Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhân Tướng Học

Tiểu thuyết gốc · 2443 chữ

Từ Thiết Luyện Cốc đi ra, trong đầu Lập Thiên là một mớ bòng bong thắc mắc không có lời giải. Vì không biết đi đâu nên hắn cứ lòng vòng trên sơn đạo, vừa đi vừa suy nghĩ tiếp theo nên làm cái gì. Đi được khoảng nửa canh giờ, chẳng ngờ trên đường tình cờ bắt gặp Vương sư huynh.

Vương sư huynh lúc này đang cật lực chống nạng khập khiễng đi tới, vừa trông thấy Lập Thiên thì hai mắt sáng bừng, đôi môi nở nụ cười tươi như hoa, hồ hởi nói:

- Tiểu Thiên sư đệ, là ta, Vương sư huynh đây.

Lập Thiên chỉ cần nghe tiếng gọi liền biết ngay là ai, theo quán tính mở to mắt nhìn tới. Không nhìn thì thôi, nhìn kỹ mới phát hiện ra thân hình gầy gò của Vương sư huynh lúc mới về tông môn không những đã khôi phục như thường mà còn phì đại hơn trước mấy phần, khí sắc cũng tốt hơn hẳn, bèn nói:

- Huynh đi ra đây làm gì? Thương thế nặng như vậy, sao không ở nhà nghỉ ngơi đi.

Vương sư huynh cười xoà đáp:

- Haiz, đệ xem, ta mới nằm có mấy ngày mà vòng eo đã lớn đến mức khiến y phục chật ních hết cả. Nếu còn nằm nữa, chắc chỉ có lăn chứ không đi nổi đâu.

Lập Thiên gật đầu công nhận là đúng, nói:

- Cũng phải, chả trách người béo thường bảo hít không khí cũng béo. Huynh đã hít nhiều không khí lại còn tham ăn, muốn không béo cũng khó đấy.

Vương sư huynh xị mặt, bất mãn đáp:

- Đệ đừng có mà trêu chọc ta. Phù chiếu phần thưởng ta không nhiều bằng đệ, thương thế của ta thì lại nặng hơn đệ, rõ ràng ta mới là người chịu thiệt thòi còn gì.

- Huống hồ bằng thương thế của ta, chỉ trong mười ngày ngắn ngủi mà có thể chống nạng đi lại đã là kỳ tích rồi đấy. Chỉ có điều các dược sư bảo ta phải vận động để thuốc đạt hiệu quả cao hơn, nên ta đành phải rời phòng mà đi đây.

Giờ thì Lập Thiên mới biết hoá ra cái tên mập này không phải tình nguyện đi ra ngoài mà bị các dược sư trị liệu bắt đi. Nếu không đi sau này có biến thành tàn phế cũng không trách ai được.

- Tiểu Thiên sư đệ, đệ có rảnh không? Hay là cùng ta đi nghe đại trưởng lão giảng đạo đi.

Lập Thiên kinh ngạc ồ lên, hỏi:

- Hả?! Đại trưởng lão lại mở lớp giảng đạo rồi sao? Lần này là giảng cái gì vậy?

Vương sư huynh mơ mơ màng màng trả lời:

- À, hình như nói về Nhân Tướng Học thì phải, ta chỉ nghe mang máng vậy thôi. Hơn nữa thân thể của ta đệ cũng thấy đấy, không tiện ra ngoài thăm dò tin tức, cho nên chỉ biết sơ sài nhiêu đó thôi.

Lập Thiên suy nghĩ, cảm thấy hình như bản thân cũng không có việc gì làm. Trước đây lúc mới vào tông môn hắn đã từng nghe đại trưởng lão giảng đạo qua một lần, giá trị đến nay vẫn còn y nguyên. Hôm nay đại trưởng lão lại mở lớp giảng đạo, đúng là cơ hội khó có được.

