Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chủ Động Lộ Diện

Tiểu thuyết gốc · 2452 chữ

Nghĩ tới đây, thiếu đà chủ lần nữa hướng Cao Bình ra lệnh:

- Ngươi cầm đuốc đi kiểm tra cặn kẽ từng li từng tí một toàn bộ hang động này cho ta. Ta hoài nghi tiểu tử kia đang ẩn nấp ở nơi nào đó quanh đây, cho nên ngươi phải tìm cho đến khi nào tìm thấy mới được ngừng lại, hiểu rõ rồi chứ?

Cao Bình miễn cưỡng vâng dạ một tiếng rồi cầm lấy đuốc, muốn đi kiểm tra một lần. Dù sao thứ hắn ta sợ là giao long chứ không phải Lập Thiên, hiện tại đã xác định tại địa phương này không có giao long, hắn ta cũng không ngại đi tra xét một lần.

Bất quá Lập Thiên nghe xong mấy lời này thì thâm tâm bất an vô cùng, cảm thấy cứ tiếp tục cái đà này thì không ổn chút nào. Nếu hắn cố tình trốn tránh không ra, rất có khả năng nơi giấu diếm Vương sư huynh sẽ bị tên Cao Bình này đào bới lên.

Vả lại đối với kẻ thù không đội trời chung là thiếu đà chủ, Lập Thiên vốn đã muốn quyết một trận sinh tử từ lâu. Bây ngờ cơ hội ngàn năm có một đang ở trước mắt, hắn thực không tìm ra lý do gì để thoái thác.

- Không cần tìm nữa, ta ở đây.

Lập Thiên nấp sau tảng đá dứt khoát hô to, sau đó thẳng lưng bước ra trước thái độ ngây dại của Cao Bình. Cao Bình nghe tiếng quay đầu nhìn sang, thấy Lập Thiên y phục lành lặn, sắc diện tươi tỉnh, khí tức dồi dào thì không dám tin vào mắt mình, phải dụi mắt mấy lần mới tin đây là sự thật, gấp gáp hỏi:

- Ngươi, tại sao ngươi vẫn còn sống? Rút cuộc đầu giao long kia đã đi đâu?

Lập Thiên nghe Cao Bình hỏi nhưng không trả lời, chỉ nhìn hắn ta bằng ánh mắt thâm trầm đầy nghi hoặc. Trong đầu Lập Thiên đang nghĩ, không biết họ Cao này vì lý do gì mà đi bán mạng cho tên thiếu đà chủ, kẻ thù lớn nhất đời mình này, liệu có phải chỉ vì muốn giết chết mình bằng được mà bất chấp mọi giá hay không.

Cao Bình thấy Lập Thiên phớt lờ câu hỏi của hắn thì đùng đùng nổi giận, định bụng chửi mắng một trận. Nhưng hắn ta còn chưa kịp lên tiếng thì giọng nói ồm ồm của thiếu đà chủ đã trấn áp hết thảy xuống.

- Haha, tiểu tử thối, ta sớm biết ngươi không dễ chết như vậy.

- Đó là đương nhiên. Lập Thiên bình thản đáp.

- Nếu ta đoán không nhầm, đầu giao long kia đã bị ngươi giết chết, tiện thể xẻ thịt phân thây luôn rồi, đúng chứ?

Thiếu đà chủ vừa nói vừa nhìn xuống vết máu loang lổ lưu lại trên nền hang, như muốn lấy đó làm bằng chứng cho phán đoán của mình. Lập Thiên cười tươi như hoa nhìn thiếu đà chủ, kiểu như đang tán thưởng cách nhìn nhận vấn đề của đối phương không tệ lắm, đáp lời:

- Đúng vậy, là ta đã giết chết nó. Giao đan cũng đang ở trong tay ta.

Nói dứt lời, Lập Thiên cũng không để cả hai phải chờ đợi thêm, trong tay bỗng xuất hiện một khối thạch châu tròn tròn không ngừng tỏa ra quang hoa óng ánh. Thạch châu mới nhô ra khỏi túi hỗn độn liền phát quang bốn phương tám hướng, linh quang sáng chói gấp mấy chục lần thanh đuốc đang nằm trong tay Cao Bình.

