Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chém Giết Giao Long

Tiểu thuyết gốc · 2419 chữ

Dù thân thể đang trong trạng thái cực kỳ mệt mỏi, bất quá từng cỗ dược lực khổng lồ phát tán ra từ đống linh dược đang được luyện hoá ở trong bụng khiến Lập Thiên không tài nào ngất lịm đi được.

Đột nhiên trong đầu hắn xuất hiện hàng loạt thanh âm răng rắc rất nhỏ, sau đó lớn dần. Hắn cảm thấy khí huyết toàn thân sôi trào mãnh liệt, hơi thở trở nên gấp gáp, ý thức đang mơ hồ cũng trở nên rõ ràng hẳn lên.

- Phá cảnh, chẳng lẽ, chẳng lẽ ngay trong lúc chiến đấu cũng có thể đột phá cảnh giới hay sao? Chuyện này không khỏi quá hoang đường đi.

Lập Thiên tự hỏi chính mình, bất quá không cần ai trả lời cũng tự biết đáp án. Trong công cuộc tu hành của hắn, phá giai ở trong nghịch cảnh vốn chẳng phải chuyện gì xa lạ, chỉ cần gặp thì nhất định sẽ nhận ra ngay.

Chỉ trong chớp mắt, tu vi nội thể kết hợp với lực lượng giao long bạo loạn trong thân thể bị cổ khí tức quỷ dị hấp thu chuyển hóa khiến cho khí tức trên người hắn tăng lên một cách dữ dội, xúc động linh khí trên phạm vi mười trượng, quang hoa mờ ảo vụt sáng vụt tắt.

Khí cơ phát tán ra mạnh đến mức cát bụi dưới chân cũng bị thổi bay mù mịt, từng luồng phong mang quét qua xung quanh, dù chỉ đơn thuần là cuồng phong nhưng lại chứa đựng khí thế của phong nhận, nhìn chẳng khác nào từng luồng kiếm phong đánh ra từ trong tay Lập Thiên bao nhiêu.

Khoảnh khắc đó thật huy hoàng mà cũng thật ngắn ngủi, tuy nhiên chỉ bấy nhiêu đó thôi cũng đã đủ để khiến cho một đầu giao long đang điên cuồng tấn công bị dọa sợ nháo nhào thoái lui, cái đuôi sắp sửa đánh tới tự động rụt về, thân hình nhẹ nhàng lùi lại phía sau, duy trì một khoảng cách đủ xa tròn mắt nhìn tới.

Trong đôi mắt của nó, hoàn toàn không nhìn thấy quan cảnh như trong mắt tu sĩ nhân tộc, nó chỉ nhìn thấy tầng tầng lớp lớp linh khí đan xen hóa thành tinh quang bao phủ thân thể một người, tầng tinh quang này chất chứa một loại uy thế tối thượng giống như thần tiên hạ phàm, uy nghiêm bất khả xâm phạm.

Lập Thiên ngồi xếp bằng, bắt đầu sử dụng Ngưng Khí Tụ Linh Thuật để quy tụ linh khí vào đan điền khí hải. Xuyên suốt quá trình tu hành, phá giai có thể coi là giai đoạn trọng yếu nhất, từng giây từng khắc đều phải cẩn trọng điều phối, tránh cho xảy ra sai sót không thể vãn hồi. Giờ phút này hắn hoàn toàn tập trung, chỉ sợ quá trình phá giai xảy ra sự cố.

Đột phá tu vi Ngự Khí tầng bốn lên tầng năm trên lý thuyết thì chỉ là đột phá tu vi một tầng, không quá hệ trọng. Chỉ bất quá ở cảnh giới càng cao, số lượng linh khí trong cơ thể càng thêm đậm đặc, khả năng xảy ra sự cố ngoài ý muốn cũng sẽ càng tăng cao.

