Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Điềm Chẳng Lành

Tiểu thuyết gốc · 3157 chữ

Ba ngày sau, tại Minh Tiêu Điện, một vị trưởng lão chấp sự đang cẩn thận thông báo cho Tử Diêu chân nhân những gì bản thân đã thu thập được trong mấy ngày vừa qua, đoạn nói:

- Chưởng môn, theo kết quả điều tra, xác định sự kiện lần này quả thực là do đám người Trường Sinh Phái bày trò hòng phá hoại kế hoạch đào tạo chiến tu của tông ta, có điều quy mô lớn hơn lần trước rất nhiều.

- Ngoài ra, vị đệ tử tên Cao Bình cũng đã thừa nhận tội trạng, nói rằng bản thân và mấy người trong nhóm có xảy ra xích mích với đệ tử tên Khuyết Lập Thiên nên mới bắt tay hợp tác với nhau lập mưu sát hại.

Tử Diêu chân nhân nghe xong thì gật đầu đồng tình, cảm thấy những khẩu cung trên khá đáng tin cậy. Tình tiết khai nhận so với những gì ông suy xét không khác biệt mấy, có thể tạm thời dùng nó để kết luận vụ việc, cấp cho những đệ tử bên dưới một câu trả lời thoả đáng.

- Nếu Tôn trưởng lão đã nói như vậy, thế thì tiểu tử họ Khuyết đúng là vô can thật rồi?

Tôn trưởng lão hơi khó xử, đáp:

- Nói hắn vô can cũng đúng, nói hữu can cũng không sai.

- Tại sao vậy?

- Chưởng môn có điều không biết, tiểu tử kia từ lúc vào tông đến nay chẳng biết đắc tội bao nhiêu người, thư tố cáo hắn đã chất đầy cả một rương rồi. Những chuyện tố cáo có cái thật có cái giả, có cái đúng có cái sai, tuy nhiên vì đây là những chuyện vặt vãnh, không ai rảnh đi truy tra nên cứ để đó mà chưa xử lý.

- Hiện tại thì sao?

- Hiện tại tiện thể đã điều tra luôn một lượt, xác thực những vụ việc kia hai bên đều có lỗi. Già này cho rằng hầu hết những đệ tử trẻ trong tông không thể chung sống hòa thuận với tiểu tử kia chẳng qua là do đố kỵ với sự chiếu cố của ngài đối với hắn mà thôi, chuyện này cũng không khó hiểu.

- Chỉ là tiểu tử kia đáng lẽ ra nên biết nhẫn nhịn một chút thì tốt, đằng này cứ thích ăn miếng trả miếng với người ta nên mới xảy ra sự tình hôm nay. Cũng may mà hắn vẫn chưa làm ra sự tình thương thiên hại lý gì, về tình về lý vẫn được xem là người bị hại. Hơn nữa hắn còn lập công được công lớn, có thể lấy công chuộc tội, hai bên bù trừ lẫn nhau, dĩ hòa vi quý.

Tử Diêu chân nhân chau mày, cảm thấy thuyết công bằng của trưởng lão chấp sự không khỏi quá miễn cưỡng đi. Nhưng nghĩ lại Lập Thiên tuổi còn nhỏ nên cũng thôi, không thèm so đo làm gì. Tôn trưởng lão thấy chưởng môn không lên tiếng thì nói tiếp:

- Tuy nhiên, về phần tên thiếu đà chủ kia thì mọi chuyện không suôn sẻ đúng như dự đoán, mấy người chúng ta hoàn toàn không thu thập được bất kỳ thông tin gì. Dù đã dùng đến cực hình nhưng miệng gã vẫn cứng như bưng, không hé lộ nửa chữ, thậm chí cả thuật truy hồn cũng không có tác dụng.

- Cũng không biết thần hồn của gã ẩn giấu loại cấm chế gì mà không thể tách rời khỏi thân thể, một khi bị ngoại lực cưỡng ép tróc ra sẽ chết ngay lập tức. Chính vì thế chúng ta không thể làm gì khác ngoài tạm thời ngừng việc thẩm vấn lại.