Nhìn thấy thứ này, Cao Bình tắt tiếng đứt hơi, nộ khí tan biến, ý thức cũng trở nên mơ mơ hồ hồ, không biết bản thân đang tỉnh táo hay mộng du nữa. Nếu sự thật đúng như lời vị sư đệ này nói, thế thì quả nhiên đám người bọn họ không phải trêu chọc một tiểu tử vắt mũi chưa sạch mà đã gây thù chuốc oán với một con quỷ đột lốt người rồi.

Giao long là yêu thú bậc nào, bản thân Cao Bình biết rất rõ. Có thể giết chết nó, xẻ thịt phân thây, loại bản sự này không phải ai cũng có được. Nếu người đó xuất hiện, hiển nhiên loại tôm tép như hắn ta thực chẳng đáng để vào mắt. Đối phương có thể nể mặt mà nhìn một cái cũng là vinh hạnh rồi. Thế mà, thế mà...

Cao Bình càng nghĩ tinh thần càng lung lạc, thất vọng tràn trề, cảm thấy đạo tâm của chính mình không biết từ khi nào đã đứng bên bờ vực sụp đổ. Sự thật rành rành ra đó, hắn muốn không tin cũng không được. Hắn chưa bao giờ thừa nhận chính mình thua kém Lập Thiên, thế nhưng thực tế chứng minh hắn đã thua, thua thảm hại, thua đến không còn một manh giáp.

Người ta sau khi bị phía bên mình tính kế, một thân một mình đối mặt giao long mà vẫn bình yên vô sự, thậm chí còn sống rất tốt. Nhìn lại chính mình mà xem, cứ tưởng cò cá đánh nhau ngư ông đắc lợi, lại không ngờ chim sẻ tìm mồi mãnh xà nhòm ngó, đến nay tính mạng như mành chỉ treo chuông, sống chết đã không do mình kiểm soát nữa. Chuyện này không khỏi quá khó thừa nhận đi.

Cao Bình ngây ra tại chỗ như trời trồng, trong đầu hoàn toàn là một đống ý niệm hỗn tạp tốt có xấu có. Chỉ là trong đám ý niệm này, thiện niệm đang bị tà niệm áp chế, càng ngày càng đánh mất đi bản tính lương thiện của mình, ngược lại còn tạo lập ra vô số ác niệm khắc sâu vào tâm khảm. Sự ganh ghét và đố kỵ đã khiến hắn ta mất đi lý trí và thiện tâm vốn có.

Ở bên cạnh, thiếu đà chủ im lặng quan sát. Hai người bốn mắt nhìn nhau, tuy nhiên trạng thái cảm xúc không ai giống ai. Thiếu đà chủ nhìn Lập Thiên bằng ánh mắt kinh y bất định, chất chứa một ít sự do dự và toan tính. Lập Thiên thì nhìn thiếu đà chủ bằng ánh mắt đầy giễu cợt và kiên định, nội hàm sâu sắc là sự thù hận cao ngút trời xanh.

- Điều ngươi muốn biết ta đã trả lời. Bây giờ nói cho ta biết, tại sao hắn ta lại ở đây?

Lập Thiên vừa hỏi vừa chỉ tay vào Cao Bình, hàm ý rõ ràng.

- Haha, ngươi hỏi ta chi bằng đích thân hỏi hắn đi.

Thiếu đà chủ hất mặt một cái, cũng không nói gì thêm. Lập Thiên bèn hướng Cao Bình gằn giọng hỏi:

- Cao Bình, tại sao ngươi lại ở đây? Ngươi có biết cấu kết ma đạo sát hại đồng môn là tội nặng hay không? Một khi bị tông môn biết được, lấy mạng ngươi là chuyện nhỏ, cả gia tộc ngươi cũng đừng hòng thoát khỏi liên lụy.

- Bằng vào thù oán của người trong tông môn cùng Trường Sinh Phái, đoán chừng sau khi ngươi chết, con cháu họ Cao mười đời kế tiếp cũng đừng mong ngóc đầu lên nổi, ngoài bán mạng cho đám súc sinh ma đạo kia thì không thể khá hơn được đâu!

