Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Huấn luyện

Tiểu thuyết gốc · 1504 chữ

Chương 19: Huấn luyện

Trong phòng tắm mịt mù khói nước, sự vật mờ ảo, hai thân ảnh nằm trong bồn tắm cuốn lấy nhau.

Hoàng Long nhẹ nhàng dùng lưỡi trêu đùa hạt đậu đỏ trên ngực Vân Khuynh Nhan, ba ngón tay thì trêu đùa âm vật của nàng.

Vân Khuynh Nhan một mặt hưởng thụ, hai tay chống lên vai hắn, thấy hắn có dấu hiệu đưa ngón tay vào trong âm vật liền vỗ lên tay hắn. “Đừng còn đau lắm.”

Hoàng Long nhả hạt đậu trong miệng ra, hôn nhẹ lên môi Vân Khuynh Nhan. “Không có việc gì đâu.”

Nói rồi hắn nhẹ nhàng vuốt ve bên trong Vân Khuynh Nhan, cảm giác ẩm ướt liền tràn ra tay, hắn cắn nhẹ vào tai Vân Khuynh Nhan, nhẹ nhàng nói. “Để tôi giúp em rửa.”

Vân Khuynh Nhan cả người run rẩy, nàng hai tay giữ lấy gương mặt hắn, cuồng nhiệt hôn lên, hai tay từ trên mặt hắn nhẹ nhàng trượt xuống vật đang dựng đứng đằng sau lưng, nàng vỗ nhẹ vào đầu nó. “Thứ hư đốn.”

Nói rồi nàng lấy tay vuốt ve dương vật cho Hoàng Long, hắn thư sướng cảm nhận khoái cảm, nhưng động tác trêu đùa bầu ngực cùng âm vật của Vân Khuynh Nhan không ngừng.

Tiếng rên rỉ cùng hơi thở phập phồng trong phòng tắm như một bản nhạc vang lên khắp căn phòng.

Hoàng Long chỉ nhờ Vân Khuynh Nhan vuốt ve dương vật rồi xuất ra, chứ không làm tiếp với nàng như ngày hôm nay, hai người ôm nhau ra ghế ngoài phòng khách ngồi.

Hai kẻ khác biệt về tính cách chỉ quen nhau trong thời gian ngắn ngủi lại như tri kỷ giãi bày tâm sự, suốt cả một đêm dài, Hoàng Long ôm lấy Vân Khuynh Nhan trong lòng.

Ngày hôm sau, Hoàng Long thấy Vân Khuynh Nhan đã buồn ngủ, hắn bế nàng tới cửa phòng của Diễm Hà mới đặt nàng xuống. “Gọi con bé dậy, ta giúp nó tu luyện, ta ra phòng khách đợi, nhớ ngủ đi.”

Vân Khuynh Nhan mở cửa gọi Diễm Hà dậy.

Hoàng Long thì ra phòng khách ngồi chờ, đợi khoảng mười năm phút sau Diễm Hà cũng lóc cóc đi ra, Hoàng Long lấy từ không gian lập phương ra cho nàng một miếng lương khô. “Ăn đi, từ nay đến trưa sẽ không có cơ hội ăn đầu.”

Diễm Hà đã được Vân Khuynh Nhan phổ cập, nàng là cô bé cực kỳ nghe lời mẹ, nên cũng không cãi lệnh Hoàng Long.

Hoàng Long cũng gặm mẩu lương khô trong tay một cách ngon lành.

Còn Diễm Hà thì trái ngược, nàng không quen ăn lương khô, đối với nàng thứ này tuy mới lạ nhưng ăn một mẩu lớn cũng thật sự khó ăn.

Hoàng Long đứng dậy đi ra sân, Diễm Hà cũng muốn chạy ra theo thì bị hắn cản lại. “Ăn xong thì nghỉ ngơi mười năm phút hãng ra, không được sai giờ.”

Diễm Hà nhìn bóng lưng khổng lồ của Hoàng long đi ra ngoài, nàng cố nhai hết miếng lương khô, không quên uống nước để tránh dính ruột, liền chạy ra bên ngoài sân.

Hoàng Long thì đặt ra từng góc những hộp sắt hình vuông được làm bằng thứ kim loại gì đó, thấy Diễm Hà chạy ra, hắn quát. “Ngồi im trên bậc thềm, không được đi xuống.”

Diễm Hà thấy mình đã chạy ra sớm để tỏ rõ thành ý lại còn bị quát, từ bé chưa bị ủy khuất như thế này bao giờ khiến nàng không khỏi ngấn lệ nhìn Hoàng Long.

Hoàng Long cũng chẳng có thời gian để ý đến nàng, hắn lắp đặt xong bốn hộp sắt vào bốn góc, từ bốn hộp sắt phát ra từng tia sáng mờ mờ chiếu tới bốn góc rồi chúng cứ thế nối với nhau.

Hoàng Long đi tới chỗ Diễm Hà thấy nàng đang ngồi nước mắt ngắn nước mắt dài, hắn cau mày. “Lau nước mắt đi.”

Diễm Hà nhìn người đàn ông thô lỗ trước mặt, ánh mắt nàng trở lên kiên cường, hai tay quệt nước trên mặt.

Hoàng Long vỗ vỗ đầu nàng. “Nhìn đây.”