Tử Diêu chân nhân sớm biết khó mà đào được tin tức gì quan trọng từ miệng thiếu đà chủ cho nên khi nghe Tôn trưởng lão nói cũng không lấy làm ngạc nhiên. Bằng tâm địa ác ôn của đám ma tu Trường Sinh Phái, hiển nhiên sẽ nghĩ ra hàng trăm ngàn phương pháp để khống chế đệ tử bên dưới, không có cách này thì ắt sẽ có cách khác thôi.

- Không sao, việc đó cũng không vội. Ta còn muốn xem xem, đám người kia sau khi biết tôn tử bị bắt đi sẽ làm ra chuyện gì. Còn chuyện đánh giá thành tích phù chiếu thì sao?

Làm rõ vấn đề về chuyện của Lập Thiên xong, Tử Diêu chân nhân lập tức hỏi tới vấn đề quan trọng không kém, đó là kết quả của chuyến lịch luyện lần này.

- Bẩm chưởng môn, lần này đi một ngàn người thì có năm trăm mười hai người trở về, trong số đó hơn một trăm người bị thương nặng ảnh hưởng đến căn cơ, con đường tu hành đã thành vô vọng.

- Theo như ước định, sau khi phù chiếu kết thúc sẽ chọn ra một trăm thí sinh có thành tích xuất sắc nhất phong làm chiến tu đệ tử cấp hai, số còn lại phong làm chiến tu đệ tử cấp một. Đây là danh sách xếp hạng, mời chưởng môn xem qua.

Tử Diêu chân nhân nhận lấy danh sách thống kê thành tích phù chiếu, ánh mắt vừa nhìn tới thì đập vào mắt là ba chữ Khuyết Lập Thiên to đùng xếp ngay ở vị trí đầu tiên, thân hình không tự chủ được khẽ run lên một cái.

- Tiểu tử họ Khuyết sao lại xếp hạng nhất rồi? Có nhầm lẫn gì không?

Tôn trưởng lão vội vàng khẳng định:

- Không có, chắc chắn không có. Lão hủ là người trực tiếp tham gia vào quá trình tính toán thành tích của các thí sinh, tuyệt đối không thể nhầm lẫn. Thành tích của tiểu tử này phải lớn bằng mười người đứng đầu cộng lại, không xếp thứ nhất thì xếp chỗ nào bây giờ.

Tử Diêu chân nhân hơi ngây ra, hỏi:

- Cái gì? Thành tích của hắn thực tốt như vậy sao? Hay đây lại là một loại thủ đoạn nào khác của mấy người các ngươi vậy?

Tử Diêu chân nhân nhìn thẳng vào mặt Tôn trưởng lão, cố nhìn xem đối phương có phải đang giấu diếm chuyện gì hay không. Ông cho rằng đám người bên dưới rất có khả năng vì ông nhìn trúng Lập Thiên nên cố tình nâng đỡ đối phương.

Chỉ đáng tiếc, Tôn trưởng lão vậy mà chẳng tỏ ra lo sợ chút nào, tâm tình còn nhiều hơn mấy phần hào hứng, nói:

- Chưởng môn, ngài đừng hiểu nhầm. Hội nghị ba hôm trước ngài cũng nghe thấy rồi đấy, tiểu tử kia một đường tranh đoạt tài nguyên chẳng chịu chia sẻ cho ai, thành tích muốn thấp cũng khó.

- Bên cạnh đó, hắn từ trong hiểm cảnh sống sót trở ra, tiện tay giết chết giao long cấp sáu, tróc gân lột da, ngay cả da, thịt, vảy, gân, xương và nội đan đều bị hắn mang về để chứng minh thành tích, cái này muốn làm giả cũng không được a.

- Hơn nữa, giao long là yêu thú có huyết thống long tộc, tất cả các bộ phận trên thân đều có thể sử dụng phục vụ quá trình tu hành, giá trị liên thành. Cũng vì thế, thành tích tổng thể khi tính toán kỹ lưỡng ra càng nhiều hơn mấy phần.

