Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phá Quan

Tiểu thuyết gốc · 3566 chữ

Dưới tình huống bình thường, một khi kích hoạt Thông Linh Phù, chỉ cần vài phút sau thì vị giám sự bí ẩn kia chắc chắn sẽ xuất hiện. Thế mà bây giờ hai bên đánh nhau đến nỗi tan tác chim muông, đất rung núi lở mà người vẫn chưa thấy đâu. Rõ ràng vị giám sự ấy không bị giết chết thì cũng bị người khác cầm chân, không bị cầm chân thì cũng bận xử lý sự cố ở một nơi khác, căn bản không thể đến đây ngay được.

Trước khi sự kiện chiến tu phù chiếu diễn ra, bản thân Ứng Thiên Tông cũng đã dự tính qua rất nhiều khả năng có thể xảy ra, trong đó khả năng bị tu sĩ Trường Sinh Phái tấn công phá hoại được đặc biệt lưu ý. Để đảm bảo quá trình lịch luyện diễn ra thuận lợi, ngoài công tác chuẩn bị tư tưởng và cải thiện năng lực thí sinh ra thì tông môn còn thiết lập một hệ thống giám sát riêng dành cho chiến tu phù chiếu, sẽ vận hành xuyên suốt quá trình lịch luyện, phục vụ cho các lần thực hiện chiến tu phù chiếu ở thời điểm hiện tại và cả trong tương lai.

Tuy nhiên, hệ thống này cũng giống như bao hệ thống khác, ít nhiều tồn tại một vài điểm yếu cố hữu rất khó thay đổi. Trước tiên phải kể đến đây là lần đầu phù chiếu chiến tu được thực hiện, hệ thống lần đầu vận hành, những người đứng đầu các ban ngành đoàn thể phối hợp với nhau chưa ăn ý, dẫn đến tốc độ hành động sẽ có phần chậm trễ và thiếu mạch lạc. Tiếp nữa là hệ thống này chỉ có năng lực đáp ứng giới hạn, bởi vì Ứng Thiên Tông không có khả năng điều động nhiều nhân sự cấp cao tới đây.

Thực làm như vậy, nhân lực thủ hộ tại tông môn sẽ giảm sút, chẳng may bị đám người Trường Sinh Phái dùng kế dương đông kích tây, bất thình lình đánh úp vào thì rất nguy hiểm. Hơn nữa công việc hằng ngày của tông môn cần người chủ trì, người có tu vi cao thì quản càng nhiều việc, sự vắng mặt của bọn họ lâu ngày sẽ ảnh hưởng rất lớn đến sự hoạt động ổn định của cả tông môn, cho nên rất khó huy động đệ tử chủ lực với số lượng lớn.

Điều này đồng nghĩa với việc, trong suốt quá trình lịch luyện, nếu có khoảng mười đến hai mươi nhóm người cùng một thời điểm xảy ra sự chuyện thì hệ thống giám sát có thể can thiệp hỗ trợ. Nhưng chẳng may một trăm nhóm đều gặp phải vấn đề cùng lúc, căn bản hệ thống cũng chỉ đành thực hiện lần lượt theo thứ tự từ trước đến sau mà thôi. Dù sao nước xa khó cứu lửa gần, ai phát tín hiệu trước thì phải đến trước thôi.

Có lẽ đám người Trường Sinh Phái sớm đã biết được nhược điểm này, cho nên không tiến hành tấn công riêng lẻ từng nhóm một mà đồng thời tấn công ồ ạt trên toàn bộ mặt trận. Cách làm này khiến hệ thống giám sát bị quá tải, nhất thời không biết nên xử lý cái nào trước, trận hình sẽ rối loạn ngay lập tức. Kết hợp giữa suy nghĩ này cùng lời nói của mấy tên bịt mặt đối diện, bốn người hoàn toàn có thể hiểu ra được nguyên nhân cốt lõi sự tình đang gặp phải.