Một phần khác bản thân Lập Thiên cũng rất tò mò về cái gọi là Nhân Tướng Học. Hắn gia nhập tu hành giới chưa lâu, kiến thức nông cạn, nhân tiện học hỏi thêm được chút nào hay chút ấy, bằng không làm sao xứng với danh chiến tu đệ tử cấp hai, là thân truyền đệ tử của chưởng môn được chứ.

- Được, chúng ta đi thôi.

Nghe Lập Thiên nói mà Vương sư huynh cũng ngây người, không hiểu tại sao tiểu tử này lại đồng ý nhanh như vậy. Tiểu tử này xưa nay chỉ thích đánh đánh giết giết, nào có giống hạng người yêu chữ nghĩa đạo lý chút nào đâu cơ chứ. Bất quá Vương sư huynh cũng không quản nhiều, thấy có người chịu đi cùng mình thì tâm trạng vui vẻ lên nhiều, dẫn đầu đi tới.

Chiêm Tinh Lầu tầng thứ chín, đại trưởng lão đứng trên đài cao, tay cầm phất trần, tay chắp sau lưng khẽ nhìn đám đệ tử đang ngồi chật kín gian phòng, đoạn ôn tồn nói:

- Nhân Tướng Học sở dĩ tồn tại là bởi bản chất của tướng chính là hình chiếu của tâm, tâm thế nào thì tướng thế ấy, điều này chưa sai bao giờ, cũng không sai đối với bất kỳ loại người nào.

- Bất kỳ bản tính nào của con người đều trực tiếp hoặc gián tiếp bộc lộ thông qua hành vi, sắc diện bên ngoài. Ấy vậy kẻ tham tài háo sắc, ham danh hám lợi, mưu mô xảo quyệt hay đấng quân tử đại tài, anh hùng tuấn kiệt thì không thể có khí chất giống nhau được.

- Nhân Tướng Học nói rộng ra không chỉ áp dụng cho con người, mà mọi chúng sinh có linh trí thì đều đúng. Thế mới có chuyện động vật ăn thịt thường hung ác, động vật ăn cỏ vốn hiền lành, người có tâm từ thì lương thiện, người lắm lòng tham ắt xảo trá.

- Sở dĩ có rất người không tin tưởng vào Nhân Tướng Học không phải vì nó không đúng đắn, mà bởi vì bọn họ có cách nhìn quá phiến diện về nó. Hiểu biết hạn hẹp, nhân sinh quan mù mờ, tự nhiên nhận thức về bản chất của con người cũng không rõ ràng, càng khiến cho bộ môn Nhân Tướng Học càng trở nên cao siêu huyền huyễn, khó lòng tiếp cận với đại đa số người.

- Vậy câu hỏi đặt ra là, làm sao để phán đoán chính xác bản chất của một con người mà ít xảy ra sai lầm nhất? Bởi lẽ muốn xác định bản chất của một người chưa bao giờ là việc dễ dàng, cho nên nếu chỉ dùng một vài phương pháp đại loại như nhìn mặt mà bắt hình dong thì căn bản là sẽ sai đến chín phần mười rồi.

Nói đến đây, đại trưởng lão dừng lại một nhịp, cố thúc đẩy tính tò mò trong lòng các học đồ bên dưới. Đợi cho đến khi tiếng huyên náo dịu lại, đại trưởng lão mới nói tiếp:

- Muốn thu được kết quả đúng đắn nhất, vậy trước tiên cần phải hiểu được chữ "Tướng" trong Nhân Tướng Học mang ý nghĩa là gì trước. Chữ "Tướng" ở đây hoàn toàn không phải là chữ tướng trong tướng mạo, tức là dáng vẻ của một người. Bởi vì tướng mạo phần lớn là do phụ mẫu quyết định, nhưng tính cách thì lại do trời sinh. Nếu chỉ nhìn vào mặt mũi đẹp xấu mà phán định một người tâm địa thiện ác thì không khỏi quá bất công rồi.