- Lại nói ngay vào giờ phút quan trọng, tiểu tử này không ngại xả thân cứu giúp đồng môn, còn bắt được thiếu chủ Trường Sinh Phái mà không cần nhờ đến sự hỗ trợ của ban giám sự, phá vỡ một phần kế hoạch của bọn chúng, đây cũng có thể tính là một công lớn.

- Tuy rằng nó không nằm trong khung quy chiếu tính toán thành tích của phù chiếu nhưng xác thực có thể dùng để đánh giá năng lực thí sinh, không tính điểm cho hắn thì đó mới là bất công thực sự.

- Cứ thế cộng gộp toàn bộ lại, tiểu tử này hoàn toàn xứng đáng nằm ở hạng nhất. Nếu hắn không xứng đáng, nhìn lại cả bảng danh sách thì không có người nào xứng đáng cả.

Nghe vị trưởng lão chấp sự giải thích đầu đuôi ngọn ngành, giờ thì Tử Diêu chân nhân đã hiểu rõ mọi chuyện. Rõ ràng Lập Thiên vì sợ bản thân không lọt vào tốp những người đứng đầu nên mới tranh đoạt công lao của các thành viên trong nhóm, bất tuân mệnh lệnh trưởng nhóm.

Như lời Tôn trưởng lão nói, việc làm này không tính là vi phạm nguyên tắc, bởi vì lịch luyện chính là cạnh tranh, chỉ cần nằm trong khuôn khổ cho phép thì một số mưu mẹo vẫn có thể mang ra sử dụng. Chỉ là ông lo ngại rằng Lập Thiên dùng mưu mẹo thủ thắng mà nghiễm nhiên đứng ở vị trí đầu sẽ khiến cho những đệ tử khác không phục, không khéo sẽ đẩy nhiều người vào vòng tư duy lệch lạc.

Nghĩ tới nghĩ lui, Tử Diêu chân nhân vẫn cho rằng để Lập Thiên đứng ở vị trí đầu không phải là cách làm đúng đắn. Nếu hắn đứng cuối thì ông còn đỡ lo đi mấy phần, hiện tại cứ thẳng thắn dẫn đầu mọi người, cái sự tình này thật khiến người ta đau đầu.

Tử Diêu chân nhân đăm chiêu suy nghĩ, đang nghĩ nên để Lập Thiên ở vị trí nào thì phù hợp nhất. Dù sao chính bản thân Lập Thiên cũng không biết thành tích của hắn so với những người khác cao thấp ra sao, cho nên không cách nào biết được bản thân bị đánh giá thấp được.

Nghĩ ngợi một chút, Tử Diêu chân nhân ngồi thẳng lưng lại, trịnh trọng nói:

- Tôn trưởng lão, tiểu tử này tuổi nhỏ háo thắng, tâm tính không thuần, không thể để hắn xếp hạng nhất. Cứ để hắn xếp thứ mười đi, chín người xếp phía dưới đẩy lên trên là được, xem như đây là một lời cảnh tỉnh dành cho hắn. Nếu hắn thông minh, tự khắc biết nên phải làm gì. Còn nếu hắn ngu ngốc, vậy thì mặc kệ hắn.

- Còn nữa, một ngàn người sống thì chọn ra một trăm người, nhưng chỉ còn năm trăm mười hai người sống thì chọn năm mươi mốt người thôi, hiểu rồi chứ?

Lời nói của Tử Diêu chân nhân vô cùng quả quyết, ý tứ không cho phép thương lượng. Tôn trưởng lão nghe thế thì liền gật đầu chấp thuận, mặc dù trong bụng không hiểu vì sao chưởng môn lại đối xử hà khắc với đệ tử mà mình ưng ý như vậy nhưng không dám nhiều lời, chỉ vâng dạ vài tiếng rồi xin phép cáo lui.

Ngay sau đó, bảng xếp hạng thành tích chiến tu phù chiếu và phần thưởng của mỗi thí sinh được công bố rộng rãi cho toàn bộ đệ tử trên dưới được biết. Cáo thị được dán ở khắp nơi trong tông, núi nào điện nào cũng đều có thể nhìn thấy.