Dù sao để trở thành một đệ tử ưu tú trong môn phái, có thành tựu tu hành nhất định, không người nào là kẻ ngu cả. Hiện nay bốn người ưu tú nhất của hai nhóm đều đang ở đây, chút khúc mắc này căn bản không làm khó được bọn họ. Chỉ là càng hiểu rõ bao nhiêu, tinh thần của bốn người càng xấu đi bấy nhiêu. Dựa theo tình hình này, bọn họ biết chỉ có thể tự lo cho chính mình mà thôi.

Cái gì mà vị trí thứ nhất thứ nhì thiên kiêu chiến tu đệ tử, cái gì mà giao long nội đan, tất cả đều không trọng yếu bằng mạng sống nha. Còn người thì còn của, người mà chết rồi thì của cũng không để làm gì. Mấy cái danh hiệu 'anh linh đệ tử' hão huyền hay bia tưởng niệm chẳng qua chỉ là trò đùa lừa gạt đám trẻ con ba tuổi, đối với người lớn như bọn họ thực chẳng xem vào đâu. Đối với người tu thành đại đạo, những thứ này không trọng yếu. Đối với kẻ phàm phu tục tử, đều vô dụng.

Đối diện đó, mặc kệ bốn người Lâm Bằng Lục Phong đang suy nghĩ điều gì, thiếu đà chủ và đám thủ hạ không chút nao núng, cứ đứng tại chỗ phô bày sự chuẩn bị cho trận chiến sẽ diễn ra sắp tới. Các loại pháp khí pháp bảo, độc dược linh phù phẩm chất cao được được bày ra với số lượng lớn, khiến cho người tâm lý vốn đã không vững vàng càng thêm phần suy chuyển. Lục Phong và Lâm Bằng đưa mắt nhìn nhau, tâm tư phức tạp. Hai người tu vi khá cao, tự cảm thấy tính mạng chính mình không cần quá lo, cùng lắm là bỏ của chạy lấy người mà thôi.

Mới đó bốn người đã nghiệm qua thực lực của đám ma tu này, tính trung bình thì có phần cao hơn đám đệ tử trẻ trong tông, tuy nhiên nếu xét từng cá nhân đơn lẻ thì cũng không cao hơn hai người là mấy. Nếu hai người tách ra bỏ chạy, khả năng cao sẽ an toàn thoát đi. Còn nếu cứ dây dưa cùng với mấy người này, không sớm thì muộn cũng sẽ bị đám thủ hạ bên dưới hại chết, thiệt hơn trong đây cả hai đều hiểu rất rõ.

Lâm Bằng hiểu ý, tự động gật đầu đồng thuận. Lục Phong ngẫm nghĩ một lúc chau chuốt ngôn từ, sau đó hướng hai người Cao Bình và Viên Thiệu nói:

- Theo ta, mọi người chúng ta nên chia nhau ra chạy. Chạy thoát một người thì hay một người, chạy thoát hai người thì hay hai người. Dù sao nếu chúng ta cứ chụm lại một chỗ thế này, trước mắt nhìn như an toàn, nhưng đến khi tài bảo tiêu hao hết, kết cục cũng phải chết mà thôi.

- Mọi người đều thấy cả rồi đấy, đám ma tu Trường Sinh Phái trước khi đến đây đã chuẩn bị vô cùng kỹ lưỡng, chỉ cần nhìn qua chỗ pháp khí pháp bảo kia là đủ hiểu, hiện tại chúng ta có muốn cùng bọn chúng đồng quy vu tận cũng không có khả năng. Nếu chia nhau ra chạy, ít nhất vẫn có người thoát thân đi gọi cứu viện. Tối thiểu mỗi người vẫn có một phần hy vọng còn sống trở về, không phải sao?