Lập Thiên tận tình giải thích nhưng cũng có mấy phần uy hiếp, lời nói dõng dạc rành mạch, không thể phản bác. Bất quá Cao Bình không biết suy nghĩ điều gì, sau khi bị Lập Thiên chửi rủa thì bỗng ngửa mặt cười vang, nói:

- Haha, nực cười. Nếu ta chết, họ Cao coi như chấm hết, cái gì mà con cháu mười đời với chín đời. Còn nữa, chính ngươi vì cầu sinh mà dùng đủ trăm phương ngàn kế, hà cớ gì ép buộc ta phải cam tâm chịu chết. Phản bội tông môn sẽ chết, không phản bội tông môn cũng phải chết. Đường nào cũng chết, vậy ngươi còn trách ta tự tìm đường sống cho mình sao?!

- Hừm, Ứng Thiên Tông cũng được, Trường Sinh Phái cũng tốt. Chỉ cần được sống, ta tình nguyện làm tất cả. Còn ngươi thì sao, ngươi dùng đủ loại thủ đoạn như vậy chẳng phải cũng chỉ để bản thân thoát khỏi cái chết hay sao? Họ Vương kia chắc hẳn đã bị ngươi dùng làm mồi để đầu độc giao long rồi, ngoài cách đó thì ta không nghĩ ra ngươi còn có biện pháp nào để chiến thắng nó.

- Khốn kiếp, loại người như ngươi cũng đáng được chưởng môn coi trọng, được tông môn bồi dưỡng hay sao. Ông trời không có mắt, là ông trời không có mắt. Bất quá không sao hết, dẫu sao hôm nay, ngươi căn cản sẽ không thể sống sót rời khỏi hang động này. Đợi giết chết ngươi xong, ta sẽ bằm thây ngươi thành trăm mảnh, ném vào rừng cho yêu thú gặm nhấm, để ngươi chết không toàn thây. Ngay cả thần hồn của ngươi cũng đừng hòng chạy thoát. Đầu thai chuyển kiếp ư, đừng hòng.

Cao Bình nói xong thì cười lên điên dại, trông chẳng khác nào kẻ đã tẩu hỏa nhập ma, hoàn toàn mất đi nhân tính. Thiếu đà chủ thấy thế cũng nhếch mép cười khoái chí, cảm thấy đám ma quỷ đội lốt chính đạo này đúng là biết cách khiến người ta đi từ bất ngờ này sang bất ngờ khác. Một tên đệ tử Ứng Thiên Tông chân chính ở trong nghịch cảnh lại có thể sản sinh ra tâm ma to lớn bậc này, đúng là khiến cho giới ma tu chân chính như gã tự nhận không bằng.

Mà sau khi nghe xong lời nói từ chính miệng Cao Bình, Lập Thiên chợt hiểu ra một ít chuyện tình. Đám người Lâm Bằng Lục Phong chắc chắn đã trúng kế của thiếu đà chủ, hiện tại chỉ e lành ít dữ nhiều. Bản thân Cao Bình nhiều khả năng đã bị thiếu đà chủ dùng thủ đoạn khống chế cho nên mới phải bán mạng cầu sinh. Còn chuyện Cao Bình hiểu nhầm Lập Thiên cũng không thèm giải thích, bởi vì kẻ này đã hết thuốc chữa rồi, đến trời cũng không cứu nổi.

- Bây giờ ngươi muốn thế nào? Tự động khoanh tay chịu trói hay cần ta xuất thủ bắt giữ?

Thiếu đà chủ gằn giọng hướng Lập Thiên hỏi một câu, dáng vẻ tự tin mười phần.

- Ồ, vậy xem ra ngươi cần hao hơi tốn sức một phen rồi.

Lập Thiên cũng chẳng ngần ngại gì mà trả cho đối phương mấy lời khiêu khích.

