Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sống chung

Tiểu thuyết gốc · 1505 chữ

Chương 18: Sống chung

Diễm Hà thấy mẹ nổi giận vội xin lỗi. “Để con đi gọi anh ta vào.”

“Thôi, để chốc nữa mẹ đi gọi cậu ấy, con chọn phòng cùng sắp xếp đồ đạc của mình đi.” Vân Khuynh Nhan xoa đầu Diễm Hà.

Ngôi nhà có lẽ vẫn được công ty bán đến bảo dưỡng thường xuyên lên vô cùng sạch sẽ, gần như là chỉ cần dọn vào là ở được luôn, thiết bị sinh hoạt cũng chẳng thiếu thứ gì, có chăng là cần phải đi mua đồ ăn.

Trời cũng dần tối, Vân Khuynh Nhan đã đi mua đồ ăn trở về, may sao tiền trên hành tinh này cùng với hành tinh no.300 có thể dùng chung được, nếu không thì nàng buộc phải đổi tiền của hành tinh no.300 sang tiền của liên minh.

Vân Khuynh Nhan nhớ rõ từ lúc nàng đi mua đồ ăn, đến lúc trở về cũng đã một tiếng đồng hồ, trước khi đi nàng thấy Hoàng Long ngồi trên sân cỏ ngoài sân, sau khi về thấy hắn ngồi như vậy.

Đến lúc nấu ăn xong, nàng muốn gọi hắn vào ngồi ăn nhưng thấy hắn vẫn ngồi im không động, nàng lo lắng vội chạy ra lay người hắn. “Cậu không sao chứ?”

Hoàng Long đang hấp thụ tinh quang, bị làm phiền hắn buộc phải dừng lại, hắn hỏi Vân Khuynh Nhan. “Có chuyện gì sao?”

Vân Khuynh Nhan không hiểu sao nhìn vào mắt Hoàng Long, nàng cảm giác như mình đang phiêu đãng bên trên trời.

Hoàng Long thấy Vân Khuynh Nhan không trả lời, hắn hiểu nàng bị làm sao, nhẹ nhàng lấy tay che mắt nàng lại, hắn nhẹ giọng nói. “Đừng nhìn vào mắt tôi.”

Vân Khuynh Nhan vô thức gật đầu, nàng nói. “Tôi nấu cơm rồi, cậu vào ăn cùng chúng tôi.”

“Ổn chứ, ý tôi là cô bé kia.” Hoàng Long hỏi.

“Diễm Hà ấy hả? Cậu đừng trách con bé, nó thấy cậu làm chuyện xấu với tôi nên mới tức giận thôi.” Vân Khuynh Nhan mỉm cười.

Hoàng Long hỏi. “Tôi không muốn hỏi đâu, nhưng cô là người lần đầu tiên bị tôi làm chuyện ấy mà không tỏ ra tức giận.”

Vân Khuynh Nhan mỉm cười. “Ai nói tôi không tức giận, cậu thử đặt mình vào vị trí của tôi xem, chẳng qua cũng là tôi tự nguyện thay cho Nguyễn Lan, cô ấy phía sau còn có một tương lai tốt đẹp, không thể vì cậu mà bị phá hủy được.”

Hoàng Long nhìn Vân Khuynh Nhan đang cười, hắn không khỏi thấy kỳ quái. “Cô không nghĩ cho mình sao?”

Vân Khuynh Nhan xoa xoa đầu hắn. “Tôi sắp thành bà già rồi, đâu quản nhiều như thế.”

Hoàng Long đưa cánh tay to lớn kéo Vân Khuynh Nhan ép sát vào thân thể mình, hắn cúi xuống hôn lấy nàng, không có thô bạo như trước, mặc dù Vân Khuynh Nhan có chống cự cũng yếu ớt vô dụng, một lúc lâu sau hắn mới rời khỏi môi nàng. “Đừng xoa đầu tôi và cũng đừng coi thường bản thân mình, cô quyến rũ hơn cô tưởng nhiều.”

Nói rồi Hoàng Long cắn lên ngực của Vân Khuynh Nhan.

Vân Khuynh Nhan thấy hắn lớn mật, nàng sợ hãi vỗ nhẹ vào mặt hắn. “Mau buông ra, đừng để Diễm Hà nhìn thấy, tôi xin cậu.”

Hoàng Long cũng không làm khó cô, mà buông cô ra, hắn nắm lấy bàn tay cô. “Cô không sợ tôi sao? Người bình thường nếu nhìn thấy chúng tôi, một là la hét, chạy trốn, hai là chết, cô biết không? Từ lúc tôi lên chiến trường, đây là lần đầu tiên có người dám tát vào mặt tôi đấy.”

Vân Khuynh Nhan mặc kệ hắn nắm tay nàng, cô ngồi xuống cạnh hắn hỏi. “Với sức mạnh của cậu đâu cần đến bản vẽ chó máy, tôi ở trong phòng quan sát, thấy cậu dễ dàng có thể đánh bại Lục Tư, mà Lục Tư không hề sợ chó máy.”

“Vì tiền thôi! Mỗi một phi vụ dẫn đội hoàn thành như vậy, tôi được trả 10.000.000 tiền liên minh.” Hoàng Long vuốt ve bàn tay mềm mại của Vân Khuynh Nhan.

“10.000.000, tôi tưởng người cấp tướng như cậu chỉ có thể nhận được 100.000 mỗi trận.” Vân Khuynh Nhan nghe thấy số tiền khổng lồ thì giật thót, 10.000.000 tiền liên minh có thể nói là số tiền đủ vận hành cả viện nghiên cứu một tháng.

