Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người Tính Không Bằng Trời Tính

Tiểu thuyết gốc · 2919 chữ

Giết chết giao long, ngủ một giấc quên đời, những ngày tháng sau đó liền trở thành quãng thời gian êm đềm nhất trong hành trình thực hiện đợt chiến tu phù chiếu lần thứ nhất này của Lập Thiên. Và thế là, máu của giao long trở thành nước uống, thịt của giao long trở thành thức ăn, cứu sống hai sinh mệnh chập chờn như ngọn đèn trước gió.

Nhờ việc ăn thịt uống máu giao long, Lập Thiên tình cờ phát hiện ra việc làm này rất có ích cho việc tu hành của mình. Nguyên lai trong huyết nhục giao long có chứa đại lượng linh khí, ăn vào công dụng bồi bổ khí lực rất chi hiệu quả, tính ra không hề thua kém phế đan bao nhiêu. Dĩ nhiên Lập Thiên không biết thân thể hắn so với người khác có chỗ đặc thù, cho nên ăn vào mới không bị gì. Đổi là người khác chưa chắc đã tiêu hóa được, còn bị táo bón dày vò cả tuần như chơi.

Hơn nữa, giao long trời sinh đã là yêu thú, một thân huyết nhục ngưng luyện, dù có chết đi thi thể cũng rất khó phân hủy, nếu không bị lấy đi nội đan thì qua cả tháng trời máu thịt vẫn được giữ tươi nguyên. Vì thế cho nên sau khi giết chết giao long, Lập Thiên không vội vàng lấy nội đan ra mà cứ để đó, chờ khi bản thân lóc da xẻ thịt nó xong, thu hoạch các bộ phận thiết yếu cất vào túi hỗn độn rồi mới lấy nội đan cuối cùng.

Nhân dịp rảnh rỗi, Lập Thiên đầu tiên dùng dao nhỏ lóc vảy giao long, dự định sau khi trở về sẽ bán cho các luyện khí sư kiếm thêm thu nhập. Dù sao đầu giao long này cũng không phải mình đồng da sắt mà chỉ có mỗi lớp vảy cứng cáp mà thôi, muốn chặt đứt lớp vảy thì hơi khó, chứ lóc nó ra khỏi da thịt thì tương đối dễ dàng. Ngoài ra, những bộ phận khác trên người giao long đều được hắn tận dụng triệt để, tránh lãng phí của trời cho.

Ví dụ như, mật là linh dược trị bách bệnh, nhất định phải thu. Lớp vảy dùng làm chiến giáp tốt không gì bằng, càng phải thu. Phần gân dùng chế tạo pháp khí trói buộc có tên Kinh Long Tác uy lực cực lớn, không thể không thu. Nội đan thì càng khỏi phải nói, nó không chỉ tượng trưng cho phần công lao tiêu diệt giao long mà giá trị bản thân cũng rất lớn, các đan sư rất yêu thích nó, ngay cả chú khí sư cũng không chê thừa bao giờ.

Cuối cùng sau khi phân tách thi thể giao long ra, trên mặt đất chỉ còn sót lại mỗi bộ xương. Mặc dù không biết làm gì với bộ xương này, bất quá Lập Thiên cũng không muốn buông tha. Hắn quyết định phân đoạn rồi bỏ vào túi hỗn độn mang về, cầu may một lần xem sao. Theo hắn nghĩ, nếu bán được thì tốt, không bán được thì để làm kỷ niệm cũng không tệ.

Trong thời gian này, Vương sư huynh cũng đã tỉnh lại, có thể nói chuyện và ăn uống bình thường. Tuy nhiên do phần xương gãy ở lưng chưa được nối lành nên không thể đi lại, nói đúng hơn là chỉ nằm một đống, muốn ngồi dậy cũng không được. Đối diện tình huống này, Lập Thiên cũng đành bó tay chào thua. Bằng vào tay nghề y thuật của hắn hiện nay căn bản là không thể động đến dao kéo, chỉ còn cách dùng thuốc ổn định các loại thương thế khác, còn lại chỉ có thể đợi lúc trở về tông môn tìm người chữa trị.

