Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Luyện Bảo Giáp

Tiểu thuyết gốc · 3791 chữ

Lập Thiên vừa đi vừa nghĩ, trên sơn đạo vô tình bắt gặp một thanh niên mặc tạp dề đang đi từ trên núi xuống. Thấy y phục đối phương lấm lem tro than, không cần nói cũng biết người này làm nghề gì, liền nảy sinh chủ ý hỏi thăm, lân la tới gần bắt chuyện.

- Vị sư huynh này, sư đệ muốn hỏi thăm một chút có được không?

Thanh niên lạ thấy Lập Thiên lên tiếng hỏi thăm thì dừng lại, ánh mắt đặt lên người hắn dò xét hồi lâu, sau đó đột nhiên bày tỏ biểu tình đầy thích thú trên gương mặt, hỏi:

- Ồ, vị tiểu sư đệ này, trông ngươi thật quen mắt đấy. Phải chăng ngươi là tiểu tử một thân một mình chém giết giao long, còn bắt sống thiếu đà chủ Trường Sinh Phái, đúng không?

Thấy đối phương nhận ra mình, Lập Thiên vui mừng muốn nổ mũi, chẳng qua ngoài mặt vẫn tỏ ra bẽn lẽn ngại ngùng, chậm rãi đáp:

- Sư huynh quá khen, sư đệ chỉ là gặp may thôi.

Thanh niên lạ thấy biểu hiện khiêm tốn lễ độ của Lập Thiên thì tấm tắc gật đầu, thái độ lãnh ngạo hạ thấp mấy phần, thay vì lên mặt tỏ ra ta đây là chúa tể nơi này thì y không làm như vậy mà đứng thẳng lưng ưỡn ngực, hai tay chắp sau lưng, ra vẻ bản thân là một vị sư huynh có kiến thức uyên bác, kinh nghiệm đầy mình, thanh cao đức độ.

Chỉ bất quá biểu tình điềm đạm của thanh niên lạ cũng không tồn tại được lâu. Chỉ mấy phút sau, chẳng biết trong đầu y nghĩ đến cái gì mà sắc mặt bỗng dưng thay đổi một trăm tám mươi độ, chuyển từ ung dung tự tại sang ngưng trọng cao độ, dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn Lập Thiên, nói:

- Haiz, trước đây ta còn nghĩ không ra vì cái gì mà tên Lục Phong lại tình nguyện tham gia chiến tu phù chiếu mặc dù có thể trốn tránh nó. Hôm nay xem ra chỉ vì chút hư danh mà hắn đã bỏ không ít công sức rồi. Chỉ đáng tiếc, kết quả vẫn là thất bại dưới tay của ngươi, mất cả chì lẫn chài.

- Tiểu tử, không tệ, không tệ a...!

Thanh niên lạ vừa nói vừa khen, tuy nhiên thành ý thì không có mà tiếu ý thì có thừa. Lập Thiên đương nhiên nhìn ra lời khen ngợi này của đối phương không phải lời thật lòng, chủ yếu mang tính xã giao xen lẫn một phần cạnh khoé.

Nghe đối phương nhắc thì hắn mới nhớ, Lục Phong và Cao Bình đều là đệ tử Hoả Sơn Phong. Trong lần lịch luyện vừa qua, cả hai người bọn họ ăn phải thua thiệt lớn dưới tay hắn, thực sự không phải chuyện vẻ vang gì. Bây giờ Cao Bình trở về, chắc chắn đã để lộ ra một số tin tức không tốt về hắn cho cả Hỏa Sơn biết rồi.

Tuy nhóm người Lục Phong không đại diện cho mặt mũi của Hoả Sơn Phong, nhưng ai mà biết thanh niên lạ đang đứng trước mặt liệu có phải là bằng hữu của một người nào đó trong nhóm Lục Phong không chứ. Nếu đúng như vậy, bản thân hắn cần chủ động đề phòng, tránh cho đối phương dở thủ đoạn trả thù mình.

Nghĩ đến đây, thái độ hưng phấn của Lập Thiên lập tức giảm xuống rõ rệt. Hắn không ngốc, tự nhiên biết đối phương rất có thể đang tìm cớ để gây hấn. Biện pháp tốt nhất là hỏi chuyện mình cần biết rồi tránh đi càng nhanh càng tốt.