Kể cả khi có Loạn Đả Cân Kinh hỗ trợ, không cần lo lắng khả năng linh khí bị thất khống dẫn đến tẩu hoả nhập ma đi nữa thì khả năng kinh mạch trong thân thể không chịu nổi khí huyết vận chuyển mà bị tắc nghẽn hay nứt vỡ cũng khó nói trước sẽ không xảy ra.

Bên trong các cuốn sách giới thiệu về tu luyện Phá Thể cảnh giới có ghi chép, các vị tiền bối cao nhân đã chỉ ra rằng, đường lối tu luyện đúng đắn thì Phá Thể cảnh giới phải đi trước Ngự Khí cảnh giới một bước, như vậy khi đột phá Ngự Khí cảnh mới không cần lo thân thể không chịu đựng nổi lực trùng kích của khí huyết mà bị tổn hại.

Chỉ bất quá nói thì dễ, làm mới khó. Tuổi thọ con người có hạn, nếu cứ chăm chú vào rèn luyện Phá Thể cảnh giới tất nhiên sẽ làm chậm trễ việc tu luyện Ngự Khí cảnh giới.

Hơn nữa thân thể con người có khác biệt, năng lực và tài lực cũng khác biệt, cho nên khó lòng chu toàn mọi chuyện theo ý mình. Cũng vì điều này cho nên đa số tu sĩ thường lơ là việc tu luyện thể lực mà chỉ chăm chú vào tu luyện khí lực, Lập Thiên cũng là một trong số đó.

Khác biệt ở chỗ, Lập Thiên mới vào tông môn, kinh nghiệm thiếu thốn, thời gian ngắn ngủi, tốc độ tiến cảnh lại quá nhanh, cơ hồ Phá Thể cảnh giới không cách nào bắt kịp tốc độ tăng trưởng tu vi, từ lâu đã không đáp ứng được nhu cầu thực tiễn, đây cũng là sự tình vô cùng bất đắc dĩ.

Một phần khác là do bản thân Lập Thiên chưa từng nghĩ bản thân sẽ đột phá trong đợt phù chiếu này, dự định đợi sau khi nhận phù chiếu trở về mới tu luyện Phá Thể cảnh giới, chuẩn bị cho lần đột phá Ngự Khí tầng năm. Ai mà biết một hồi đánh nhau với giao long thì lại đột phá, không còn cách nào khác ngoài mặc cho dòng đời cuốn đi.

Cũng may khi thấy hắn ngồi yên bất động, khí cơ sôi trào, giao long nhầm tưởng hắn đang ấp ủ âm mưu nào đó nên đã lựa chọn phương án rút lui. Nếu nó nhân cơ hội đó tấn công tới tấp mà nói, đừng nói thuận lợi tiến giai, bị ăn tươi nuốt sống là sự tình còn chắc hơn đinh đóng cột.

Một khắc đồng hồ sau, Lập Thiên tỉnh lại, lúc này hắn đã phá giai thành công, tu vi tăng lên đường đột khiến hắn thực sự không quen chút nào. Hắn chỉ cảm thấy, mỗi cái nhấc tay nhấc chân cũng nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi. Thân thể dù vẫn mệt mỏi, nhưng tinh thần chẳng hiểu sao lại trở nên tỉnh táo hơn trước rất nhiều.

Đột phá xong, Lập Thiên không nhìn thấy giao long, biết rõ nó đã chạy đi tìm chỗ nghỉ ngơi dưỡng sức. Tuy nhiên hắn không vội vàng truy tìm giao long mà trước bắt mạch kiểm tra thương thế trong người Vương sư huynh, xác định đối phương đang ngủ say hắn mới yên tâm.

Đặt Vương sư huynh nằm ngay ngắn, ngẫm nghĩ một chút, Lập Thiên lấy từ trong túi trữ vật của Vương sư huynh ra một thanh thiết kiếm lành lặn, cẩn thận đi sâu vào trong hang. Lần này, hắn quyết định phải giết chết giao long cho bằng được mới trở ra.