Lúc này, bên ngoài cửa động, bốn người Lâm Bằng, Lục Phong, Cao Bình, Viên Thiệu đang ngồi trước đống lửa nói chuyện. Những người khác đều đã phân thành nhóm nhỏ tản ra địa phương xung quanh canh phòng. Không ai hay biết, cách đó không xa, một toán người mặc đồ đen đang ẩn nấp đang chăm chú quan sát nhất cử nhất động của bọn họ. Một tên nhỏ giọng nói:

- Thiếu đà chủ, đã nhận được mệnh lệnh tấn công.

Thiếu đà chủ sau nhiều ngày rình rập đợi chờ cơ hội nghe thấy thế gấp đến nỗi tay chân xuýt xoa, chỉ hận không thể ngay lập tức xông lên phía trước. Chỉ là khi nhớ đến thất bại của bản thân những lần trước, thiếu đà chủ bèn ép mình bình tĩnh xuống, hướng đám thủ hạ phân phó:

- Các ngươi trước tiên đi thủ tiêu đám người canh phòng xung quanh cho ta. Đi nhanh về nhanh, xong việc lập tức trở lại đây ngay.

Sau đó không lâu, trên một mỏm đá bằng phẳng khô ráo, hai người trong nhóm Lâm Bằng đang ngồi thảo luận công chuyện, nói cười rôm rả. Chỉ nghe xuy xuy hai tiếng, chẳng biết từ đâu hai đạo phi châm đã xuyên thủng cổ họng. Cả hai không kịp làm gì, chỉ ôm lấy phần cổ đang không ngừng chảy máu ồ ồ, giãy dụa trong cơn đau xé ruột xé gan một lúc rồi ngã bệt xuống đất, chết không nhắm mắt.

Ở một nơi khác, dưới tàng cây xanh mát, hai người trong nhóm Lục Phong vừa làm việc vừa nói chuyện. Nhiệm vụ của bọn họ là cảnh giới khu vực này, đến giờ thì mang củi về nấu nướng, một công đôi việc. Nhưng bất ngờ, hai đạo bóng đen bỗng dưng xuất hiện từ phía sau thân cây, một tay bịt lấy miệng bọn họ, một tay cầm đoản đao cắt ngang qua cổ, thế là cả hai chết bất đắc kỳ tử, lời trăn trối cũng không kịp nói.

Bên bờ suối vắng vẻ nước chảy róc rách, có hai người khác đang tìm cách bắt cá suối cải thiện bữa ăn trưa. Chợt nghe thấy một mùi hương thơm ngào ngạt từ xa bay tới, tinh thần không khỏi bị làm cho ngẩn ngơ, còn mường tượng đến chuyện có tiên nữ đang tắm rửa gần đây, cái mũi hít hà không ngớt, còn cố ý mở to mắt ra nhìn. Chẳng ngờ rằng hai chữ 'thơm quá' vừa ra khỏi miệng thì mặt mũi cũng đen lại như hòn than, toàn thân đông cứng như đá, lặng lẽ chết trong trạng thái bức tượng.

Chưa đầy một khắc đồng hồ, mười mấy chiến tu đệ tử của Ứng Thiên Tông cứ thế mất mạng mà không phát ra nổi bất kỳ một tín hiệu cảnh báo nào. Ngược lại, đám ma tu Trường Sinh Phái chớp mắt đã quay trở lại vị trí cũ, cúi đầu chắp tay nói:

- Bẩm thiếu đà chủ, mọi việc đã xong. Phạm vi mười dặm xung quanh không phát hiện ra dấu hiệu khả nghi, có thể hành động.