Nghe Lục Phong nói, thân thể Cao Bình và Viên Thiệu run lên theo nhịp rung của màng nhĩ. Bọn họ tu vi thấp hơn, dĩ nhiên không muốn phải tách nhóm ra chạy đi. Làm như vậy khác nào đem bọn họ ra làm đá lót đường, câu kéo thời gian cho hai vị nhóm trưởng chạy đi cơ chứ. Chỉ bất quá cả hai chưa kịp lên tiếng phản đối thì Lâm Bằng đã lên tiếng phân trần, nói:

- Lục Phong sư huynh nói rất đúng, chia nhau ra là biện pháp duy nhất. Biết đâu trên đường may mắn gặp phải một nhóm nào đó thì sao. Huống hồ mấy người chúng ta tu vi không yếu, đã tu luyện qua Viễn Li Thuật, khả năng bị tóm được trong thời gian ngắn là vô cùng thấp.

Nghe đến đây, kế hoạch dường như đã định xuống. Hai vị nhóm trưởng đều nói như vậy, đám tay chân như Cao Bình và Viên Thiệu có thể nói gì nữa đây.

- Đi.

Chỉ sau tiếng hét lớn của Lục Phong, bốn người hướng theo bốn hướng dùng độn không thuật chạy đi. Loáng cái thân ảnh liền biến mất, lúc xuất hiện thì đã ở đằng sau vòng vây của đám tu sĩ Trường Sinh Phái.

Thấy một màn này, thiếu đà chủ không những không lấy làm bất ngờ, ngược lại còn tỏ ra hết sức bình tĩnh, giống như đã biết trước ý đồ của bốn người vậy. Thiếu đà chủ quát lớn:

- Làm theo kế hoạch.

Vun vút, tiếng xé gió ngân vang, vô số bóng đen chia nhau lao về ba hướng. Riêng phương hướng Cao Bình chạy đi, thiếu đà chủ nheo mắt nhìn theo, khẽ nhếch mép cười rồi thân hình cũng biến mất ngay sau đó.

Chẳng mấy khó khăn, thiếu đà chủ đã đuổi kịp Cao Bình, chỉ dùng ba chiêu đã chế trụ được hắn ta, một thân một mình dẫn hắn ngược trở lại hang động.

- Ngươi muốn làm gì? Cao Bình vừa giãy dụa vừa gắt giọng hỏi.

Thiếu đà chủ không trả lời, bàn tay khẽ động, một viên thuốc màu đen đã bay thẳng vào miệng Cao Bình. Thiếu đà chủ dùng chút thủ thuật khiến Cao Bình nuốt xuống, sau đó buông Cao Bình ra.

Cao Bình thấy thế định bỏ chạy, nhưng chưa kịp chạy thì trong bụng bất ngờ bộc phát cơn đau tê tâm liệt phế, ôm bụng lăn lộn trên mặt đất, sắc mặt liên tục biến đổi, kêu gào không ngừng.

- Ngươi, ngươi cho ta uống thứ gì?

Thiếu đà chủ cười giễu đáp:

- Không có gì, chỉ là một thứ khiến ngươi biết nghe lời mà thôi. Nếu ngươi chịu phục tùng, sẽ có một cơ hội sống tiếp. Còn như không, ngươi sẽ chết rất thảm.

Cao Bình vốn là người ngoài nóng trong lạnh, khi biết bản thân không có khả năng chạy thoát, còn có nguy cơ mất mạng thì run giọng nói:

- Được, được. Ngươi muốn ta làm gì, ta nhất định sẽ làm theo. Chỉ cần không chết, ngươi muốn ta làm gì cũng được.

- Haha, nói sớm có phải tốt không!

Dứt lời, thiếu đà chủ ném xuống đất một viên thuốc màu trắng như ném đồ cho chó ăn, nói:

- Uống nó, ngươi có thời gian một tháng. Cứ cách một tháng, nếu mang về thông tin hữu ích thì sẽ có thuốc giải. Bằng không, hậu quả ngươi tự gánh lấy.

