Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Làm Thợ Rèn

Tiểu thuyết gốc · 3168 chữ

Sáng hôm sau, Lập Thiên như dự kiến đi đến Thiết Luyện Cốc học nghề thợ rèn. Vì là chiến tu đệ tử, được tông môn đặc cách cho phép tham gia học hỏi bất kỳ thứ gì mà không phải trả học phí hay thực hiện thủ tục đăng kí rườm rà nên vừa đưa ra yêu cầu thì Lập Thiên lập tức được thu nhận ngay.

Không đến thì thôi, đến rồi mới biết ngón nghề chế tạo pháp khí này cũng không đẹp đẽ và khoa trương như cái tên của nó. Ngày ngày làm việc trong môi trường nóng bức ngột ngạt, cơ thể luôn bị mồ hôi bao vây, cộng với bụi than đen bay loạn bám vào nên người lúc nào cũng dơ bẩn và hôi hám.

Những đệ tử làm việc ở đây không một người nào có nước da trắng đều là bởi vì quanh năm suốt tháng bị lửa nóng hun đốt, làn da ngả vàng như bôi dầu, nhìn chả khác gì màu thịt nướng hết. Bất kỳ ai chỉ cần nhìn vào màu da là biết thâm niên công tác dài ngắn bao nhiêu.

Sau khi chào hỏi làm quen với mọi người một lượt Lập Thiên mới biết, hán tử trung niên hôm qua hắn gặp chính là cốc chủ Đường Thạch Thiết, mọi người thường gọi là Thiết cốc chủ. Ngoài ra những học đồ ở đây toàn bộ đều là người xuất thân hàn môn, không có ngoại lệ.

Phải biết rằng từ khi tông môn ra quyết định đào tạo chiến tu đệ tử, tất cả đệ tử trong tông ngoại trừ chiến tu đệ tử chính thức và các thí sinh chấp thuận tham gia huấn luyện để trở thành chiến tu đệ tử trong tương lai mới nhận được trợ cấp của tông môn, số còn lại đều phải làm việc để đổi lấy tài nguyên tu hành.

Trong khi một số ít đệ tử trẻ tuổi có cơ hội lựa chọn tham gia khoá huấn luyện chiến tu thì những đệ tử lớn tuổi hơn hoàn toàn không có lựa chọn nào khác ngoài tìm kiếm một công việc để nuôi sống bản thân và duy trì tiến độ tu hành không bị gián đoạn.

Kết quả là bắt đầu từ thời điểm đó trở đi, những công việc ngon ăn liền rơi vào tay con em của người có quyền có thế, chỉ có những công việc khó nhằn mới đến lượt những người xuất thân bần hàn mà thôi. Hiển nhiên, công việc rèn sắt này chính là một trong số những công việc khó nhằn nhất nhì Ứng Thiên Tông hiện tại.

Phàm khi làm bất kỳ việc gì, thời điểm khởi đầu luôn là thời điểm khó khăn nhất. Còn nhớ tối hôm đầu tiên Lập Thiên từ Thiết Luyện Cốc trở về, toàn thân đau nhức ê ẩm, xương khớp rụng rời, mỗi nhấc tay nhấc chân cũng cảm thấy gian nan vô cùng. Cũng may hắn không phải là dạng người vừa gặp khó đã nản, cho nên rất nhanh đã làm quen với trình độ công việc.

Nhờ vào sự nỗ lực không ngừng nghỉ của bản thân và sự dạy dỗ tận tình của Thiết cốc chủ, chỉ trong vòng một tuần trời, Lập Thiên đã chính thức rèn thành công một thanh kiếm phôi đạt yêu cầu. Theo lời Thiết cốc chủ nói, tốc độ học tập này không phải là chậm nhưng cũng không thể tính là nhanh. Dù sao đây cũng chỉ là một thanh kiếm phôi mà thôi, còn phải trải qua rất nhiều công đoạn khác mới có thể trở thành pháp khí chân chính.