Thiếu đà chủ gật đầu hài lòng, nói:

- Tốt, tất cả theo ta cùng xông lên. Các ngươi tập trung vào ba tên còn lại, riêng tên giữ pháp chuông thì để lại cho ta. Nhớ kỹ, ưu tiên bắt sống, bắt sống không được thì giết chết.

- Vâng.

Phân phó xong xuôi, thiếu đà chủ phất tay một cái, hàng loạt phi châm ám tiễn hướng chỗ bốn người Lâm Bằng, Lục Phong, Cao Bình và Viên Thiệu phóng tới. Tiếp theo đó, một tràng hô giết vang lên, đám tu sĩ Trường Sinh Phái theo hiệu lệnh của thiếu đà chủ nhất loạt xông lên, nhanh chóng bao vây bốn người vào bên trong.

- Mọi người cẩn thận, có mai phục.

Lục Phong tu vi cao thâm, nghe tiếng gió đã cảm ứng được nguy hiểm, Bình Chướng Thuật tức tốc triển khai, miệng đồng thời thét lớn, cánh tay cầm kiếm thoăn thoắt huy động, leng keng mấy tiếng đã đánh bay mấy đạo phi châm muốn tiếp cận mình.

Bị tấn công bất ngờ, cả bốn người đều giật mình thảng thốt. Ai cũng không ngờ rằng, gã thợ săn chẳng biết từ khi nào đã biến thành con mồi rồi. Đang yên đang lành, tự dưng từ sau bụi cây nhảy ra một đám ma tu hung thần ác sát, số lượng đông đảo, không nói nửa lời đã dở ra sát chiêu muốn kết liễu tính mạng của bọn họ.

Dưới tình huống khẩn cấp, bốn người không ai kịp chạy trốn, theo bản năng tự động lưng giáp vào lưng, mặt quay về bốn hướng, liên thủ với nhau ngăn cản sự công kích của kẻ địch như mưa rền gió dữ đang tới tấp lao đến.

- Không xong rồi, chúng ta trúng mai phục rồi.

- Chết tiệt. Mấy tên kia làm ăn kiểu đếch gì vậy, giặc vào tận nhà rồi mà không phát hiện ra. Đợi trở về tông môn các ngươi sẽ biết tay.

Không ít thanh âm trách móc từ miệng đám người Lâm Bằng Lục Phong vang lên, nhưng rất nhanh đã bị thay thế bởi những từ ngữ mang tính khích lệ tinh thần của Cao Bình.

- Khoan hãy nói những chuyện này. Hiện tại bốn người chúng ta cần phải đồng tâm hiệp lực, nếu không tất cả sẽ chôn thây tại đây.

- Mọi người tận lực thủ vững. Lâm Bằng hốt hoảng la lớn.

Một trận ác chiến cứ thế diễn ra, đám tu sĩ Trường Sinh Phái do thiếu đà chủ dẫn đầu luân phiên tấn công, ép cho bốn người Lâm Bằng Lục Phong ngoài tụm lại một chỗ toàn lực chống đỡ ra thì không thể làm gì khác. Mới đánh nhau được một lúc, ưu thế đã nghiêng hẳn về phía đám người Trường Sinh Phái khiến cho Lục Phong chỉ còn cách phải gọi tiếp viện.

- Nhanh, phát tín hiệu triệu tập những người còn lại.

Gần như ngay lập tức, một đạo hỏa phù đã từ trong tay Cao Bình bay lên trời rồi nổ tung, hỏa quang bắn ra tứ phía, chiếu rọi cả một khu vực rộng lớn. Đây là ám hiệu mà mọi người đã thống nhất với nhau từ trước, đề phòng khi gặp phải nguy hiểm muốn cầu cứu cũng dễ dàng thông báo với người khác vị trí của mình. Chỉ là hỏa phù bốc cháy được một đoạn thời gian khá lâu mà vẫn chưa thấy ai trở về tới, bốn người không khỏi bị làm cho hoang mang lo lắng.