- "Đã đen còn gặp thợ rèn", lời ông cha nói quả nhiên có đạo lý của nó.

Lập Thiên tự nhủ thầm một câu, sau đó không tiếp tục chủ đề đối phương muốn nói mà lập tức lảng sang chủ đề khác, ngắn gọn súc tích hỏi:

- Sư huynh có biết Thiết Luyện Cốc nằm ở đâu không?

Thanh niên lạ nghe Lập Thiên hỏi vị trí của Thiết Luyện Cốc thì tỏ ra vô cùng ngạc nhiên, không biết hắn tìm đến đó làm gì, bèn hỏi lại:

- Ngươi đến Thiết Luyện Cốc có việc gì ư?

Lập Thiên thật thà đáp:

- Không giấu gì sư huynh, sư đệ muốn tìm người luyện chế một món giáp bào, nhưng vẫn chưa biết tìm ai thì phù hợp. Nghe nói ở Thiết Luyện Cốc có rất nhiều đúc khí sư lành nghề cho nên muốn đến hỏi thăm một chút ấy mà.

Thanh niên lạ nghe xong trầm ngâm suy nghĩ một lúc mới nói:

- Ta hiểu rồi, sư đệ là muốn luyện chế giáp bào từ chỗ vảy giao long kia đúng không?

- Đúng vậy.

- Thế thì không cần tìm đâu xa nữa, tìm ta là đúng người đúng việc rồi.

Lập Thiên trợn mắt há mồm, tưởng mình nghe nhầm. Dù sao nhìn từ trên xuống dưới thanh niên trước mặt chẳng có điểm nào giống đúc khí sư cả, nói học đồ thì còn nghe được. Một học đồ thì làm sao có khả năng luyện được bảo giáp từ chỗ vảy giao long kia được. Hắn hồ nghi hỏi:

- Hả, sư huynh có thể luyện chế giáp bào từ chỗ vảy giao long kia sao?

Thanh niên lạ vỗ ngực bôm bốp, tự tin trả lời:

- Đó là đương nhiên. Tay nghề của ta ở Thiết Luyện Cốc chỉ đứng sau mỗi cốc chủ mà thôi, chế tạo một chiếc giáp bào thì tính là cái gì.

Dù không biết lời đối phương nói thật hay giả, bất quá Lập Thiên vẫn rất vui vẻ, lập tức đi thẳng vào vấn đề trọng tâm, nói:

- Vậy thì tốt quá. Thế sư huynh cho hỏi, muốn luyện chế giáp bào cần tiêu tốn bao nhiêu?

Thanh niên lạ mặt nhẩm tính một lát mới nói:

- Thế này nhé, nguyên liệu chính để chế tạo bảo giáp là vảy giao long ngươi đã có rồi nên không tính vào giá thành. Tuy nhiên để chế tạo ra một kiện giáp bào hoàn chỉnh thì không chỉ cần mỗi vảy giao long thôi mà còn cần đến rất nhiều loại nguyên liệu phụ khác.

- Nói thí dụ, để hàn gắn các mảnh giáp riêng lẻ lại với nhau thì cần dùng tới mối nối được luyện chế từ tinh thiết thượng phẩm. Mối nối này cần phải nhỏ để đảm bảo tính thẩm mỹ của giáp bào, nhưng phải đủ bền chắc để chống lại công kích của các loại công kích phá hoại, cho nên giá thành không hề rẻ.

- Tạm thời tính toán, hai miếng vảy giao long muốn hàn gắn với nhau cần tiêu tốn khoảng mười mối nối như vậy, tổng cộng toàn bộ kiện giáp bào sẽ không ít hơn một vạn hai ngàn mối. Mỗi mối nối tốn khoảng hai lượng tinh thiết, tính ra cần khoảng hai mươi lăm cân tinh thiết.

- Tiếp đó là công tôi luyện. Dù sao vảy giao long mang về cũng cần phải dùng linh hoả tôi luyện, gia công thêm phù văn trận pháp. Bản thân linh hỏa cần tiêu tốn linh thạch duy trì, còn cần tu sĩ dùng khí lực bản thân khống ngự, hao phí của cả hai đều phải tính vào giá thành.