Cao Bình vội vàng nhặt thuốc uống vào, quả nhiên cơn đau xé ruột xé gan bị áp chế xuống, cúi đầu hỏi:

- Được, bây giờ ngài muốn ta làm gì?

- Trước tiên nói cho ta biết, bên trong hang đá kia là ai? Mấy người các ngươi đang hùa nhau dở trò quỷ gì?

Thiếu đà chủ thăm dò mấy ngày, mặc dù đã biết sơ qua sự tình nhưng vẫn muốn nghe người trong cuộc tường thuật mọi chuyện một lượt cho rõ ràng.

Cao Bình nghe hỏi không dám giấu diếm, toàn bộ mọi việc đều lôi ra nói một lượt, ngay cả kế hoạch mượn dao giết người cũng không giữ lại. Thiếu đà chủ nghe xong liền cười khanh khách nói:

- Thú vị đấy, không ngờ cái tên tiểu tử thối kia đi đâu cũng có kẻ thù, ngay cả sư huynh đệ đồng môn cũng không muốn để hắn sống. Haha, xem ra hắn chết cũng không oan a.

Cảm thán mấy câu, thiếu đà chủ nhìn Cao Bình, ra lệnh:

- Mau, mở cửa động ra cho ta.

Cao Bình nghe xong thì hú hồn hú vía, nói:

- Ngài có nhầm không, bên trong có giao long, chúng ta không phải đối thủ của nó, sẽ rất nguy hiểm.

Thiếu đà chủ nhìn Cao Bình với vẻ khinh thường, nói:

- Ngươi thấy nó nguy hiểm, nhưng có người không thấy nó nguy hiểm. Còn nữa, không phải đối thủ của nó là các ngươi, không phải ta. Mau dẫn đường đi!

Nghe tới đây, Cao Bình không dám nói gì thêm nữa, nhanh chóng thi pháp thu hồi Linh Lung Chung, sau đó lột hết Định Sơn Phù trên thạch môn xuống. Quả nhiên khi làm xong, thiếu đà chủ chỉ cần vỗ tay một cái, thạch môn ầm ầm đổ xuống, dễ như ăn cháo.

- Dẫn đường!

Thiếu đà chủ đánh sập cửa hang, cao giọng ra lệnh cho Cao Bình đang đứng thất thần ở phía sau. Cao Bình nãy giờ đang tự hỏi mình, lần lịch luyện này là tông môn có phải cố tình đem bọn họ đi chết hay không. Dù sao mới có ba tháng mà bản thân hắn đã vào sinh ra tử mấy bận rồi. Mới đó thoát khỏi miệng giao long, bây giờ thi bị người ta đầu độc, đã thế còn phải đâm đầu vào miệng cọp, đúng là hết chỗ nói.

- Đây còn là phù chiếu nữa sao? Rõ ràng là muốn mạng người mà.

Chấp nhận số phận, Cao Bình bất đắc dĩ cầm đuốc dẫn đường. Đến khi cầm ngọn đuốc đi sâu vào hang, hắn ta mới hiểu nỗi sợ hãi của Vương sư huynh mấy ngày trước từng gặp phải. Hang động thì quá tối, tu vi bản thân thì quá yếu, nếu bị giao long bất ngờ nhảy bổ ra, một miếng nuốt chửng cũng không kịp phản kháng, quả nhiên là người dễ thiệt mạng nhất đội rồi. Việc nhẹ lương cao ư, nằm mơ đi!

Nếu là trước đây, hắn ta sẽ không bao giờ đem mạng mình ra làm những công việc nguy hiểm như vậy. Bất quá bây giờ cũng không có sự lựa chọn nào khác. Nếu không đi, chính mình sẽ bị tên ma tu bên cạnh một chưởng giết chết. Đằng nào cũng chết, thế thì đến đâu hay đến đó vậy.

