có thể thấy nàng xinh đẹp như vậy nhưng chờ mãi hắn vẫn chưa trở về.

Nàng có thất vọng nhưng nàng biết hắn đã hứa hắn sẽ trở về, từ lúc quen hắn, nàng biết được hắn chưa từng thất hứa với nàng lần nào?

Vừa rồi thấy mẹ nàng chỉ nghe một cuộc điện thoại liền bỏ công việc mà chạy lên thì nàng biết hắn đã trở về, nàng không vội đi lên, nàng không cần tranh với mẹ của mình.

Nàng nhìn vào trong gương chỉnh lại bộ dáng sao cho đẹp nhất, những lọn tóc bung chỉa cũng được chỉnh lại hoàn hảo.

Quả nhiên như Diễm Hà dự đoán, Hoàng Long bế Vân Khuynh Nhan đi xuống.

Vân Khuynh Nhan đã quá hiểu con gái muốn gì, nàng chủ động trượt xuống khỏi tay hắn để cho con gái của nàng thể hiện tình cảm.

Tuy hai năm đã khiến Diễm Hà trưởng thành nhưng nàng chưa có sự thành thục của Vân Khuynh Nhan, nàng lao vào lòng Hoàng Long, ôm chầm lấy hắn. “Thầy, ta rất nhớ người.”

Diễm Hà nói rồi chủ động nâng người hôn lên môi Hoàng Long, nàng điên cuồng hôn lên môi hắn, hai tay bám chặt lấy khuôn mặt, hai chân thì quặp dưới hai nách của hắn.

Hoàng Long bị hành động của Diễm Hà làm cho bất ngờ, cô gái nhỏ này, làm sao lớn mật đến thế, hắn liếc mắt nhìn sang Vân Khuynh Nhan thấy ánh mắt nàng toàn ý cười, lại còn như đang cổ vũ cho Diễm Hà làm cho hắn vô cùng khó hiểu.

Diễm Hà hôn một hồi lâu đến mức thở hổn hển, như cảm thấy chưa đủ, nàng lại tiếp tục hôn xuống không buông.

Nhìn nàng điên cuồng như thế cũng làm Hoàng Long thấy hoảng, vội khẽ gỡ nàng ra. “Đủ rồi.”

Diễm Hà nghe hắn nói vậy như muốn bật khóc, hắn vẫn không muốn nàng, không phải mẹ nàng nói Hoàng Long khi nhìn thấy sự xinh đẹp của nàng sẽ không thể kiềm chế bản thân hay sao?

Hoàng Long thấy nàng trực khóc, liền mỉm cười. “Chúng ta còn có việc cần nói, nếu muốn đợi rồi khỏi hành tinh này hẵng hay.”

Vân Khuynh Nhan cùng Diễm Hà kinh ngạc. “Rời khỏi đây?”

Hoàng Long gật đầu. “Phải, dị thú không gian chẳng mấy chốc sẽ tấn công hành tinh này, chúng ta nên rời đi trước, ta cũng tìm được một hành tinh tốt hơn hành tinh này rồi, chúng ta chỉ cần đến đấy sống thôi.”

Vân Khuynh Nhan chỉ vào một đàn chó máy khoảng trăm con, cùng với ba mươi con chim ưng số 1 và số 2 cùng với một con chim ưng khổng lồ kích cỡ của nó chiếm cả căn phòng. “Chúng ta có chúng, đâu cần sợ dị thú.”

Hoàng Long trầm ngâm nhìn đám robot. “Không đơn giản như vậy, lần này dị thú tấn công với quy mô lớn, nhiều dị thú không gian cấp cao xuất hiện, khu vực hành tinh no.300 sẽ dẫn đến chiến loạn trong thời gian dài, việc này lên để liên minh giải quyết, chúng ta không nên nhúng tay vào, còn nhớ lời anh dặn không?.”

“Nếu không cấp bách thì không nên vận dụng tới.” Vân Khuynh Nhan nói.

Hoàng Long lấy ra bốn khối lập phương không gian đưa cho hai người. “Chuẩn bị cho hai người đây, dọn sạch sẽ toàn bộ đừng để lại dấu vết gì nhé.”

Vân Khuynh Nhan cùng Diễm Hà gật đầu.

Trong hai năm Hoàng Long rời đi, Vân Khuynh Nhan đã tự mở rộng căn phòng này, máy móc rất nhiều, dù nhanh cũng phải mất một ngày tháo dỡ mới có thể dọn sạch sẽ toàn bộ.

Vân Khuynh Nhan cùng Diễm Hà nhìn căn phòng đầy lưu luyến, Hoàng Long lúc này cảm nhận được một cỗ lực lượng mạnh mẽ từ tinh không đang xuất hiện, hắn vội kéo hai người ra sân.

Chỉ thấy trên bầu trời chỉ toàn là một màu đỏ tươi che kín bầu trời, những điểm đỏ từ trên trời như sao băng đang điên cuồng lao xuống, Hoàng Long vội quát. “Mặc giáp, chúng ta cần rời đi ngay.”