- Con bà nó, sao lâu như vậy rồi mà chưa có ai quay lại chứ?

Lục Phong mặt nhăn mày nhó hướng những thành viên khác hỏi khẽ, chỉ là ba người khác xem ra còn gấp gáp hơn cả hắn ta nữa, càng không biết đối với câu hỏi này nên trả lời như thế nào. Thấy bốn người tâm trạng đang tồi tệ dần đi, một giọng điệu đầy âm u lạnh lẽo vang lên từ phía xa.

- Các ngươi đang đợi tiếp viện sao?

- Haha, quên đi thôi! Những kẻ kia đều đã bị chúng ta giết chết cả rồi. Bây giờ đến lượt bốn người các ngươi, sẽ không lâu đâu.

Một tên ma tu lên tiếng giải thích, vô tình nói trúng tim đen của bốn người. Nghe thấy những lời này, tự dưng cả nhóm ruột gan lạnh lẽo, dũng khí tiêu tan. Trong bốn người, tâm trạng của Viên Thiệu lúc này là bất ổn nhất. Thấy phe mình không có cơ hội chiến thắng thì hoảng hốt hô lớn.

- Lâm Bằng sư huynh, mau sử dụng Thông Linh Phù đi chứ. Nếu còn chần chừ nữa, tất cả chúng ta đều phải chết đấy.

Nhắc đến Thông Linh Phù, không chỉ Viên Thiệu mà cả bốn người đều bất giác lạnh gáy. Dù sao kế hoạch ám toán đồng môn và chứng cứ phạm tội đang nằm chình ình ra đó, chẳng may mời vị giám sự kia đến, đuổi được kẻ địch đi rồi thì sẽ đến lượt bọn họ lòi đuôi, ai lại đi vạch áo cho người xem lưng như vậy chứ.

Nếu không phải vì tình huống bất đắc dĩ, dù là ai trong bốn người cũng không tình nguyện sử dụng đến loại linh phù cầu cứu này. Bất quá nhìn hoàn cảnh hiện tại, bọn họ hoàn toàn không có bất kỳ phần thắng nào. Cầm cự một lúc thì còn được, chứ đánh lâu dài thì kết cục thất bại là không thể nghi ngờ.

- Đành vậy thôi.

Lâm Bằng thở dài một hơi, thẳng tay ném lên trời một đạo Thông Linh Phù. Trước đó là Lập Thiên dùng loại linh phù này uy hiếp y, chẳng ai ngờ chính y lại là người cần dùng đến nó trước cả tiểu tử kia, nghĩ mà chán chẳng buồn nói. Chỉ bất quá thời điểm này cũng không phải lúc bảo vệ sĩ diện, bảo mệnh vẫn quan trọng hơn.

Thông Linh Phù bay lên trời cao thì nổ vang, hoá thành một đạo tinh quang dùng tốc độ khủng khiếp bay đi, không ai có thể ngăn cản. Thấy Thông Linh Phù kích hoạt thành công, tự nhiên sự tự tin trong lòng bốn người cũng đột ngột tăng mạnh. Lục Phong nhìn đám ma tu Trường Sinh Phái, lạnh giọng nói:

- Đám súc sinh ma tu Trường Sinh Phái, các ngươi ngoài mấy thủ đoạn mưu hèn kế bẩn, chuyên ám toán người khác thì không thể làm ra chuyện gì tốt hơn sao? Hừ, các ngươi đừng vội đắc chí. Đợi một lát nữa thôi, tất cả các ngươi đều phải chết.

Thiếu đà chủ nghe thế thì ngửa mặt lên trời cười vang, sau đó nhìn thẳng vào Lục Phong bằng ánh mắt đầy mỉa mai, nói:

- Ồ, thật vậy sao? Dựa vào cái gì mà ngươi lại tự tin như vậy? Chỉ bằng vào một tấm Thông Linh Phù kia ư?