Bất ngờ là, một đường này của Cao Bình và thiếu đà chủ suôn sẻ đến bất ngờ, cả hai đi từ đầu hang đến cuối hang mà chẳng thấy giao long, cũng không có âm linh đòi mạng gì. Càng đi sâu vào, Cao Bình càng thêm cẩn trọng, hắn ta không cho rằng giao long sẽ bại trận trước Lập Thiên, cho nên phải đề phòng nó nhảy ra tấn công.

Trong khi đó thiếu đà chủ thì không nghĩ vậy, một đường đi tới mưa thuận gió hòa khiến gã liên tưởng đến một sự tình khác có thể đã xảy ra. Gã không tin Lập Thiên dễ dàng bị giết chết như vậy, cho nên suy nghĩ đến khả năng giao long đã bị Lập Thiên giết chết, người thì nấp ở một nơi nào đó, đang giăng sẵn bẫy rập chờ đợi gã tiến vào.

Cả hai đều không biết, Lập Thiên lúc này đang rất là bận rộn, nào có thời gian đâu mà giăng bẫy với cả bày trò chứ. Lúc cửa hang bị đánh sập, chấn động lớn như vậy, hắn đương nhiên đã nghe thấy rõ ràng. Bất quá hắn không biết người phá cửa xông vào là thiếu đà chủ mà cho là đám người Lâm Bằng Lục Phong, cho nên đang bận bịu xây dựng một cái mộ đá dành cho Vương sư huynh.

Để kế hoạch đào thoát thuận lợi, Lập Thiên đã nghĩ ra một biện pháp, vùi Vương sư huynh dưới một tầng đất đá, sau đó bịa ra sự kiện Vương sư huynh bị giao long ăn thịt. Làm như thế hắn sẽ không phải lo đám người kia sẽ chủ động tìm kiếm Vương sư huynh giết người diệt khẩu, mà chính mình cứ nói đầu độc chết giao long rồi xẻ thịt phân thây, tất cả thu vào túi hỗn độn là xong.

Đoán chắc một khi biết được điều này, đám người Lâm Bằng Lục Phong đều sẽ chuyển toàn bộ sự chú ý lên người hắn mà không quan tâm đến hang động này nữa, Vương sư huynh nằm dưới cái mộ đá căn bản không thể bị phát hiện. Về sau khi mình thoát ra rồi, báo người quay lại cứu Vương sư huynh ra là được.

Làm xong việc, Lập Thiên ngồi sau tảng đá suy nghĩ vẩn vơ, hai mắt thi thoảng nhìn ra phía ngoài xem xét tình huống. Mãi đến khi ánh đuốc chiếu đến cuối hang, Lập Thiên mới nhìn đã hết hồn.

- Mẹ nó, tại sao lại là hắn? Còn nữa, họ Cao tại sao lại đi cùng tên này?

- Chẳng lẽ, đám người Lâm Bằng Lục Phong đã gặp chuyện, còn Cao Bình là gian tế hay sao?

Lập Thiên như nhận ra một loại bí mật động trời nào đó, che miệng nín thở chờ đợi. Lúc này Cao Bình và thiếu đà chủ đã đi đến cuối hang, thấy mọi chuyện như thường thì không khỏi trợn mắt há mồm kinh ngạc. Cao Bình vừa ngạc nhiên vừa ngơ ngác, thiếu đà chủ thì không che giấu được sự tức giận, vội vàng chộp lấy thanh đuốc trong tay Cao Bình soi rọi khắp nơi.

- Đưa đuốc cho ta.

Thiếu đà chủ dơ cao đuốc nhìn quanh, sau đó ánh mắt hằm hằm nhìn Cao Bình, nói:

- Mẹ kiếp, ngươi nói giao long và tiểu tử họ Khuyết đều bị nhốt ở đây, thế giao long đâu, người đâu?

Cao Bình cúi thấp đầu, run giọng đáp:

- Bẩm thiếu đà chủ, chắc là bọn chúng đang lẩn trốn ở đâu đây thôi. Dù sao trong hang động này không có lối ra khác, bọn chúng không thể rời khỏi đây được.