- Phù văn trận pháp thì cần nhờ phù sư, trận sư hỗ trợ khắc ấn. Mời bọn họ xuất thủ cũng phải trả thù lao tương ứng. Phù văn trận pháp càng mạnh thì giá cả càng cao, đương nhiên phải tính cho người muốn luyện chế rồi.

- Ngoài ra, nếu người luyện có yêu cầu, có thể ghép chồng hai miếng vảy giao long lên nhau để tăng độ bền của trận pháp và phù văn khắc chìm bên trong, tự nhiên giá cả cũng sẽ tăng lên.

- Cuối cùng, không thể không kể đến các loại vật chất hoàn thiện đi kèm như da hổ, lông chồn làm đệm lót và trang trí, cũng phải tốn tiền đi mua. Ngoài ra còn phải tính thêm công sức của người chế luyện nữa. Cộng gộp toàn bộ lại, chi phí sẽ khá cao đấy.

Lập Thiên nghe thanh niên lạ nói một hồi mà đầu óc choáng váng, chẳng biết đầu đuôi mô tê gì, chỉ gật đầu như bổ củi. Hắn vốn nghĩ muốn tìm người chấp nhận luyện giáp bào với giá re rẻ một chút, thế mà chưa gì đối phương đã liệt kê một đống chi phí, chỉ cần nghe qua cũng đủ biết không thể rẻ nổi rồi.

Tâm phiền ý loạn, Lập Thiên dốc bầu tâm sự hỏi:

- Vậy rút cuộc tổng cộng cần tiêu tốn bao nhiêu?!

Thanh niên lạ mặt tính toán một chút rồi đưa lên một ngón tay?

- Mười viên kim thạch?

Thanh niên lạ mặt nghe Lập Thiên nói mà xuýt thì bị sặc nước bọt tắc thở mà chết, phải vuốt ngực mấy cái cho thông cổ mới nói:

- Là một ngàn viên lam thạch!

Đùng một tiếng, tâm hồn non nớt của Lập Thiên như bị ai giáng cho một đòn chí mạng. Hắn đơ ra như trời trồng, cả buổi không nói được lời nào.

Lúc này, Lập Thiên hoàn toàn tin rằng chính mình đang bị đối phương trêu chọc. Nếu không như vậy, luyện chế một món giáp bào thôi mà, nguyên liệu chính hắn cũng đã mang tới, thế nào lại đưa ra mức giá trên trời như vậy, rõ là muốn cắt cổ người ta còn gì.

Mất một hồi lâu Lập Thiên mới lấy lại được bình tĩnh, việc đầu tiên hắn làm là gào lên với thanh niên lạ trước mặt.

- Ngươi nói cái gì? Một ngàn viên lam thạch, sao ngươi không đi ăn cướp đi?!

Thanh niên lạ nghe Lập Thiên nói năng thô lỗ thì tỏ ra không vui, cảm thấy tôn nghiêm của bản thân bị xúc phạm một cách trầm trọng, gắt gỏng nói:

- Tiểu sư đệ, ngươi ăn nói cho cẩn thận. Ta vốn dĩ nể tình ngươi lập được công lao lớn cho tông môn, bắt được thủ phạm sát hại các sư huynh đệ Hỏa Sơn Phong chúng ta cho nên mới đưa ra cái giá hữu nghị như thế. Bằng không ngươi nghĩ dựa vào một tiểu sư đệ thân cô thế cô như ngươi có tư cách gì sở hữu loại giáp bảo trân quý ngần ấy.

- Đừng nói ngươi không có tiền trả thù lao, cho dù ngươi có tiền người ta cũng chưa chắc đã nguyện ý luyện chế cho ngươi. Luyện khí sư chúng ta bán nghệ chứ không bán thân, ngươi đừng cho rằng vì chút tiền tài thì ai cũng dễ dàng chấp nhận để ngươi sai khiến.