Mặc dù được Thiết cốc chủ dùng rất nhiều lời lẽ động viên khen ngợi nhưng Lập Thiên không hề cảm thấy vui vẻ chút nào. Ngược lại, hắn ý thức được bản thân đang mắc phải một sai lầm vô cùng nghiêm trọng. Vấn đề mấu chốt ở đây không phải là hắn có thể thành công trong lĩnh vực thiết luyện hay có thể trở thành đại sư đúc khí hay không mà là hắn có thể đạt được thành tựu lớn lao chỉ trong một đoạn thời gian ngắn ngủi hay không.

Đúng là Lập Thiên tự tin bản thân có thể làm tốt nghề thợ rèn, không khéo trong tương lai sẽ nổi danh trong ngành nghề này nữa là đằng khác, chỉ bất quá đó là chuyện của mấy chục năm sau rồi. Đợi đến khi hắn đủ trình độ để tự chế luyện cho chính mình một món bảo giáp thì chỉ e lúc đó hắn đã không thể mặc nổi tấm áo giáp đó nữa.

Đời người ngắn ngủi, thanh xuân chóng tàn, cái gọi là thiên sinh sứ mệnh thường không đợi người ta trưởng thành. Hôm nay hắn đã biết kẻ thù của mình là ai, việc tu luyện nâng cao tu vi càng trở nên cấp thiết hơn bao giờ hết. Hếu hắn dồn toàn bộ tâm huyết vào việc rèn đúc binh khí thì dĩ nhiên sẽ làm lỡ dở việc tu hành, đây là sự thật không cần bàn cãi.

Thực vậy, một người có thể làm được bất kỳ việc gì, nhưng không thể làm được tất cả mọi việc, Lập Thiên tự thấy câu nói này hoàn toàn phù hợp với hoàn cảnh của mình. Tập tễnh bước đi trên con đường tu hành đầy gian nan trắc trở, hắn chỉ là một tiểu tử nhà quê tay không tấc sắt, không có chỗ dựa. Chính vì thế, hắn chỉ có thể chọn cho mình một con đường thích hợp nhất, một mục tiêu quan trọng nhất để làm mà thôi, không có khả năng ôm đồm tất cả vào người.

Đối chiếu hoàn cảnh hiện tại, hoặc là hắn đi lên con đường chiến tu, liên tục dùng tài nguyên tông môn cấp phát cho và tranh thủ được từ bên ngoài để tăng lên năng lực chiến đấu, hai là tìm một đường lối tu hành nào đó để theo đuổi như đúc khí, luyện đan, vẽ phù, nghiên cứu pháp trận, vân vân và vũ vũ... Tuy nhiên dù lựa chọn con đường nào đi nữa thì hắn cũng cần phải khổ công trau dồi mới mong có được thành tựu như ý.

Chỉ là nếu hắn đi theo đường mòn lối cũ mà nói, chiến lực chắn chắn sẽ khó mà được như mong đợi. Dù sao nếu tu luyện theo phương pháp cũ mà dễ dạng đạt được hiệu quả cao thì tông môn cũng chẳng dại gì bất chấp mọi giá để xây dựng một đội ngũ chiến tu cả. Nói cách khác, chiến tu là đường lối tu hành mà tông môn thiết lập nên nhằm đào tạo ra những con người có chiến lực mạnh nhất, phục vụ quá trình xây dựng và bảo vệ tông môn trước sự khuếch trương ngày càng mạnh mẽ của kẻ địch.

Nếu sự thật là như vậy, việc tông môn cho phép các chiến tu đệ tử tự do học hỏi chẳng qua là một cách thức để giúp mọi người có cái nhìn tổng thể hơn về công cuộc tu hành, đồng thời định hình con đường bản thân sẽ đi trong tương lai mà thôi. Hắn thân là chiến tu đệ tử dẫn đầu, dĩ nhiên không cần quá chấp nhất vào một phương hướng cụ thể nào cả, chỉ cần chú ý đề thăng sức chiến đấu càng nhanh càng tốt là được rồi.

- Haiz, xem ra không phải do ta bất tài mà là vô duyên với nghề rèn sắt này rồi.

Nằm gác tay lên trán, Lập Thiên suy nghĩ đến gần sáng mới chợp mắt ngủ thiếp đi. Rút cuộc thì hắn cũng hạ xuống quyết định không tiếp tục học làm thợ rèn nữa, thay vào đó hắn sẽ trực tiếp đến nhờ cậy Thiết cốc chủ xuất thủ một phen xem sao.