Vương sư huynh bị thương nặng không nói, nếu còn không có cơm ăn, không có nước uống, chắc chắn sẽ chết đói chết khát trước khi chết vì thương thế. Cho nên hắn phải giết giao long, trước trừ đi mầm họa, sau là dùng máu và thịt của nó để làm thức ăn và nước uống.

Nói gì thì nói, không ai biết đám người Lục Phong Lâm Bằng sẽ nhốt cả hai ở đây trong bao lâu. Nhịn đói vài ba ngày thì được, nếu nhịn một tuần không ăn không uống, dù với sinh mệnh lực cường đại của tu sĩ chưa chắc đã chết, nhưng tay chân khô quắt như ông già chín mươi tuổi là sự tình không cần bàn cãi.

Đến lúc đó, khi đám người Lâm Bằng Lục Phong mở cửa hang động, thấy chính mình và Vương sư huynh như hai bộ xương di động đi tới đi lui, còn không dùng một đao chém chết mới lạ. Dù là vì một giấc ngủ ngon không lo bị ám sát hay là vì sống sót trở về tông môn, hắn đều phải giết chết đầu giao long này.

Lập Thiên quăng ra một tấm hỏa phù, dùng ánh sáng của nó tiến sâu vào hang động. Cuối cùng, hắn bắt gặp giao long đang trốn trong một góc khuất ở cuối hang. Nơi đây là một thạch động khá to và tròn, xung quanh đá lớn đá nhỏ nằm rải rác, ở giữa còn có một đống củi cháy dở, giống như trước đây từng có người sinh sống.

Nhanh trí, Lập Thiên ném một đạo hỏa phù vào đám củi khô, đốt cho bọn chúng bùng cháy sáng rực, chiếu sáng cả một khu vực rộng lớn. Hắn nhìn giao long, giao long nhìn hắn, hai bên đều nhìn nhau với vẻ kiêng kị, thế nhưng sát ý muốn tiêu diệt đối phương thì không thể che giấu.

Đùng một tiếng, ác chiến giữa người và yêu lại diễn ra. Chỉ bất quá lần này không phải Lập Thiên bị giao long một đường dồn ép đến không kịp thở mà hai bên rơi vào thế lưỡng bại câu thương, không bên nào có thể hoàn toàn nắm giữ ưu thế.

Lại một canh giờ trôi qua, giao long giống như đã đến đoạn sức cùng lực kiệt, trong khi Lập Thiên thì chiến ý tràn trề, càng đánh càng hăng. Hắn phát hiện ra, sự tấn công của giao long khiến cho kiếm thuật của hắn càng lúc càng trở nên hoàn chỉnh.

Vốn dĩ kiếm thuật là hắn tự học, hơn nữa bản thân bộ kiếm thuật đó cũng không phải là loại kiếm thuật cao siêu gì mà được chắp vá từ tinh túy của rất nhiều người ghi chép lại, cho nên dù chiêu thức bên trong ảo diệu không kém, thế nhưng chỉ được liệt vào hạng kiếm thuật mà không phải là kiếm pháp.

Chính vì các chiêu thức không tạo thành một chỉnh thể thống nhất khiến cho mỗi một chiêu thức dù vô cùng hoàn mỹ và tinh diệu nhưng vẫn không cách nào phát huy được toàn bộ uy lực, ngoài ra sự chuyển tiếp giữa các chiêu thức với nhau còn để lộ ra sơ hở mà bản thân người học khó lòng phát hiện ra được.

Lúc này, nhờ có giao long chỉ điểm, những chỗ sơ hở chí mạng đều bị nó phơi bày hết thảy, việc này không chỉ giúp Lập Thiên nhận thức yếu điểm của bản thân, còn gián tiếp tăng cường cách nhìn nhận kiếm đạo của hắn, bồi dưỡng kiếm pháp của hắn.

Mỗi một tu sĩ tu hành, con đường không ai giống ai, khó khăn nhất luôn là điểm khởi đầu, mà đối với người không có chỗ dựa, điểm khó này sẽ nhân lên gấp trăm ngàn lần. Tự mình luyện kiếm, nói thì dễ, làm mới khó, chỉ người ở bên trong mới thấu hiểu được cái khó của nó lớn như thế nào.