Thanh niên lạ càng nói càng tức, cảm thấy mặc dù tay nghề bản thân chẳng ra gì nhưng đến cùng cũng chỉ là luyện một cái bảo giáp mà thôi, chẳng may làm không xong thì sang tay cho một người nào đó, bản thân kiếm chênh lệch một ít cũng không tệ, thế nào tên tiểu tử này lại xem thường mình như thế. Nếu không dạy cho đối phương một bài học thì đối phương sẽ không biết trời cao đất dày là gì, liền cao giọng nói tiếp:

- Còn nữa, bổn sư huynh nói cho ngươi biết, một chiếc bảo giáp có phẩm chất tương đương với Long Lân Huyết Giáp mà tên thiếu đà chủ kia sở hữu thường có giá không dưới một vạn viên lam thạch đâu. Chưa nói đến việc tiểu tử nhà quê như ngươi bán hết tài sản mười đời tổ tông để lại có gom đủ nhường ấy hay không, kể cả khi ngươi có đủ tiền chưa chắc người ta đã chịu bán cho ngươi.

- Thế gian này có rất nhiều thứ có thể mua bằng tiền, duy chỉ mạng sống là không thể. Một loại bảo vật có năng lực thay ngươi đi chết một lần, ngươi cho rằng trả giá một ngàn viên lam thạch là đắt ư? Nếu ngươi chê đắt, vậy tự đi mà luyện lấy.

Dứt lời, thanh niên kia chẳng thèm đôi co với Lập Thiên thêm nữa, phất tay áo quay đầu đi thẳng.

- Mẹ nó, từ khi nào một tên thợ rèn cũng lớn lối như vậy. Tự luyện thì tự luyện, bổn đại gia giao long còn không sợ, lại sợ rèn sắt chắc.

Lập Thiên bị thanh niên lạ nói cho uất nghẹn đầy một bụng, đứng tại chỗ la hét ầm ĩ. Chẳng qua nghĩ tới nghĩ lui hắn cũng phải thừa nhận lời đối phương nói rất có đạo lý.

Tính mệnh một người ngàn vàng khó đổi, huống chi là mạng của một tu sĩ tiền đồ vô hạn như hắn chứ. Bất quá nói thì dễ, làm mới khó, hắn biết đào đâu ra một ngàn viên lam thạch bây giờ. Tưởng linh thạch là rác, đi đâu cũng nhặt được chắc.

Mang theo buồn bực, Lập Thiên thẩn tha thẩn thờ hỏi thăm một vài người xung quanh, rút cuộc cũng tìm đến được Thiết Luyện Cốc.

Lúc này trời đã về chiều, tại cốc khẩu có rất nhiều đệ tử y phục lấm lem đang tập trung tại một chỗ, trước mặt bọn họ là một đống binh khí ngổn ngang, chính xác hơn là một đống sắt thép lộn xộn chưa thành hình.

Thấy cảnh này, Lập Thiên tò mò không hiểu chuyện gì, nhẹ nhàng tiếp cận đoàn người, im lặng quan sát. Mới đợi một lúc thì từ bên trong cốc có một hán tử trung niên thân hình vạm vỡ bước ra. Hán tử đầu cạo trọc, trên người không mặc áo mà chỉ mặc một cái tạp dề cỡ lớn, vừa ra đến cửa thì liền đặt búa lớn trong tay xuống một bên, nói:

- Các ngươi thử xem đi.

Những đệ tử bên dưới hình như không hiểu ý tứ của vị hán tử trung niên kia, một người lớn giọng hỏi lại:

- Sư tôn, chúng ta không hiểu ý của người?

Vị hán tử trung niên nói:

- Các ngươi luyện thiết, không thử thiết, làm sao biết chúng đạt chất lượng hay không?

Một người khác lại hỏi:

- Làm sao để thử thưa sư tôn?

- Lấy hai cái, cái ta luyện cùng cái các ngươi luyện đánh vào nhau sẽ rõ.

Hán tử trung niên vừa nói xong thì chỉ tay đến chỗ giá gỗ phía sau ra hiệu, ý nói mọi người có thể lấy binh khí trên kệ để thử. Đám đệ tử bên dưới lập tức hành động, tất cả hơn hai mươi người xếp thành hai hàng đứng đối diện nhau, một bên cầm thanh thiết mẫu vừa nhận được, một bên cầm thanh thiết binh mới rèn xong, sau đó hai bên dùng toàn lực đánh vào nhau.