Ngay ngày hôm sau, Lập Thiên có mặt ở Thiết Luyện Cốc từ rất sớm, muốn tìm gặp Thiết cốc chủ nói chuyện trực tiếp, thương lượng về vấn đề chế luyện bảo giáp. Nghe nói Thiết cốc chủ đang bận làm việc, hắn lặng lẽ một đường tiến vào sâu bên trong cốc khẩu.

Lúc này Thiết cốc chủ đang rèn một mảnh thiết phôi, nhìn hình dáng có vẻ là một thanh trường đao. Thời gian gần đây có khá nhiều người đến Thiết Luyện Cốc đặt mua binh khí, nghe nói để chuẩn bị cho đợt chiến tu phù chiếu lần thứ hai sẽ diễn ra vào sáu tháng sau, cho nên công việc trong cốc cũng tăng lên khá nhiều.

Thiết cốc chủ liên tục dùng búa lớn nện vào mảnh huyền thiết đã nung đỏ đặt trên đe sắt, thi thoảng lật qua lật lại nhìn kỹ xem bề mặt của nó đã thẳng hay chưa, nếu cong thì cong ở chỗ nào, sau đó lại dùng búa đập đập, chỉnh sửa cho thật bằng phẳng. Cứ làm như thế cho đến khi mảnh huyền thiết trong tay nguội lạnh thì ông mới đi đến phía lò lửa, cẩn thận chui mảnh huyền thiết vào bên trong đống than cháy đỏ.

Thấy Thiết cốc chủ ngơi tay, Lập Thiên nhỏ giọng lên tiếng nói:

- Cốc chủ, ta đến để chào từ biệt ngài.

Thực ra Thiết cốc chủ sớm đã biết Lập Thiên có mặt từ lâu, chẳng qua không làm ra phản ứng gì mà thôi. Lúc này nghe Lập Thiên nói muốn xin nghỉ học ông cũng không lấy làm lạ, trước sau không quay đầu nhìn lại mà tiến sang thau nước lạnh đặt gần đó, vừa khoát nước rửa tay vừa nói:

- Sao vậy? Làm việc ở đây có chỗ nào không hợp ý ngươi sao?

Lập Thiên lắc lắc đầu, đáp:

- Không có.

Thiết cốc chủ im lặng, đoạn nói:

- Cũng đúng, bằng thân phận chiến tu đệ tử cấp hai của ngươi, còn là người được chưởng môn chú ý, làm sao có khả năng bị ai đó gây khó dễ. Huống hồ ở nơi này của ta chỉ toàn là đệ tử xuất thân hàn môn, căn bản không có lá gan chọc vào tiểu tai tinh như ngươi rồi.

Nói vòng vo một đoạn, rút cuộc Thiết cốc chủ cũng nhìn tới chỗ Lập Thiên. Vừa nhìn thấy dáng đứng cù bất cù bơ của hắn thì thái độ lập tức thay đổi, ngay cả giọng điệu cũng cứng rắn hơn mấy phần, bất ngờ quát lớn:

- Đứng thẳng lưng lên, ngẩng cao đầu một chút, là nam nhân thì đừng bao giờ tỏ ra khép nép như đàn bà vậy. Lại nói một tiểu quỷ như ngươi mà bày ra bộ dáng sợ hãi e lệ sẽ khiến người nhìn càng hoang mang hơn đấy.

- Nói đi, đến tìm ta có chuyện gì?! Hay là nói, ngươi cần nhờ vả ta cái gì thì nói thẳng ra cho nhanh, ta còn rất nhiều việc phải làm.

Thiết cốc chủ hùng hổ mà nói, hơn nữa từng câu từng chữ đều trúng ngay vào tim đen của Lập Thiên khiến hắn vừa sợ mà vừa ngại muốn chết đi được, ấp úng cả buổi mới thốt ra được một câu.

- Cốc chủ, sao ngài biết ta có việc cần nhờ ngài giúp đỡ?!