Hắn nhặt một hòn đá bên trong bồn cây ném thẳng vào bên trong sân, hòn đá vốn đang bay cao lập tức như bị thứ gì kéo xuống bãi cỏ, bằng mắt thường có thể nhìn thấy hòn đá màu đen đang dần bị biến mất.

Diễm Hà không tin vào mắt mình, nàng lau lau mắt nhìn nhưng cư nhiên không thấy viên đá vừa rơi ở đâu.

Hoàng Long nói. “Nhớ lấy, phải cẩn thận với không gian trước mặt, giờ thì đứng dậy.”

Hoàng Long lấy từ khối lập phương không gian từng mảnh giáp đen, hắn lắp lên người Diễm Hà, vốn những khối giáp kia to hơn hẳn kích thước trên người Diễm Hà nhưng lắp lên cơ thể nàng lại vừa như đúc riêng cho nàng.

Hoàng Long kéo tay nàng lên tới trước mặt nàng, chỉ vào màn hình trên bộ giáp. “Đây là nút khởi động trọng lực trong sân, nếu không tập thì phải tắt đi, đây là nút điều chỉnh lên xuống trọng lực, hiện tại với thân của…”

Hoàng Long nói đến đây có hơi ngượng ngập rồi hắn nói tiếp. “Của ngươi chỉ chịu được mức độ gấp hai lần trọng lượng cơ thể, ta hiện tại sẽ khóa lại để ngươi tránh chỉnh lung tung, ta còn cần đi mua chút đồ, nếu Khuynh Nhan ra ngoài thì phải lập tức ấn nút tắt ở đây, còn hôm nay là ngày đầu cứ vào trong làm quen với bộ giáp, đi lại xung quanh sân là được.”

Hoàng Long đẫn Diễm Hà vào trong, hắn để nàng làm quen một chút mới rời đi.

Hai giờ đồng hồ sau, Hoàng Long đi theo một chiếc container trở về, trên xe là những tấm thép dày đến năm centimet được xếp dày cứng lên trên.

Hoàng Long từ trên xe nhảy xuống, hắn vác năm sáu tấm xuống cùng một lúc, nhẹ nhàng để xuống đường.

Người lái xe nhìn thần lực của Hoàng Long thì không khỏi khen. “Chàng trai, cậu thật mạnh.”

Hoàng Long chỉ cười cảm ơn, chẳng mấy chốc những tấm thép đã được hắn mang xuống, đợi lúc không có ai đi qua, hắn liền thu hết những tấm thép vào trong không gian lập phương.

Mở cửa vào trong thấy Diễm Hà đã mồ hôi nhễ nhại, hắn tắt đi không gian trọng trường. “Hôm nay đến đây thôi.”

Diễm Hà theo Hoàng Long vào trong phòng, mồ hôi trên người nhễ nhại, nàng muốn tháo bộ giáp ra để có thể thoáng khí nhưng không biết chỗ tháo ở đâu, bộ giáp như gắn trên cơ thể nàng vậy. “Anh giúp tôi tháo bộ giáp xuống với, tôi không biết tháo.”

Hoàng Long cầm lấy có màn hình điều khiển, hắn chỉ vào nút bấm có hình người, hắn làm lại động tác đấy vài lần rồi mới bấm như để Diễm Hà ghi nhớ.

Bộ giáp trên người Diễm Hà lập tức như một dòng nước sắt đen, chúng di chuyển trên người nàng chui vào ống giáp trên tay, khi toàn bộ các mảnh giáp đã được thu vào hết toàn bộ, ống giáp trên tay nàng được nới lỏng ra.

Hoàng Lòng tháo mảnh giáp ra đặt lên bàn rồi phất tay đuổi Diễm Hà đi, hắn tới căn bếp mở tủ lạnh kiểm tra thức ăn mà Vân Khuynh Nhan đã mua hôm qua, bên trong có khoảng một cân thịt bò, cùng hai mớ rau xà lách xoăn, gia vị thì Vân Khuynh Nhan đã sắp sẵn trên bếp vào tối hôm qua.

Hoàng Long liền thái từng miếng thịt bò ra thành từng miếng nhỏ, ướp chúng với gừng, tỏi, muối và một chút tiêu.

Hắn mang rau đi rửa sạch, không quên bắc nước để nấu mì.

Diễm Hà chẳng bao lâu đã tắm xong, nàng nhìn Hoàng Long với thân hình to lớn nhưng di chuyển trong bếp nhanh như sóc.

Hoàng Long thấy Diễm Hà đã tắm xong, hắn bê đĩa thịt bò cùng đĩa rau sống ra nói với nàng. “Gọi Khuynh Nhan dạy đi, ngày hôm nay ăn sớm, để bụng đói quá lâu không tốt cho sức khỏe.”

Diễm Hà chẳng mất bao lâu đã kéo Vân Khuynh Nhan đi ra, nhìn ba đĩa mỳ cùng hai món thức ăn đơn giản được chuẩn bị trên bàn, Vân Khuynh Nhan cầm đũa gắp một miếng thịt bỏ vào miệng, nàng hai mắt bừng sáng. “Không ngờ cậu còn biết nấu ăn đấy.”

Hoàng Long mỉm cười kéo ghế cho hai nàng. “Từng làm đầu bếp, ăn đi cho nóng, để nguội sẽ không ngon.”

Bạn đang đọc Tinh Không Bạo Loạn sáng tác bởi haidongi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi haidongi
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.