Leng keng mấy tiếng, bỗng dưng có chuyện lạ phát sinh. Hán tử trung niên không tỏ ra bất ngờ chút nào, thế nhưng tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc. Trên tay mỗi người lúc này, thanh thiết mẫu không sứt mẻ chút nào, miễn cưỡng chỉ lưu lại một ít vết xước. Trong khi đó chỗ binh khí bọn họ vừa luyện cái thì bị đánh gãy đôi, cái thì uốn cong như cung tên, có cái lại bị đánh đến toàn thân sinh ra vết rạn nứt, nhìn thế nào cũng không giống binh khí.

Bỗng có một tên học đồ bất mãn la lớn:

- Cái gì, tại sao lại như vậy? Rõ ràng ta đã làm đúng theo yêu cầu, tại sao vẫn không đạt chất lượng được chứ?

Không chỉ người vừa nói đầu óc mơ hồ mà những người khác cũng đầy một bụng hoang mang nhưng không ai biết nguyên nhân cụ thể do đâu. Ngay cả Lập Thiên đứng xem lúc này cũng cảm thấy vô cùng tò mò và hứng thú về cách dạy dỗ đệ tử của người đàn ông vạm vỡ này.

Để mặc cho đám đệ tử mới tranh cãi một hồi lâu, đến khi tất cả mọi người đã im lặng xuống, hán tử trung niên mới nói:

- Thiết luyện, điều quan trọng nhất là lửa. Lửa phải vừa đủ, nếu lửa quá lớn, thiết luyện ra sẽ giòn, lửa quá nhỏ, thiết luyện ra không đủ cứng. Tùy vào từng loại tinh thiết, mức độ lửa cũng phải điều chỉnh lớn nhỏ khác nhau.

- Thứ hai chính là lực, lực đập phải dứt khoát và đều tay, nếu không tạo hình sẽ không đều, lại dễ tạo ra vết nứt trong thân binh khí, mất đi tính bền bỉ.

- Thứ ba là tôi thiết, nếu tôi quá nhanh, nước quá lạnh, thiết sẽ dòn, biến dạng lớn và sinh ra vết nứt. Nếu tôi quá chậm, nước quá nóng, bề mặt sẽ không đủ độ cứng, khi sử dụng rất dễ bị sứt mẻ.

- Mặc dù trên thực tế các ngươi đều làm đúng theo hướng dẫn, từ thời gian nung phôi đến số lượng nhát búa phải đập. Bất quá ở trong đó nhiệt độ lửa, cường độ lực nện búa và tốc độ tôi luyện sau cùng lại không giống nhau, cho nên kết quả tạo ra cũng khác nhau.

- Nói thí dụ, nếu như tôi chiếc búa này, ngoài phải nung lâu hơn thường lệ, khi tôi cần dùng nước lạnh hơn mức bình thường rồi thả ngập vào trong. Lúc đó bề mặt ngoài của búa sẽ cứng đều mà càng vào sâu bên trong thì thép sẽ càng dẻo, búa xài sẽ bền và khó bị nứt vỡ.

- Còn như thanh trường kiếm hay trường đao kia, khi tôi cần nung lửa vừa phải, dùng nước ấm để tôi, khi tôi cần tôi bề mặt lưỡi trước, tôi chậm từng đoạn một, sau đó mới cho tất cả vào trong nước. Làm như thế lưỡi kiếm sẽ cứng và sắc mà thân kiếm không bị giòn, khó bị gãy vỡ.

- Hay như thanh phi châm kia càng phải cẩn trọng hơn, phi châm muốn sắc bén cần nung ở độ lửa cao, khi tôi phải tôi chậm và tôi nhiều lần. Như thế mỗi góc cạnh sẽ không bị biến dạng, độ cứng cao và giữ sắc bén được lâu hơn. Ngược lại khi phi châm va phải vật cứng, thân phi châm cũng không giòn đến mức dễ dàng bị rạn nứt.