Thiếu đà chủ chống nạnh hít sâu một hơi đè xuống cơn giận, nói:

- Ngu xuẩn! Lẩn trốn, ngươi nói bọn chúng trốn đi đâu được chứ hả? Dù người có trốn được, đầu giao long kia to như vậy cũng trốn sau mấy tảng đá bé xíu kia được sao?

Cao Bình xuýt xoa, biết lời vị thiếu đà chủ này nói hoàn toàn đúng đắn. Chỉ bất quá hắn ta tạm thời không nghĩ ra tại sao lại xảy ra tình huống này, không biết phải giải thích thế nào. Nhưng khi Lập Thiên nghe được mấy lời này thì tóc gáy dựng ngược, cảm giác như bị tử thần nhòm ngó từ phía sau vậy. Rõ ràng lời nói của thiếu đà chủ có mấy phần hàm ý, muốn kích động tâm lý của hắn.

Lập Thiên đúng là đang nấp sau tảng đá, còn thiếu đà chủ dù biết cũng chẳng dại gì mà đi tìm. Bằng vào hiểu biết của gã với Lập Thiên, khó cam đoan khi vừa thò đầu nhìn vào phía sau sẽ không ăn phải một viên độc dược phù nào khác, cho nên sẽ không bao giờ lặp lại sai lầm thêm một lần nữa. Chỉ là thiếu đà chủ cũng không lý giải được, giao long đã đi đâu. Nếu nó bị Lập Thiên giết chết, ít nhất cũng phải nhìn thấy thi thể chứ. Đằng này một cái vảy cũng không thấy, không khỏi quá hoang đường đi.

Thực tế thiếu đà chủ cũng không chỉ tin lời mỗi lời Cao Bình nói mà thời gian qua cũng có điều tra thông tin, biết đầu giao long nhóm người Lục Phong gặp được tu vi rất cao, kích thước to lớn. Bằng kích thước đó thì giao long không cách nào trốn đi đâu mà không giấu đầu lòi đuôi cho được. Gã cũng không cho rằng giao long đã trốn đi, bởi vì thời gian qua gã cùng đám thủ hạ đứng bên ngoài quan sát không hề thấy bất kỳ ai ra vào nơi này cả.

Nghĩ tới nghĩ lui mà không tìm ra lời giải thích phù hợp, thiếu đà chủ bèn hất văng đám suy nghĩ lộn xộn ra khỏi đầu. Dù sao trong trí nhớ của gã, Lập Thiên chỉ là một tiểu tử độ mười tuổi, khi đến Ứng Thiên Tông không có một chút tu vi nào. Đến nay mới qua được nửa năm, giỏi lắm thì tu vi cũng đến tầng một tầng hai là cùng. Nếu là thiên tài tu luyện, phi thường lắm cũng đến tầng ba mà thôi. Bằng vào chút tu vi đó, dùng độn không thuật trốn khỏi hang động này là không thể nào.

Đừng nói Lập Thiên, ngay cả bản thân gã hiện tại cũng không có bản sự đó. Cho nên có thể khẳng định, Lập Thiên chỉ có thể nấp ở đâu đó trong đây. Còn về vấn đề giao long đã đi đâu, bắt được người rồi mọi chuyện ắt sẽ rõ ràng. Còn như chẳng may đụng phải giao long cũng không cần lo lắng. Bản thân thiếu đà chủ tu vi không bằng giao long nhưng trong tay có pháp bảo khu sử yêu thú gia truyền, chỉ cần giao long dám lộ diện thì gã sẽ lập tức xuất thủ thu phục nó ngay.

Bạn đang đọc Tinh Hà Vạn Giới Vĩnh Thế Đạo Thánh Chí Tôn sáng tác bởi Dao_Tien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dao_Tien
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.