- Thế thì "Tướng" ở đây rút cuộc là gì? Rất đơn giản, "Tướng" chính là những thứ hữu hình thuộc về một người mà chúng ta có thể tìm hiểu được thông qua sáu giác quan bao gồm khứu, thị, thính, vị, xúc, cảm. Cho nên để học tốt bộ môn Nhân Tướng Học thì không thể chỉ dùng mỗi đôi mắt là xong, bởi vì nhiều khi vẻ bề ngoài chính là thứ dễ khiến người ta bị mắc lừa nhất.

- Nói cách khác, muốn loại bỏ sự sai lệch khi dùng Nhân Tướng Học để tìm hiểu bản chất một người thì không chỉ cần một đôi mắt nhạy bén mà còn cần một lỗ tai tinh tường và một bộ não linh hoạt thì mới được. Người đạt đến trình độ cao của Nhân Tướng Học thường chẳng cần dùng đến mắt cũng có thể nhìn thấu tâm địa một người ra sao mà chỉ cần thông qua một câu nói từ miệng người đó mà thôi. Thực ra đó cũng không phải điều gì ghê gớm cả, chẳng qua cần có nhân sinh trải nghiệm đủ nhiều mới thấu hiểu được môn đạo hàm ẩn bên trong.

- Ở trong bộ môn Nhân Tướng Học, tất cả những yếu tố có liên quan đến một người đều cần có sự đánh giá, so sánh, nhìn nhận một cách khách quan so với người khác mới có thể đưa ra kết luận đúng đắn nhất. Cũng chính vì thế, một biện pháp vô cùng khả thi thường được sử dụng chính là tìm hiểu đối tượng mà người này thường qua lại, địa vị ra sao, sở thích thế nào, thói quen sinh hoạt là gì, vân vân và vũ vũ.

- Thông thường, chỉ cần xác định bản chất của người có quan hệ đặc biệt thân cận với người cần tìm hiểu thì có thể xác định gần như không sai. Chính thế nên cổ nhân mới có câu “Ngưu Tầm Ngưu, Mã Tầm Mã”, mà hai chữ "Môn Đăng Hộ Đối" trong thủ tục cưới hỏi ở thế tục cũng không phải chỉ để chưng bày cho đẹp. Thế gian, muốn sống hoà hợp lâu dài thì hạng người nào phải qua lại với hạng người đó, tính cách và bản chất chính vì thế cũng sẽ dần dà bị đồng hoá mà trở nên tương đối giống nhau.

Đại trưởng lão dừng nói, từng bước từng bước đi đến giá sách, tiện tay lấy xuống một cuốn sách cũ có ghi mấy chữ "Nhân Tướng Học Toàn Thư" màu vàng óng trên bìa, sau đó dơ lên cho toàn thể học đồ cùng xem, nói:

- Đây là một trong những cuốn sách hiếm hoi về bộ môn Nhân Tướng Học ở bắc phương chi địa, được nhiều đời tổ tông Ứng Thiên Tông ta biên soạn, bổ sung, chỉnh sửa, đến nay gần như đã bao gồm toàn bộ những loại nhân tính và nhân tướng điển hình đi kèm.

- Nếu các ngươi còn không rõ vì sao Nhân Tướng Học lại quan trọng đối với người tu hành, vậy ta cũng không ngại nói thẳng cho các ngươi biết, đó là bởi vì bất kỳ một tu chân giả kỳ tài nào cũng muốn lưu lại truyền thừa của mình. Lưu lại truyền thừa thì cần có đệ tử, mà lựa chọn đệ tử chân truyền, thân truyền cũng cần phải có mắt nhìn người, không phải cứ nhìn tố chất tốt xấu mà chọn ra là được.

- Phải biết rằng, Ứng Thiên Tông ta truyền thừa qua ngàn vạn năm không đứt đoạn không phải chỉ nhờ vào thực lực cường đại mà phần lớn là do cách tuyển chọn đệ tử truyền thừa vô cùng khắt khe. Phàm là người tâm tính không thuần, phẩm chất kém cỏi, căn bản dù cho tố chất tu luyện có cao đến đâu thì cũng không thể trở thành người dẫn dắt cả môn phái được.