Hôm nay, Lập Thiên có được cơ hội cùng yêu thú giao đấu, không những phát hiện ra tiềm lực của bản thân, còn thông qua đó thu hoạch được vô số cảm ngộ về kiếm đạo, có thể nói là thành công mỹ mãn. Hắn cho rằng, sau này trở về tông môn, có nhận được phù chiếu phần thưởng hay không đã không còn quan trọng nữa.

Huống hồ thứ quan trọng nhất hiện tại cũng không phải phù chiếu phần thưởng mà làm sao để bảo toàn tính mạng đã tìm ra biện pháp giải quyết. Với tu vi Ngự Khí tầng năm, đợi khi thể lực và khí lực khôi phục đạt ngưỡng tối đa, đối phó đám người Lâm Bằng Lục Phong đã không còn khó. Việc bây giờ hắn cần làm là phải nhanh chóng giết chết giao long, sau đó dành thời gian nghỉ ngơi điều dưỡng cho thật tốt là được.

Câu kéo thêm một đoạn thời gian nữa, lúc này trong mắt Lập Thiên, tốc độ của giao long đã chậm đi thấy rõ, tốc độ phản ứng của cái đuôi dường như không đủ nhanh để che chắn cho những vị trí bị hắn tấn công, chứng minh đã đến thời điểm thích hợp để tiêu diệt nó.

Vút một tiếng, Lập Thiên thi triển Viễn Li Thuật, loáng cái đã xuất hiện trên đầu giao long, một kiếm vun vút lao xuống, nhắm thẳng mắt giao long đâm vào. Một tiếng phập ngọt lịm vang lên, thiết kiếm cắm thẳng vào mắt giao long ngập đến tận chuôi, Lập Thiên lập tức viễn độn chạy ra xa mấy chục trượng.

Giao long trúng chiêu rống lên thảm thiết, thân thể giãy dụa không ngừng, cái đuôi quất tới tấp ra xung quanh, thân hình lăn lộn trên mặt đất, liều mạng đánh phá loạn bốn phương tám hướng, dường như muốn đồng quy vu tận với kẻ thù.

Biết nó đang giãy chết, Lập Thiên cũng không dại gì mà xông vào. Giao long giãy dụa càng mạnh, khí lực tiêu hao sẽ càng nhanh, đợi lúc nó không còn sức phản kháng, chính là lúc nó phải chết.

Lập Thiên đứng ngoài chờ đợi, quả nhiên giao long vì quẫy loạn mà khiến cho đá trong cả hang động ầm ầm sụp đổ, to có nhỏ có, lần lượt đè lên thân hình của nó, chỉ qua một lúc thì nó đã nằm dưới một đống đất đá dày cộm, thân hình không nhúc nhích nổi.

Lập Thiên lúc này mới tiến lại gần, bước từng bước lên trên tảng đá, im lặng một chút tưởng niệm về một chuỗi ký ức đáng nhớ mà giao long đã ban cho mình, sau đó từ trong mắt nó rút thiết kiếm ra.

Khè khè, giao long rít lên mấy tiếng, chỉ là thân hình không cách nào động đậy, đáy mắt xuất hiện một loại ý niệm bất cam khiến cho Lập Thiên cũng cảm thấy thương cảm.

- Súc sinh, dù sao cũng cám ơn ngươi, vì tất cả! Ta sẽ để ngươi được chết thoải mái.

Dứt lời, lực lượng toàn thân bùng nổ dữ dội, toàn bộ linh khí đều bị điều động dồn vào một kiếm, nhắm đầu giao long đâm thẳng xuống.

Bạn đang đọc Tinh Hà Vạn Giới Vĩnh Thế Đạo Thánh Chí Tôn sáng tác bởi Dao_Tien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dao_Tien
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.