Thiếu đà chủ chỉ nói đến đây, biết tính tình tên tiểu tử thối này rồi nên cũng chẳng thèm nhiều lời. Gã nhìn liếc qua Cao Bình, nói:

- Cao Bình, ngươi xông lên bắt lấy hắn. Nhớ kỹ, phải bắt sống. Nếu hắn có mệnh hệ gì, người đầu tiên chết sẽ là ngươi.

Cao Bình lúc này hơi ngây ra, hắn ta sớm biết thế nào giữa mình và Lập Thiên cũng sẽ có một trận ác chiến, chỉ không ngờ vị thiếu đà chủ này lại khăng khăng muốn bắt sống Lập Thiên, khiến hắn ta rất khó hiểu. Chỉ bất quá tính mạng đang ở trong tay người khác, bản thân cũng không dám nhiều lời, chỉ đành dùng tay không hướng Lập Thiên xông tới.

Lập Thiên như đã dự liệu trước mọi chuyện, khi thấy Cao Bình hung hãn xông lên cũng không hoang mang lo lắng, chỉ dùng một phần nhỏ tu vi cùng đối phương so chiêu. So với tu vi Ngự Khí tầng năm sơ kỳ của Lập Thiên thì tu vi Ngự Khí tầng ba đại thành của Cao Bình còn không đủ nhét kẽ răng, chỉ cần đưa tay nhấc chân là có thể thủ thắng. Chỉ là Lập Thiên lo lắng thực lực chân chính bị bại lộ trước mắt thiếu đà chủ cho nên mới phải giả vờ thua thế.

Cao Bình thì không hề hay biết điều này, trước sau không cho rằng tu vi Lập Thiên cao mà giết chết được giao long đều nhờ vào chút thủ đoạn vặt vãnh và may mắn, cho nên xuất thủ vô cùng hung ác, không có chút kiêng kị nào. Lập Thiên cũng cho Cao Bình đủ mặt mũi, chỉ phòng thủ mà không tấn công, dùng những chiêu thức võ thuật đơn giản nhất bồi tiếp hắn ta hết đợt này đến đợt khác.

Đánh nhau được một đoạn thời gian, lúc này Cao Bình đã đánh đến đỏ mắt. Hắn ta chợt nhận ra thực lực của Lập Thiên không đơn giản như những gì đang biểu hiện ra, chỉ bất quá cũng không đoán được cụ thể là đạt đến trình độ nào, chỉ biết nếu không xuất toàn lực thì khó mà động đến cọng tóc của đối phương chứ đừng nói chuyện bắt giữ.

Sau đó, Cao Bình đành dốc toàn lực tấn công, thế nhưng kết quả cũng không khá hơn, chật vật cả buổi mà vẫn không tài nào bắt được Lập Thiên, ngược lại còn khiến bản thân bị thương. Lần này, Cao Bình đúng là nổi điên rồi, hướng Lập Thiên xông đến như chó dại, không quản gì sống chết nữa, chỉ muốn nhanh chóng đánh bại đối thủ ngay lập tức.

Lập Thiên lúc này đã nhìn ra thực lực chân chính của Cao Bình, cũng không còn hứng thú cùng đối phương tranh đấu nữa. Thấy Cao Bình hùng hổ lao tới muốn liều mạng bất kể sống chết thì lắc nhẹ đầu chán nản, chỉ phong ngưng tụ một đạo lực lượng cực kỳ hùng hậu, đối diện quyền kình nện tới, thân thể nhẹ nhàng lách sang một bên, chỉ phong dễ dàng phá vỡ bình chướng phòng ngự trên người Cao Bình, điểm vào ngay huyệt vị trọng yếu nằm dưới nách của hắn.

Ngay sau đó, vô số tiếng điểm huyệt phông phốc vang lên, tất cả những huyệt vị quan trọng trên người Cao Bình trong chớp mắt đều bị Lập Thiên phong bế, đừng nói động đậy, ngay cả lời nói cũng không thốt ra được. Lập Thiên nhìn thẳng vào ánh mắt đầy oán độc của Cao Bình, nói:

- Ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn ở đây đi.

Bạn đang đọc Tinh Hà Vạn Giới Vĩnh Thế Đạo Thánh Chí Tôn sáng tác bởi Dao_Tien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dao_Tien
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.