- Thế nên ta mới nói, thực lực chỉ là một phần trong việc tông môn lựa chọn người kế thừa đại nghiệp, mà yếu tố quan trọng chân chính đó là đạo hạnh, trí tuệ, phẩm chất mà một người lãnh đạo nên có, đó mới là yếu tố trọng yếu mà tông môn dùng để đánh giá một người có thể trở thành chưởng môn kế vị hay không.

- Từ những yếu tố ta nói ở trên, các ngươi ắt hẳn đã hiểu rõ ràng một điều rằng, Nhân Tướng Học là một bộ môn vô cùng quan trọng và thiết yếu. Dù các ngươi có muốn học hay không, đã từng học qua hay chưa, thì sớm muộn gì cũng phải học và đều phải học giỏi. Bởi vì muốn trở thành một tu chân giả thành công, không có một người nào mà không cần hiểu rõ bản chất con người cả.

- Những gì cần nói ta đã nói hết, những gì các ngươi muốn học thì đều có ở trong đây. Nếu ai muốn nghiên cứu sâu hơn về Nhân Tướng Học thì có thể đến Kinh Văn Các mượn kinh thư về tham khảo. Còn nếu cảm thấy nó chưa cần thiết học tập ở thời điểm hiện tại thì có thể tạm thời bỏ qua, tương lai có thời gian lại tiến hành học tập cũng không muộn.

Nghe xong đoạn vừa rồi, Lập Thiên và Vương sư huynh trố mắt nhìn nhau, hơi thở cũng trở nên gấp gáp hẳn lên. Đây là lần đầu tiên bọn họ nghe đến ba chữ Nhân Tướng Học, cũng là lần đầu tiên biết đến Nhân Tướng Học đối với người tu hành lại quan trọng không kém gì các loại thần thông công pháp cao cấp, tự nhiên khó mà giữ được bình tĩnh.

Vương sư huynh thì không hiểu lắm, liên tục gãi đầu gãi tai, nhưng Lập Thiên thì không, hắn không ngừng lẩm bẩm thứ gì đó trong miệng. Mặc dù chính bản thân Lập Thiên cũng không hiểu rõ về phương pháp chuẩn đoán nhân cách của Nhân Tướng Học, chỉ bất quá nếu đại trưởng lão đã nhắc đến việc lựa chọn đệ tử chân truyền, thân truyền ngoài năng lực ra còn cần xét đến phẩm hạnh một người thì hắn như hiểu ra một vấn đề quan trọng có liên quan đến mình.

Chẳng phải có người nói chưởng môn coi hắn như đệ tử thân truyền, nhưng chỉ cho cái lệnh bài mà không ban danh phận hay sao? Nếu thực như vậy, phải chăng ông ấy đã nhìn trúng tư chất của hắn nhưng vẫn còn băn khoăn về phẩm hạnh của hắn có đạt hay không?

Nhớ lại bản thân hai lần đi lịch luyện mà cả hai lần đều khiến cho các sư huynh đệ đồng môn nổi điên đòi liều mạng sống chết với mình, còn đại náo Minh Tiêu Điện mấy bận, trán Lập Thiên không khỏi toát mồ hôi hột, toàn thân rét lạnh, khẽ rùng mình mấy cái.

- Con mẹ nó, xong rồi, xong rồi. Ta làm ra nhiều chuyện động trời như vậy, rõ ràng đã làm mất lòng không ít người. Với tình hình này, không khéo cái danh hiệu thân truyền đệ tử của chưởng môn đã càng lúc càng gần đất xa trời rồi. Cũng không biết khi nào thì chưởng môn sẽ thu hồi ngọc bài của ta đây. Haiz...

Bạn đang đọc Tinh Hà Vạn Giới Vĩnh Thế Đạo Thánh Chí Tôn sáng tác bởi Dao_Tien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dao_Tien
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.