- Thế thì đã sao? Các ngươi có thể dựa vào một đống thủ đoạn bỉ ổi để thủ thắng, tại sao chúng ta lại không thể dựa vào bậc trưởng bối cơ chứ!

- Haha, nói rất hay. Vậy ta muốn nhìn xem trưởng bối của các ngươi lợi hại hay thủ đoạn của chúng ta càng lợi hại.

Nói tới đây, thiếu đà chủ liền hướng đám thủ hạ ra lệnh:

- Tất cả dừng tay lại cho ta, toàn bộ thoái lui phía sau mười trượng chờ lệnh.

Đám tu sĩ Trường Sinh Phái lập tức nghe lệnh thì lập tức dừng tay lại, ai nấy lùi lại phía sau mười trượng, giữ nguyên đội hình hợp vây, không có nửa câu dò hỏi lý do tại sao phải làm như vậy. Thế nhưng đối diện cục diện này, bốn người Lâm Bằng, Lục Phong, Cao Bình và Viên Thiệu đều bị dọa sợ hết hồn, bọn họ là đang lo lắng đến một loại khả năng nào đó.

- Đây, đây là chuyện gì.

Bốn người trố mắt nhìn nhau, nhất thời không biết đối phương làm vậy là có ý gì. Bất quá rất nhanh đã hiểu ra được một số điểm mấu chốt bên trong.

Lùi lại một ngàn bước suy nghĩ, nếu đối phương biết thứ mà bọn họ ném đi là Thông Linh Phù, tất nhiên sẽ dốc toàn lực tấn công mới phải, đánh nhanh thắng nhanh rồi đào tẩu mới là thượng sách. Mà để chống lại điều này, bốn người đã dự tính dùng toàn bộ pháp khí pháp bảo ra để ngăn cản, cố gắng cầm cự càng lâu càng tốt, chờ đợi giám sự đến giúp đỡ.

Nhưng tình huống xảy ra hoàn toàn ngược lại, đám ma tu này vậy mà không tiếp tục tấn công, còn cùng bọn họ đứng im một chỗ chờ đợi. Điều này chỉ có một khả năng duy nhất, đó là đối phương tin chắc rằng vị giám sự kia sẽ không đến. Nói gì thì nói, bằng năng lực của đám tu sĩ Trường Sinh Phái ở đây hoàn toàn không cách nào chiến thắng được một vị giám sự tu vi đã đạt đến Ngự Khí cảnh hậu kỳ được.

Nhìn vẻ mặt không ngừng biến hóa của đám người Lâm Bằng Lục Phong, thiếu đà chủ lấy làm thích chí lắm, gã đi qua đi lại nhìn mặt từng người một trong số bốn người, đoạn nói:

- Các ngươi thực quá ngu xuẩn. Vì quá ngu xuẩn cho nên mới nghĩ rằng chỉ có mỗi bản thân các ngươi mới đang gặp nguy hiểm.

- Ý của ngươi là? Lục Phong trừng mắt hỏi.

- Haiz, ý ta là những sư huynh đệ đồng môn của ngươi lúc này có lẽ đang ở dưới suối vàng đợi các ngươi đến đoàn tụ đấy. Haha haha

Bốn người Lâm Bằng Lục Phong nghe thấy đều đen mặt, giờ thì ai nấy đã chắc chắn suy đoán của mình không sai. Những nhóm khác cũng đang bị đám tu sĩ Trường Sinh Phái tấn công, còn vị giám sự mà bọn họ mỏi mòn chờ đợi có lẽ đang bận đi ứng cứu một nhóm người nào đó mất rồi.

Bạn đang đọc Tinh Hà Vạn Giới Vĩnh Thế Đạo Thánh Chí Tôn sáng tác bởi Dao_Tien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dao_Tien
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.