Thiết cốc chủ lạnh giọng trả lời:

- Hừ, bằng loại tính tình rắm thối của tiểu oắt con nhà ngươi, không có việc cần nhờ vả chắc đã nghỉ ngang đi tìm chỗ nào vui vẻ hưởng lạc rồi, còn bày đặt đến chào từ biệt, ngươi tính lừa con nít ba tuổi chắc?!

Lập Thiên gãi đầu gãi tai, cũng không biết vì sao Thiết cốc chủ lại hiểu rõ mình như vậy. Đúng là hắn từng có loại suy nghĩ đó, bất quá hắn chỉ nghĩ thôi chứ không làm thật. Nói gì thì nói, một ngày làm thầy cả đời làm cha, hắn học nghệ của người ta, làm sao có khả năng không từ mà biệt được chứ.

Bất quá bị đối phương vạch trần Lập Thiên cảm thấy rất là chột dạ luôn. Hắn là loại người tính toán chi li, cái này hắn hiểu rất rõ. Bây giờ hắn muối mặt đến nhờ người ta hỗ trợ luyện chế bảo giáp mà không có lấy một đồng xu dính túi, đích thực chẳng khác nào lưu manh đầu đường xó chợ cả, bị người ta mắng mấy câu cũng không tính là thiệt thòi, bèn nói:

- Thôi được rồi, ta nói là được chứ gì. Thực ra một tuần qua nhờ cốc chủ ngài chiếu cố, tay nghề của ta tiến bộ không tệ. Chỉ có điều học rồi mới biết, luyện thiết cũng giống như tu hành, muốn đạt được thành tựu thì không thể chỉ trong ngày một ngày hai được. Ngài cũng thấy rồi đấy, ta là chiến tu đệ tử, không có khả năng cứ đi làm thợ rèn cả đời được, cho nên...

Thiết cốc chủ gắt lên:

- Nói vào trọng tâm vấn đề.

Lập Thiên gượng gạo nói tiếp:

- À, ta muốn dành thời gian để tu luyện thần thông công pháp cơ. Chỉ khi nào thực lực cường đại thì ta mới có thể báo thù cho què gia gia nhà ta được. Thú thật, mục đích ta đến đây là muốn nhờ ngài luyện chế một món bảo giáp từ đống vảy giao long mới mang về ấy mà.

- Chỉ thế thôi sao?

- Đúng vậy, chỉ có thế thôi.

Thiết cốc chủ nghe xong thì lâm vào trầm mặc, không biết trong đầu nghĩ cái gì mà hồi lâu không nói không rằng, Lập Thiên thấy thế cũng cảm thấy hết sức bất ngờ. Ai cũng biết tính tình của Thiết cốc chủ nóng lạnh thất thường, lúc làm việc ghét người xen ngang, lúc đi ngủ nghiêm cấm người khác đánh thức, lúc giảng dạy thì cấm đệ tử bên dưới lơ đễnh, rất là khó chiều.

Cũng vì biết đối phương khó tính nên trước khi đến đây Lập Thiên đã đắn đo rất lâu. Chỉ là hắn cũng không ngờ đến, bản thân đưa ra yêu cầu khó khăn như vậy, đã không chịu học nghề rồi còn muốn thầy xuất thủ luyện chế pháp bảo cho, vậy mà người ta không hề nổi giận, cũng không lập tức phủi tay từ chối, chuyện này không khỏi quá khó tin đi.

Một lúc sau, Thiết cốc chủ cũng từ trong chuỗi suy tư tỉnh táo trở lại, thấy bộ dạng lúng túng của Lập Thiên thì thở dài một hơi ngao ngán. Ông còn tưởng Lập Thiên muốn nhờ cậy cái gì, hoá ra chỉ là luyện chế một tấm giáp bào, chuyện đó thì có khó gì đâu mà phải ấp a ấp úng.

Tuy rằng bản thân ông là người có địa vị cao, thế nhưng tay nghề thì không kén công việc nha. Chế luyện một tấm giáp bào vốn không phải việc gì khó, thế nhưng chế luyện một chiếc chiến giáp thì chưa bao giờ là việc dễ dàng. Đoán chắc tiểu tử này tìm đến mình thì ắt đã hỏi thăm qua rất nhiều người rồi.