- Đó là một số biện pháp xử lý cơ bản nhất đối với phôi binh khí, mà cái này phải tùy theo từng loại vật liệu, từng loại binh khí mà có cách tùy biến khác nhau.

Hán tử trung niên đột nhiên ngừng lại một chút như muốn để cho các học đồ của mình kịp tiếp thu ý tứ của mình. Một lúc sau thì tiếp lời:

- Sáng ra ta không hề dạy các ngươi những điều này, bởi lẽ phàm là việc gì cũng phải làm trước học sau mới dễ hiểu. Chỉ khi biết bản thân gặp vấn đề ở đâu thì học mới có hiệu quả, học đúng trọng tâm trọng điểm. Còn như học lý thuyết suông, căn bản chỉ như nước đổ đầu vịt, đàn gảy tai trâu mà thôi.

- Trên sách vở, phương pháp tôi luyện đã được ghi rõ, tất nhiên không sai. Nhưng sách vở thì chỉ là sách vở, còn trong thực tế lại yêu cầu kinh nghiệm và kiến thức của các ngươi phải phù hợp cho từng loại vật liệu, từng loại binh khí một. Những cái này hoàn toàn do bản thân các ngươi tự lĩnh hội, tự rèn giũa, tự đúc rút ra, không ai có thể dạy được.

- Trong tương lai, một khi các ngươi tiến nhập nội môn đệ tử, trở thành đệ tử của ta, lúc đó còn phải học Điểm Hoả Công, dùng linh khí ngưng kết thành lửa, dùng nó để tôi luyện binh khí, khiến cho binh khí có linh tính, trở thành linh binh, so ra còn khó khăn hơn gấp trăm lần. Nếu như chỉ bấy nhiêu đây mà đã làm các ngươi nhụt chí, như vậy tiền đồ của các ngươi cũng giống như mớ thiết phôi luyện hỏng kia mà thôi.

- Các ngươi nên nhớ, thiết luyện thuật của Ứng Thiên Tông ta dù không phải thiên hạ đệ nhất, nhưng ở bắc phương thần địa này cũng không hề thua kém ai. Chỉ cần các ngươi chăm chỉ tu luyện, không chắc chắn sẽ trở thành đại sư luyện khí danh tiếng lẫy lừng nhưng chí ít tương lai trở về quê nhà cũng không phải lo miếng cơm manh áo hàng ngày nữa.

- Tạm thời chỗ binh khí hỏng này các ngươi có thể mang về nghiên cứu, một kiện binh khí hôm nay ta sẽ cho các ngươi ghi nợ. Tương lai khi các ngươi luyện tốt rồi, lúc đó luyện bù trả lại là được. Bây giờ các ngươi có thể trở về, ngày mai lại đến.

Buổi học cứ thế kết thúc, đến khi mọi người đã tản đi hết thì Lập Thiên vẫn còn đứng nguyên ở đó, trong đầu suy nghĩ rất nhiều về những lời dạy mà hán tử trung niên vừa giảng cho đám học đồ của mình.

Hắn cho rằng những lời vừa rồi rất hay, rất có đạo lý. Rõ ràng vị hán tử trung niên kia không chỉ đơn thuần chỉ dạy thuật luyện thuyết mà ẩn hàm bên trong chính là kiến giải đặc tính của các loại tinh thiết, phần này thuộc về phạm trù bản chất của sự vật sự việc, chạm đến nhận thức về đại đạo, cụ thể là Kim Nguyên Chi Đạo rồi.

Một người có thể thông qua công việc mà đạt được sự lĩnh hội sâu sắc về con đường tu hành dĩ nhiên không thể là người không có năng lực. Loại người này không chỉ có tay nghề cao mà thành tựu trên con đường tu hành chỉ e cũng sâu không lường được. Nghĩ đến đây, Lập Thiên biết bản thân đã tìm được người cần tìm rồi, lẩm bẩm nói:

- Cứ quyết định như vậy, kể từ ngày mai ta liền đến đây học làm thợ rèn.

Bạn đang đọc Tinh Hà Vạn Giới Vĩnh Thế Đạo Thánh Chí Tôn sáng tác bởi Dao_Tien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dao_Tien
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.