Trước một bảng cáo thị ở Thanh Sơn Phong, Lập Thiên cũng giống như bao người khác, cẩn thủ tâm thần, mỏi mắt chờ mong. Trong số rất đông đệ tử đang chờ đợi ở đây không chỉ có thí sinh tham gia phù chiếu trở về mà có không ít những người thích hóng chuyện cũng có mặt góp vui.

Đứng sát ngay phía sau đoàn người chen chúc, Lập Thiên đảo mắt nhìn quanh, cố tìm kiếm một khe hở để tiến đến gần vị trí bảng thông báo. Vì là người đến muộn cho nên bảng thông báo đã bị rất nhiều người che khuất, căn bản người đứng sau không cách nào nhìn thấy cái bảng chứ đừng nói là chữ viết ở trên đó.

Lập Thiên đứng đó, thầm nghĩ không biết bản thân có nên chen lấn cùng người ta một phen hay không. Nhưng khi nhìn lại thân thể có phần thấp bé của mình thì hắn đành thu hồi suy nghĩ vừa rồi vì biết nó không khả thi chút nào. Không nói xem trước hay xem sau thì kết quả cũng không thay đổi gì, mà thân thể hắn sau lần lịch luyện bị thương vẫn chưa lành, chen lấn cùng người ta chính là tự mình làm khổ mình rồi.

Thực tình mà nói, Lập Thiên không quan tâm nhiều đến thứ hạng của bản thân cho lắm. Dù sao chuyến đi này thu hoạch của hắn không tệ, bản thân không mất mát cái gì, còn thông qua đó phát hiện ra năng lực tiềm ẩn của Loạn Đả Cân Kinh, tu vi đề thăng một cảnh giới, bất kỳ cái nào cũng có giá trị cao hơn phù chiếu phần thưởng mà tông môn ban xuống.

Bất quá nói đi cũng phải nói lại, bản thân hắn đã bỏ ra nhiều tâm huyết trong chuyến lịch luyện này, nếu xếp hạng quá thấp cũng khó mà khiến bản thân thoả mãn được. Mệt mỏi chờ đợi mất nửa ngày trời, rút cuộc thì dòng người chen chúc cũng thưa dần, để lại một vài khoảng trống trước bảng thông báo.

Lập Thiên không nhanh không chậm tiến đến, trong lòng không rõ ràng mình đang trông đợi điều gì từ bảng thông báo này. Đến khi tận mắt nhìn thấy vị trí tên mình nằm trong danh sách, vui mừng phấn khởi chưa thấy đâu thì da gà da vịt toàn thân đã nổi lên rần rần.

Nhìn chằm chằm vào con số, trong đầu Lập Thiên bất tri bất giác liên tưởng đến một điều gì đó không may mắn chuẩn bị rơi vào đầu mình.

- Con mẹ nó chứ, thế nào lại là số mười nữa. Chẳng lẽ tiểu nha đầu kia ăn no không có việc gì làm, cứ thích đi trù ẻo người khác hay sao?

Lập Thiên buột miệng thốt lên một câu, câu nói với âm điệu có phần hơi lớn này vô tình thu hút khá nhiều sự chú ý của những người bên cạnh. Phát hiện bản thân thất thố, Lập Thiên vội vàng dùng tay che miệng, liên tục nói xin lỗi với những sư huynh đệ đồng môn ở bên cạnh.

Nhưng rất nhanh, đã có người nhận ra vị trí của hắn ở trên bảng. Nhìn lại khắp Thanh Sơn Phong vậy mà không có một người nào lọt vào tốp mười vị trí đứng đầu, chỉ có Lập Thiên là người duy nhất, lại rơi đúng vào ngay số mười, nhất thời khiến cho vô số ánh mắt đổ dồn lên người hắn với vẻ hoài nghi tột độ.

Một lần nữa, những lời bàn tán dị nghị về Lập Thiên lại vang lên. Lần này cũng không khá hơn những lần trước, những lời lẽ chỉ trích và hoài nghi về tính công bằng trong cách tính toán thành tích phù chiếu liên tục tuôn ra từ miệng không biết bao nhiêu người.