Hai nàng nhìn cảnh tượng trước mắt vội vàng mặc giáp lên, Hoàng Long cũng lấy phi thuyền ra, hắn để cho hai nàng vào bên trong khoang thuyền, để cho phi thuyền tự động lái còn chính hắn thì mặc giáp bay theo.

Hoàng Long lấy ra từ bộ giáp một sợi xích dài chừng mười mét, rộng khoảng hai mét màu bạch ngân, những điểm đỏ như máu tấn công đến phi thuyền đều bị hắn dùng xích xuyên qua cơ thể, hắn phóng ra lôi điện từ cơ thể khiến đám dị thú không gian bị lôi điện giật chết.

Hoàng Long nhanh tay thu những con dị thú đã chết vào không gian lập phương, người khác không với dị thú không gian thì ghét bỏ chỉ muốn tiêu hủy, với hắn chúng lại là mỹ thực nhân gian, cùng với những viên ngọc từ chúng lại là nguồn sức mạnh dự phòng của hắn.

Một đường dũng mãnh đánh xuyên ra tinh không, Hoàng Long chẳng rõ hắn đã giết bao nhiêu dị thú không gian, nhưng chiếc không gian lập phương trên tay hắn đã đầy cứng xác của chúng.

Thoát khỏi sự vây khốn của dị thú không gian, Hoàng Long trở về phi thuyền, đứng trước cánh cửa phi thuyền ánh mắt hắn hướng về hành tinh no.300, tại nơi đó từng điểm sức mạnh đang bộc phát mạnh mẽ, có lẽ tại nơi đó đang diễn ra một cuộc chiến ác liệt nhưng không liên quan gì đến hắn cả.

Hoàng Long đi vào phòng lái, hắn bật chế độ dùng tốc độ, phi thuyền lập tức phóng hết tốc lực giữa tinh không.

Vân Khuynh Nhan cùng Diễm Hà ngồi trong gian phi thuyền cực kỳ lo lắng nhìn ra bên ngoài, thấy Hoàng Long đi từ khoang phòng lái ra thì cả hai mừng rỡ.

“Anh có sao không? Đây là dị thú không gian sao? Thật đáng sợ.”

Hai nàng tiến đến kiểm tra xem hắn có bị thương ở đâu không, sau khi kiểm tra thấy không sao cả hai mới yên tâm.

Hoàng Long cùng hai nàng giải trừ bộ giáp, hắn kéo hai nàng ngồi lên ghế mới nói. “Cả hai chưa từng thấy dị thú không gian lên mới coi thường chúng nhưng ta phải nói cho cả hai biết, dị thú không gian mà nhắm tới nền văn minh nào thì nền văn minh đó chắc chắn sẽ thụt lùi một trăm năm.

Nhưng lần này, có lẽ liên minh đã dự đoán trước có lẽ thiệt hại sẽ không lớn, nhưng các hành tinh nhỏ dự định sẽ khó khăn.”

Diễm Hà lắc tay Hoàng Long. “Thầy, chẳng lẽ liên minh cũng không thể làm gì được chúng hay sao?”

Hoàng Long lắc đầu. “Dị thú không gian như cỏ dại, vũ trụ lại rộng lớn, liên minh đã nhiều lần truy quét, tổn thất có thể nói là thảm trọng nhưng cuối cùng đâu vẫn vào đấy, dị thú không gian vẫn xuất hiện, liên minh chỉ còn cách thấy chúng xuất hiện ở đâu thì mới phái quân đến đó tiêu diệt.”

“Như vậy có quá chậm không? Dù sao dị thú không gian bất chợt xuất hiện thì quân liên minh sao có thể chạy đến kịp.” Vân Khuynh Nhan nghe Hoàng Long nói đã nhìn ra lỗ hổng của liên minh.

“Người của liên minh cũng không ngốc, họ có một tổ tình báo cùng dự đoán nơi dị thú không gian xuất hiện, tuy nhiều lúc có sai lệch nhưng cũng nhờ vậy cứu được khá nhiều hành tinh.” Hoàng Long nói. “Nhưng gần đây những người được cứu trên các hành tinh không nhìn nhận vào điểm tốt của họ, mà chỉ trích rất nhiều khiến danh tiếng của những người trong tổ tình báo và dự đoán suy giảm nghiêm trọng.”

Vân Khuynh Nhan tò mò. “Hình như anh rất hiểu liên minh.”

Hoàng Long nhìn ra bên ngoài không gian. “Anh từng là lính truy sát dị thú của liên minh, cũng có một vài người bạn còn làm ở đó, qua nhiều năm họ rút ra kết luận dị thú có lẽ là thứ sẽ song hành cùng vũ trụ, chúng ta không thể tiêu diệt hoàn toàn được chúng, anh cũng có ý nghĩ giống họ...”

Vân Khuynh Nhan nhìn hắn như đang muốn nói tiếp thứ gì, nàng lấy tay hắn. “Anh có chuyện gì muốn nói sao?”

Hoàng Long đứng dậy gật đầu. “Trong người anh có dòng máu của dị thú không gian.”

Bạn đang đọc Tinh Không Bạo Loạn sáng tác bởi haidongi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi haidongi
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.