Nghĩ đến đây, Thiết cốc chủ tỏ ra rất hài lòng, cho rằng Lập Thiên rất có mắt nhìn người. Nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui, ông cũng không hiểu tại sao Lập Thiên lại luôn tỏ ra khép nép như vậy, rõ ràng không giống tính cách thường ngày của hắn. Không mấy khó khăn, Thiết cốc chủ cũng nhìn ra vấn đề nằm ở đâu, khẽ khàng dùng tay lau cái đầu đã bóng bẩy mồ hôi, nói:

- Tiểu ranh con, ngươi nói sớm có phải hay không?! Lằng nhằng quá đi mất.

Lập Thiên nghe thế thì cự cãi:

- Ta làm sao biết ngài tốt tính như vậy mà nói chứ! Chẳng may ngài không đồng ý còn chửi mắng ta một trận thì biết làm thế nào?!

Thiết cốc chủ chìa tay ra nói:

- Hừ, chửi mắng ngươi thì ta béo lên được vài cân chắc? Phí lời, mau đưa ra đây!

- Đưa cái gì cơ?!

Lập Thiên ngơ ngác hỏi, nhưng rất nhanh đã hiểu ra ý tứ của Thiết cốc chủ, lập tức lấy từ trong người ra một chiếc túi trữ vật bề ngoài có đánh dấu gạch chéo đưa tới, nói:

- Toàn bộ đều ở đây. Chỉ là tạm thời ta không có tiền trả công cho ngài đâu. Cốc chủ, ngài cho ta nợ nhé?!

Thiết cốc chủ nhìn Lập Thiên một cái, giờ này thì ông đã tin tưởng chắc nịch rằng cái tên này đúng là muốn dở trò quỷ để lừa gạt ông rồi. Mời một cao nhân dày dặn kinh nghiệm như ông luyện chế giáp bảo, đã không bày tỏ thành ý thì thôi còn đòi cho mắc nợ, đây là đạo lý quỷ quái gì chứ.

Hơn nữa tiểu tử nhà ngươi ăn rồi ngày nào tháng nào cũng ra bên ngoài cùng người ta chém giết, ai biết ngươi sống được bao lâu mà cho mắc nợ. Chẳng may ngươi bị kẻ thù giết chết rồi, ta phải đến tìm kẻ đó đòi nợ chắc, nghĩ hay lắm.

Chỉ bất quá Thiết cốc chủ trong lòng biết rõ nhưng chẳng thèm đôi co với Lập Thiên làm gì, bởi vì ông đã có dự tính khác, bèn nói:

- Không cần. Muốn ta luyện bảo giáp cho ngươi cũng được, nhưng ta có một điều kiện.

Lập Thiên ngẩn ngơ, không ngờ đối phương chưa gì đã đồng ý rồi. Nhưng chưa kịp vui mừng thì đã cảm giác có cái gì đó không đúng lắm, ánh mắt đầy vẻ kinh y bất định hỏi lại:

- Ồ, điều kiện gì cơ?

Thiết cốc chủ bâng quơ đáp:

- Tạm thời chưa thể nói với ngươi. Đợi khi nào luyện chế chiến giáp xong rồi sẽ nói cho ngươi biết.

Lập Thiên vẫn cảm thấy không an tâm, lại hỏi:

- Ta không thể biết trước sơ sơ một chút được sao?

Thiết cốc chủ kiên quyết trả lời:

- Không được. Dù sao cũng không bắt ngươi đi chết, ngươi khẩn trương cái gì. Mau cút đi làm việc của ngươi đi.

- Ồ, vậy ta đi đây.

Bị Thiết cốc chủ lên tiếng xua đuổi, Lập Thiên đành ngậm miệng xách đít đi về, trong đầu đang nghĩ không biết việc lão đầu này nhận lời có liên quan gì tới vị đại tiểu thư Hàn gia kia hay không. Nếu không thì tốt, nếu có thì hắn đúng là gặp xui xẻo ba đời rồi.

Bạn đang đọc Tinh Hà Vạn Giới Vĩnh Thế Đạo Thánh Chí Tôn sáng tác bởi Dao_Tien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dao_Tien
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.