Người thì nói Lập Thiên nhờ nẫng tay trên của các thành viên trong nhóm nên thành tích mới tốt như vậy. Người thì nói tông môn muốn bồi thường cho hắn vì việc hắn bị đám người Lâm Bằng Lục Phong hãm hại. Người thì nói Lập Thiên vì may mắn bắt được thiếu đà chủ Trường Sinh Phái nên được chưởng môn đặc cách xếp hạng cao.

Nghe thấy những lời này, Lập Thiên cảm thấy tim mình như bị đâm mấy nhát dao. Chẳng qua vì đã quen với việc bị hiểu nhầm nên hắn không để việc này trong lòng, cũng chẳng buồn lên tiếng giải thích. Thực tế ngay khi nhìn thấy con số mười thì trong đầu hắn nghĩ ngay đến vị Hàn đại tiểu thư kia, mà y như rằng chỉ cần nghĩ đến nàng ta thì hắn biết sắp có chuyện không may xảy ra với mình.

Hiểu rõ tai ương sắp ập đến nên dù biết bản thân đứng thứ mười trong danh sách năm mươi mốt thí sinh có thành tích xuất sắc nhất mà Lập Thiên chẳng tài nào vui nổi. Thậm chí ở xung quanh lúc này có rất nhiều ánh mắt đang nhìn về phía hắn, không ít biểu cảm ngưỡng mộ của các nữ đệ tử trẻ đang nhìn tới nhưng hắn cũng không có tâm tư đâu mà để ý.

- Haiz, ta vẫn nên mặc kệ thôi. Miễn nằm trong tốp đầu, xếp thứ mấy cũng được. Chuyện tốt cũng được, chuyện xấu cũng được, mạng nhỏ không mất là được. Người thích cũng được, người ghét cũng được, không thẹn với lòng là được. Việc ta cần quan tâm chính là hoàn thành những việc ta cần phải hoàn thành.

Nghĩ thế, Lập Thiên xốc lại tinh thần, dứt khoát quay đầu hướng hạ sơn mà đi, trong đầu lúc này hoàn toàn chỉ có bóng dáng của một món bảo giáp đang toả ra quang hoa óng ánh và dáng vẻ của hắn khi mặc nó lên người uy dũng nhường nào.

Không thể không nói, ngay từ lúc Lập Thiên chứng kiến uy lực của Long Lân Huyết Giáp trên người thiếu đà chủ, hắn cũng rất ao ước có được một món pháp bảo như vậy. Món thiết giáp đó không chỉ có lực phòng ngự cường đại mà hình dáng cũng rất đẹp mắt, chỉ cần nhìn qua là đã khiến người ta ưng ý muốn sở hữu rồi.

Trước đây, Lập Thiên muốn có bảo giáp là bởi vì tu vi không cao, mặc lên bảo giáp đồng nghĩa với có thêm một tầng bảo hộ, mạng nhỏ của hắn càng an toàn hơn một phần. Còn bây giờ thì khác, cộng với năng lực bất phàm của Loạn Đả Cân Kinh, giá trị của bảo giáp càng tăng lên bội phần. Chỉ cần mặc nó lên người, thực lực của hắn chẳng khác nào hổ mọc thêm cánh, một bước thăng thiên.

Tại sơn môn Ứng Thiên Tông, toạ trên đỉnh Hoả Sơn chính là Phượng Diên Diện, đệ tử trong điện chuyên nghiên cứu chế tạo các loại pháp khí pháp bảo. Nhớ đến bản thân đang nắm giữ một đống vảy giao long, Lập Thiên liền nghĩ ngay đến việc tìm đúc khí sư nhờ chế luyện một tấm bảo giáp cho mình.

- Ta bây giờ không dư giả gì, nhất định phải tìm người nào đó lấy giá re rẻ một chút mới được. Nếu có thể dùng mấy món khác ra đổi thì càng tốt, bằng không ta giữ chúng cũng chẳng biết làm gì.

Bạn đang đọc Tinh Hà Vạn Giới Vĩnh Thế Đạo Thánh Chí Tôn sáng tác bởi Dao_Tien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dao_Tien
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.