“Cô thấy cấp tướng nào đánh bại được cấp lĩnh chủ không? Đó là lý do tôi thuộc hàng ngũ ưu tiên cấp tướng được lĩnh tiền thưởng của cấp lĩnh chủ, trả lời câu hỏi của tôi đi, cô không sợ tôi sao?” Hoàng Long nhắc lại câu hỏi.

Vân Khuynh Nhan mỉm cười. “Với binh lính của cậu thì tôi sợ còn cậu có lẽ thì không?”

“Hửm?”

Vân Khuynh Nhan cảm nhận hơi ấm từ bàn tay Hoàng Long. “Cậu đấy, cậu với anh chàng xinh gái kia, hai người dường như đều dường như rất tôn trọng với phụ nữ, lúc ở trong phòng, anh chàng kia với đàn ông tuy lịch thiệp nhưng hành xử lại rất thô bạo, với phụ nữ thì anh ta khá nhẹ nhàng, và tôi chưa từng thấy đám lính nào khi muốn gái lại còn phải hỏi người ta có đồng ý hay không cả, các cậu rất kỳ lạ.”

Hoàng Long bật cười. “Lúc trước, tôi cũng giống với những binh lính khác thôi, tôi luôn coi phụ nữ là hàng hóa, chỉ đến lúc gặp Diệp Cương tôi mới thay đổi, cậu ấy tuy hay làm những hành động kỳ quái, nhưng con người cậu ấy luôn tôn trọng phụ nữ, tôi cũng dần học theo cậu ấy.

Nghe cậu ấy kể từ nhỏ bố bỏ rơi hai mẹ con, chính mẹ cậu ấy cực khổ nhiều năm nuôi cậu ấy khôn lớn đến cuối cùng do kiệt lực mà chết, đó là lý do mà cậu ấy đối với phụ nữ luôn nhẹ nhàng.”

Vân Khuynh Nhan dịu dàng nói. “Nói chuyện thế thôi, đồ ăn đã nấu xong rồi, mau vào ăn không nguội mất.”

Hoàng Long theo Vân Khuynh Nhan vào nhà, Diễm Hà vẫn không cho cậu sắc mặt tốt, ăn xong, Hoàng Long không tiếp tục ở trong nhà mà hắn đi ra ngoài sân ngồi.

Vân Khuynh Nhan sau khi rửa bát xong, thấy Hoàng Long lại ra ngoài sân, cô dặn dò Diễm Hà đi ngủ còn mình cũng ra ngoài sân tới cạnh Hoàng Long, cô tò mò về hắn.

Ngồi trước mặt Hoàng Long, Vân Khuynh Nhan lấy tay che mắt, nàng qua kẽ tay nhìn vào gương mặt chẳng lớn hơn con gái nàng bao nhiêu, nhưng có vẻ sương gió cùng biểu cảm trên khuôn mặt làm hắn nhiều tuổi hơn.

Hoàng Long mở mắt ra. “Bỏ tay xuống đi, tôi không có tu luyện.”

Vân Khuynh Nhan nghe vậy thì bỏ tay xuống, nàng dè dặt hỏi. “Cậu có thể giúp tôi dạy Diễm Hà tu luyện được không?”

Hoàng Long trầm ngâm. “Nếu con bé chịu được gian khổ, tôi sẽ dạy cho nó.”

Vân Khuynh Nhan bấm thật mạnh vào lòng bàn tay của Hoàng Long. “Cậu xem cái mặt cậu, hơn con bé được mấy tuổi mà cứ mở miệng ra là con bé, con bé, cậu không ngượng mồm hay sao?”

Hoàng Long lắc đầu. “Với chúng tôi, tuổi không phải thước đo.”

“Hả?”

“Thước đo của chúng tôi là số lần trở về từ chiến trường, tôi ra chiến trường từ năm bảy tuổi, đã mười ba, mười bốn năm rồi cũng có thể hơn.” Hoàng Long mơ hồ nói.

“Đến cả tuổi của mình cậu còn không nhớ sao?” Vân Khuynh Nhan kỳ quái hỏi.

“Ừ, lúc nào cũng có thể chết, nhớ chỉ thêm phiền não.” Hoàng Long một mặt lạnh nói.

“Cậu đúng là người kỳ lạ.” Vân Khuynh Nhan nói.

Hoàng Long không phản bác, hắn mân mê đôi tay dài thon gọn của Vân Khuynh Nhan. “Tay cô thật đẹp, chúng là đôi tay đẹp nhất tôi từng thấy, sờ chúng khiến tôi thấy thoải mái.”

“Cậu biến thái chết đi được.” Vân Khuynh Nhan đỏ bừng mặt, nàng vỗ nhẹ lên tay hắn trách cứ, chợt giọng nàng dịu lại. “Bệnh của cậu ổn chứ?”

“Năm đến sáu ngày sau sẽ tái phát, nhưng cô không cần lo lắng, chỉ cần tôi đi tìm gái xả bớt thì không còn gặp tình trạng như hôm nay.” Hoàng Long trầm ngâm nói.

“Cậu… đồ đáng chết, tôi phải đi tắm.” Vân Khuynh Nhan cấu mạnh vào tay hắn, tức tối đứng dậy đi vào nhà.

Hoàng Long mỉm cười đứng dậy, hắn chậm rãi theo Vân Khuynh Nhan vào nhà.

Bạn đang đọc Tinh Không Bạo Loạn sáng tác bởi haidongi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi haidongi
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 36

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.